Bài viết của Tiên Liên, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-05-2023] Tôi tốt nghiệp đại học năm 1995, sau đó làm việc cho một cơ quan nhà nước. Tôi đã làm việc qua bốn đời chủ tịch trong đơn vị. Đối mặt với việc lựa chọn theo đuổi danh lợi, làm người tử tế hay đồng hành với cuộc bức hại, những quyết định mà họ đưa ra đối với Pháp Luân Đại Pháp quyết định tương lai của họ.

Vị chủ tịch đầu tiên

Năm 1996, vợ của một vị phó chủ tịch, đồng thời là kế toán của cơ quan tôi, là phụ đạo viên tại Trạm phụ đạo Pháp Luân Đại Pháp. Nhờ đó tôi quyết định tu luyện Đại Pháp.

Bấy giờ, có rất nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trong đó có một số đồng nghiệp của tôi. Từ thành thị đến nông thôn, có rất nhiều điểm luyện công. Bạn có thể nghe thấy nhạc luyện công ở khắp nơi vào buổi sáng – trước sân, dọc đường phố, trong công viên và tại quảng trường.

Mẹ của một đồng nghiệp của tôi bị thoát vị đĩa đệm lưng nhiều năm. Bà ấy đi lại khó khăn và không thể làm bất kỳ việc nhà nào. Khi bà nhận thấy người hàng xóm của mình, vốn có triệu chứng tương tự, đã hồi phục sau khi tu luyện Đại Pháp, bà đã nhờ con trai chở bà bằng xe đạp đến điểm luyện công. Ngày hôm đó, sau khi học các bài công pháp, bà đã tự đi bộ về, trước khi con trai bà quay lại.

Khi chồng bà đi làm về tối hôm đó, bà hào hứng nói với chồng rằng bà cảm thấy thật tuyệt vời. Bà ấy nói: “Hôm nay, tôi tự đi bộ về nhà. Giờ tôi sẽ chuẩn bị bữa tối.” Chồng bà nói Pháp Luân Đại Pháp thực sự thần kỳ.

Sau khi tu luyện, tôi cũng trải nghiệm được nhiều Thần tích. Lúc đó, tôi sống trong khu tập thể của cơ quan, ban đêm trời thường nổi gió. Có một chiếc cần cẩu bên ngoài tòa nhà của chúng tôi. Gió mạnh đã làm sập phần trên cần cẩu, và đổ vào khu nhà tập thể. Tôi thường không đi vệ sinh vào ban đêm, nhưng tối hôm đó tôi lại đi vệ sinh. Khi quay lại, nhìn thấy kính cửa sổ vỡ tan tành và cảm thấy gió lạnh thổi qua cửa sổ vỡ gần giường, tôi đã bị sốc. Tôi có thể đã bị thương nặng nếu vẫn nằm ngủ trên giường khi tai nạn xảy ra.

Sau khi kể với bố tôi về sự việc này, ông cũng bắt đầu tu luyện. Ông nói tôi được ban phúc lành vì đã tu luyện Đại Pháp.

Tôi chế ước bản thân theo tiêu chuẩn của một học viên Đại Pháp, làm một người tốt và cư xử hòa nhã với đồng nghiệp. Một lần, chậu rửa trong văn phòng của chúng tôi bị tắc. Tôi tháo ống ra, dọn sạch tóc và các mảnh vụn khác, sau đó chậu rửa hoạt động trở lại. Tôi không nói với ai về việc tôi đã sửa nó, cho đến khi vô tình đề cập với trưởng phòng. Ông ấy nhớ là nó bị tắc, và định nhờ người sửa nhưng sau đó nhận ra nó vẫn ổn. Ông ấy không nghĩ chính tôi đã sửa nó.

Một gia đình trong khu tập thể cải tạo lại căn hộ, khiến hành lang rất bụi, nhưng ban quản lý tòa nhà không để tâm đến việc đó. Tôi bắt đầu quét bụi – từng tầng từng tầng một. Trời mùa hè nóng nực khiến người tôi ướt đẫm mồ hôi. Khi hàng xóm về nhà thấy tôi đang quét dọn, cô ấy ngạc nhiên kêu lên: “Ai cũng đã nghĩ rằng chính nhân viên của phòng ban quản lý là người quét bụi”.

Sau vài ngày, tôi lại dọn dẹp hành lang. Khi người phụ nữ ở tầng hai nhìn thấy tôi đang lau sàn trước căn hộ của cô, cô ấy đã cảm ơn tôi và nói: “Cảm ơn chị! Chúng tôi phải học hỏi từ chị đấy.”

