Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-07-2023] Tôi là một giáo viên, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trước khi tu luyện, tôi đã lăn lộn trong dòng chảy hỗn loạn của xã hội người thường… Sau khi tôi đắc Pháp, Sư phụ dạy chúng tôi ở mọi lúc mọi nơi luôn phải biết nghĩ đến người khác và tu bỏ danh lợi tình. Xét thấy nhiều phụ huynh bị thất nghiệp, thu nhập thấp, tôi liền không khuyến khích em phải tham gia lớp học bổ túc nữa, mà tận dụng các phòng học trống để dạy thêm cho các học sinh cá biệt vào những ngày nghỉ. Những món quà hay tiền mà phụ huynh gửi tặng, tôi đều trả lại cho họ.

Trong cuộc họp phụ huynh, tôi đã nói với các vị phụ huynh rằng: “Dạy học và giáo dục những đứa trẻ này là trách nhiệm của tôi, tiền lương tôi nhận được là sự đền đáp cho những công sức của tôi. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn phải biết nghĩ cho người khác. Các anh chị kiếm tiền cũng không dễ dàng, gánh nặng cũng rất lớn. Xin mọi người hãy yên tâm, tôi sẽ tận lực để giáo dục các em thật tốt và mong các bậc phụ huynh sẽ hợp tác với tôi, để các em được lớn lên trong môi trường thuần tịnh, có tiêu chuẩn đúng đắn về thiện và ác, luôn mang theo mình những đức tính chân thành, thiện lượng, nhẫn nhịn.“

Nếu như học sinh có tố chất tốt, giáo viên dạy học đương nhiên sẽ đỡ vất vả, thành tích giảng dạy cũng tốt hơn, ai cũng muốn nhận những học sinh thông minh ngoan ngoãn. Còn đối với những em học sinh nghịch ngợm, chậm chạp, hay những học sinh tàn tật, cha mẹ đơn thân không quản tốt con cái, giáo viên nào cũng muốn tránh. Lãnh đạo thường xếp những em học sinh như vậy vào lớp của tôi.

Ở các lớp khác, học sinh đều tinh thần sôi nổi, xếp hàng ngay ngắn, còn học sinh của tôi có em bị di chứng sau phẫu thuật u não, ánh mắt ngây dại, đứng cũng không thẳng, còn có những em nhỏ tuổi, thân thể thấp bé, khi xếp hàng nhìn rất lộn xộn. Năng lực tiếp thu kiến thức của học sinh trong lớp tôi có sự chênh lệch rất lớn, phụ huynh cũng có nhiều hoàn cảnh khác nhau, phụ huynh của các lớp khác đều đến từ các cơ quan, trường học, bệnh viện, doanh nghiệp, còn đa số phụ huynh của lớp tôi là người thất nghiệp. Tình trạng xã hội ngày nay đều là đi cửa sau, lợi dụng quan hệ, chọn lớp tốt. Cơ sở kiến thức của các em trước khi đi học cũng có sự khác biệt.

Giáo viên các lớp khác chỉ cần ôn lại tài liệu học tập một cách ngắn gọn, trong khi tôi phải dạy các em từ đầu và nỗ lực gấp đôi. Những nỗ lực tôi bỏ ra không phải lúc nào cũng mang lại kết quả. Do khả năng tiếp thu kém nên học sinh luôn đạt điểm rất thấp trong các bài kiểm tra. Kết quả thi ảnh hưởng trực tiếp đến tiền lương và danh tiếng của tôi.

Đây là một khảo nghiệm lớn đối với chấp trước vào danh, lợi, tình của tôi. Một người bình thường sẽ không bao giờ chấp nhận sự sắp xếp thiên vị này. Tuy nhiên, là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải nghe lời Sư phụ. Tôi biết lớp học này cần một đệ tử Đại Pháp giảng dạy, nên tôi đồng ý tiếp tục dạy lớp này.

Tôi đã dùng thiện tâm để đối đãi với tất cả các em. Tôi biết rằng những đứa trẻ ở trong gia đình càng khó khăn và thiếu thốn tình cảm cha mẹ càng cần đến sự chăm sóc của tôi. Các em đến nhà tôi vào Chủ nhật, cha tôi (từng là đầu bếp) thường nấu bữa ăn cho chúng. Trong những ngày nghỉ lễ, chúng tôi thường lên núi Cúc Hoa và ra bờ sông Áp Lục, nơi đây vang vọng tiếng cười nói và lưu lại dấu chân của chúng tôi.

Trên lớp, mọi người động viên và giúp đỡ lẫn nhau. Dù trong học tập hay hoạt động ngoại khóa, chúng tôi đều giữ một tâm thái chân thành, bao dung và không ganh đua vì bảng xếp hạng. Trong nửa học kỳ đầu, lớp học của tôi đã tiến bộ rất nhiều. Điểm số của lớp em tăng lên rõ rệt, không khí lớp học trở nên tích cực, sự gắn kết và mọi hoạt động học tập đều được đặt lên hàng đầu.

Khi các bậc phụ huynh chứng kiến sự thay đổi tích cực của con mình, họ lần lượt bày tỏ lòng biết ơn với tôi, tôi nói: “Đừng cảm ơn tôi. Nếu các anh chị muốn cảm ơn tôi thì hãy cảm ơn Sư phụ Đại Pháp và cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp. Chính Đại Pháp đã cải biến tôi và các em. Mọi người hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’”

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện và bị giam giữ phi pháp, tất cả phụ huynh trong lớp tôi đã đến các sở, ban ngành liên quan của thành phố và quận để yêu cầu trả tự do cho tôi. Trong một môi trường tà ác như vậy vào thời điểm đó, họ đã có thể thực hiện một hành động chính nghĩa như vậy, điều đó cho thấy Pháp Luân Đại Pháp đã bám rễ trong tâm các bậc phụ huynh và học sinh.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/7/462692.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/10/211266.html

Đăng ngày 12-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share