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), Giang Trạch Dân, đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Vợ của chủ tịch cũng tu luyện Đại Pháp, và ông ấy không nói bất cứ điều gì tiêu cực về Pháp Luân Đại Pháp, các học viên trong công ty của tôi cũng không phải chịu bất kỳ hình thức bức hại nào. Điều này mang lại cho ông ấy sự may mắn. Ông nghỉ hưu năm 2000 và có một cuộc sống tốt đẹp kể từ đó. Con trai ông đã chuyển đến Mỹ định cư nhiều năm trước.

Vị chủ tịch thứ hai

Sau khi vị chủ tịch đầu tiên về hưu, chủ tịch kế nhiệm được chuyển đến từ một cơ quan khác. Mẹ ông ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và bà đã thuyết phục tôi quay lại tu luyện.

Cuộc bức hại rất nghiêm trọng, nhưng vị tân chủ tịch chưa bao giờ đề cập với tôi về việc từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Cứ đến ngày “nhạy cảm” của ĐCSTQ, Bí thư Đảng ủy công ty đều nói chuyện với tôi. Tôi tận dụng cơ hội để giảng chân tướng cho ông ấy, và sau khi biết chân tướng, mỗi lần cấp trên đến giám sát, ông ấy luôn tìm cách dẫn họ đi nơi khác. Ông ấy nhắc nhở tôi phải cẩn thận, và nói có những cuộc họp ở đơn vị về Pháp Luân Đại Pháp. Đôi khi, tôi gửi thư giảng chân tướng cho những người tham dự cuộc họp.

Vào một buổi chiều tháng 6 năm 2014, sau khi học Pháp xong và đi ra ngoài với các học viên khác để giảng chân tướng, tôi bị tố giác và bị bắt giữ. Nhân viên Phòng 610 định giam tôi trong bảy ngày, nhưng cuối cùng họ tịch thu 1.000 Nhân dân tệ của tôi và thả tôi vào lúc nửa đêm.

Ngày hôm sau, chủ tịch đến tìm tôi và nói: “Về mọi phương diện cô đều làm rất tốt, chỉ có vấn đề này là đáng lo ngại”.

Tôi trả lời: “Chủ tịch, tôi nghe nói mẹ của ông cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi cho rằng ông cũng hiểu biết ít nhiều về Đại Pháp.”

Ông trả lời: “Pháp Luân Đại Pháp có tác dụng thần kỳ trong việc chữa bệnh và giữ gìn sức khỏe. Mẹ tôi đã khỏe mạnh kể từ khi bà tu luyện. Tuy nhiên, cô là một cán bộ nhà nước. Cán bộ nhà nước không được phép tu luyện Đại Pháp. Sở công an đã ghi điều này vào hồ sơ của cô, nó có thể sẽ ảnh hưởng đến cô và gia đình. Ngày mai, khi quan chức Phòng 610 đến, cô sẽ phải nói chuyện với ông ta và viết một bản cam kết.”

Tôi nói: “Đại Pháp đã ban cho tôi sức khỏe tốt, và nhà sáng lập Đại Pháp, Sư phụ Lý, yêu cầu chúng tôi tuân theo đặc tính của vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu mỗi người chúng ta đều tuân theo nguyên lý này thì giá trị đạo đức của con người sẽ được hồi thăng. Ông biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp ở Trung Quốc.”

“’Vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn’ là được dàn dựng nhằm bôi nhọ Đại Pháp. Những gì Phòng 610 thực hiện là chính sách bức hại của Giang Trạch Dân. Những kẻ bức hại mới là những người thực sự vi phạm pháp luật. Các học viên giảng chân tướng để cứu người, đó là một nghĩa cử cao đẹp. Bây giờ, ông yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện và chấp nhận ‘chuyển hóa’. Ông có thực sự muốn tôi thay đổi từ một người lương thiện, tốt bụng và bao dung thành một kẻ giả tạo, xấu xa, không hòa đồng với người khác không? Tôi không nghĩ đây là điều ông muốn.”

Phòng 610 đến công ty tôi vào ngày hôm sau, nhưng khi vị chủ tịch nhận ra không thể “chuyển hóa” tôi, ông ấy không gọi tôi đến, mà tự mình giải quyết với họ. Sau đó, tôi nghe phó chủ tịch nói rằng chủ tịch đã nỗ lực rất nhiều để liên hệ với những người có quyền lực, và ông ấy cũng thương lượng với giám đốc công an.

Năm sau, ông ấy bị tố cáo vì vấn đề tài chính, và bị ủy ban thành phố bắt giữ để điều tra kỷ luật. Cuối cùng, ông ấy chỉ bị kỷ luật nhẹ do không phát hiện ra sai phạm. Đây có thể là một tình huống xấu đối với ông ấy, nhưng ông ấy nhận được một lợi ích bất ngờ vì đã bảo vệ và đối xử tốt với một học viên.

Vị chủ tịch thứ ba

Vị chủ tịch thứ ba đến từ một thành phố khác vào năm 2017. Trước đây ông là trưởng phòng, và trong một chuyến tham quan đơn vị chúng tôi, tôi đã đưa cho ông ấy phần mềm để đột phá phong tỏa Internet của ĐCSTQ. Vì vậy, ông ấy biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi ông ấy được thăng chức làm chủ tịch, khi có thời gian, tôi nói chuyện với ông ấy về Đại Pháp. Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy thường nhận được email có thông tin liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy vẫn còn giữ phần mềm mà tôi đã đưa.

Mùa xuân năm 2021, công an khu vực phối hợp với người của ủy ban chính trị và pháp luật, lấy cớ tôi gửi bưu thiếp cho giám đốc sở công an để lục soát nhà và bắt giữ tôi. Tôi bị giữ ở đồn công an một ngày, sau đó có người từ cơ quan đến đón tôi.

Vào ngày tôi bị bắt, vị chủ tịch này đã tận dụng các mối quan hệ của mình để giúp đỡ tôi.

Vào năm 2021, các cơ quan trong tỉnh tổ chức cuộc họp, và vì để bảo vệ bản thân, lãnh đạo tỉnh muốn đuổi việc tôi. Nhưng chủ tịch lại nói tốt về tôi, nói rằng tôi làm việc rất xuất sắc, những vấn đề phức tạp chỉ mình tôi mới có thể giải quyết và họ không thể làm gì nếu thiếu tôi. Cuối cùng, lãnh đạo tỉnh thay đổi ý kiến, và nói với chủ tịch hãy cố gắng bảo vệ tôi.

Chủ tịch thông báo với tôi về quyết định của lãnh đạo tỉnh và nói: “Tỉnh sẽ bảo vệ cô. Tuy nhiên, vì vấn đề này, đơn vị sẽ phải áp dụng một hình thức kỷ luật nhẹ đối với cô tại nơi làm việc. Hãy yên tâm rằng điều này sẽ không thực sự gây ảnh hưởng đến cô”. Tôi đồng ý ngay lập tức.

Sau khi nghĩ lại, tôi thấy tình huống này không thỏa đáng lắm. Vì vậy tôi đã gửi cho ông ấy một tin nhắn có nội dung: “Kính chào chủ tịch! Tôi thực sự đánh giá cao cuộc trò chuyện chân thành chiều nay. Về việc xử lý kỷ luật, tôi hiểu ngài đang thấy khó xử, nhưng mong ngài nghĩ về điều này, mọi việc chúng ta làm đều được Thần theo dõi. Những hành động tử tế và chính nghĩa của ngài chắc chắn sẽ mang lại phúc báo cho ngài. Tôi thực sự đánh giá cao những gì ngài đã làm cho tôi trong suốt thời gian qua!”

Việc xử lý kỷ luật cuối cùng cứ như vậy mà kết thúc.

Vị chủ tịch này đã gắn bó với đơn vị gần bốn năm. Vào tháng 5 năm 2021, ông được chuyển đến một thành phố khác và thăng tiến sự nghiệp. Đây là phúc lành mà ông ấy nhận được vì đã bảo vệ một học viên.

Vị chủ tịch thứ tư

Vị chủ tịch thứ tư cũng được chuyển đến từ một thành phố khác. Ông ngoài 40 tuổi, và trẻ hơn những người tiền nhiệm. Với tư cách là lãnh đạo mới, ông ấy cố gắng đạt được nhiều thành tựu trong công việc. Thông qua việc điều hành mọi hoạt động, ông mong muốn công ty chúng tôi đạt được danh hiệu “Đơn vị văn minh cấp tỉnh”. Trong số hơn 10 đơn vị trong tỉnh, chỉ có 3 đơn vị chưa đạt được danh hiệu này (trong đó có đơn vị chúng tôi).

Vị chủ tịch thứ ba cũng muốn đạt danh hiệu đó khi ông ấy còn đương chức, nhưng có lẽ ông ấy không chủ động theo đuổi danh hiệu này để tôi tránh gặp rắc rối, vì tỉnh có quy định trừ điểm thi đua đối với cơ quan nào có học viên Pháp Luân Đại Pháp làm việc.

Để đạt được danh hiệu này, “Văn phòng Văn minh” tuyên bố rằng đơn vị không được có nhân viên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Điều này khiến tân chủ tịch khó xử, nên ông ấy đã nói chuyện với tôi.

Tôi nói với ông ấy: “Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Anh cứ tiếp tục và làm những gì anh cần làm.”

Ông ấy trả lời: “Tôi không có lựa chọn nào khác. Chỉ có hai con đường. Chị hãy ký vào bản cam kết, hoặc là chúng tôi phải sa thải chị.”

Tôi nói: “Nếu tôi ký cam kết từ bỏ tu luyện, điều đó sẽ không tốt cho anh. Có câu tục ngữ: ‘Cho người tu hành một miếng ăn là một việc công đức vô lượng’. Nếu anh có hiểu biết đúng đắn về Đại Pháp, và bảo vệ thiện lương thì anh đương nhiên sẽ có phúc. Tới lượt đơn vị chúng ta đạt danh hiệu thì ắt sẽ đạt được thôi!“

Thấy không thuyết phục được tôi, ông ấy tổ chức cuộc họp quản lý các bộ phận để mọi người cân nhắc về việc tôi ký bản cam kết hay sa thải tôi. Không có người quản lý nào tán thành sa thải tôi. Vì vậy, chủ tịch yêu cầu họ luân phiên thuyết phục tôi viết bản cam kết.

Tôi quyết định từ chức trước khi có ai nói chuyện với tôi. Trong cuộc họp quản lý, tôi đã nói: “Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Các đệ tử Đại Pháp giảng chân tướng là để cứu người. Sư phụ Đại Pháp nói với chúng tôi rằng chúng tôi nên nghĩ đến người khác trước khi làm việc nào đó. Trong đại dịch Covid, chỉ có bảo trì thiện niệm mới có thể vượt qua. Trong lúc nguy nan, mọi người hãy ghi nhớ chín chữ chân ngôn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!’”

Một số phó chủ tịch lặng lẽ lau nước mắt. Họ rất ngạc nhiên khi tôi, một người có chức vụ cao và chỉ còn hai, ba năm nữa là nghỉ hưu, lại có thể đưa ra quyết định như vậy.

Sau khi tôi nộp đơn xin từ chức, nhiều nữ đồng nghiệp đã ôm tôi mà khóc. Họ cố gắng giữ tôi ở lại đơn vị và tiếp tục khuyên bảo tôi. Sau khi về nhà, tôi ngộ rằng việc từ chức của mình là đồng thuận với tà ác và có thể gây hại cho chủ tịch công ty tôi, vì vậy tôi quyết định hủy bỏ việc từ chức.

Tôi quyết định đi làm một cách đường hoàng, bởi vì ở Trung Quốc không có luật nào quy định rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là bất hợp pháp.

Bởi vậy tôi đã nhắn tin cho chủ tịch: “Kính chào chủ tịch! Tôi trịnh trọng tuyên bố rằng đơn từ chức mà tôi đã nộp là vô hiệu. Tất cả những gì tôi đã làm là để bảo vệ các quyền hợp pháp của mình với tư cách là một công dân, và đề cao các giá trị phổ quát mà không vi phạm bất kỳ luật pháp quốc gia nào. Đó là lý do tại sao tôi không thể ra đi theo cách này. Tôi chọn từ chức vì cảm thấy mình bị buộc phải làm như vậy. Anh đã dùng rất nhiều người để thuyết phục tôi, nhưng thực chất là ‘đả kích thiện lương, trợ Trụ vi ngược’. Nghiêm trọng hơn, đó là vi phạm Điều 35 và 36 Hiến pháp. Quan trọng nhất là bằng cách thiện đãi với các đệ tử Đại Pháp, con người sẽ nhận được phúc báo; còn khi bức hại, con người sẽ chịu ác báo. Anh là người có vai trò quan trọng trong sự việc này. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào anh.”

Sau đó, tôi đã đích thân đến gặp ông ấy để nói tôi sẽ không từ chức.

Sau này, vị phó chủ tịch kể với tôi rằng sau vài lần nộp đơn, cuối cùng đơn vị đã được cấp danh hiệu “Đơn vị văn minh cấp tỉnh”. Có thể là do vị chủ tịch đã hiểu Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người đều vui mừng khi công ty nhận được danh hiệu này.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/20/451253.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/30/210549.html

Đăng ngày 24-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share