Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-06-2023] Để đảm bảo rằng mọi học viên Pháp Luân Đại Pháp từ bỏ đức tin của mình, chính quyền Trung Quốc đã tiếp tục thi hành chiến dịch “Xoá sổ“ trong hai năm qua. Trong thời gian đó, cảnh sát và các quan chức địa phương đã sách nhiễu các thành viên trong gia đình tôi nhằm buộc tôi phải ngừng tu luyện. Gia đình tôi đã minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Họ chống lại áp lực và bảo trì thái độ tích cực đối với Pháp Luân Đại Pháp.

Năm ngoái, trong dịp Tết Cổ truyền, một nhân viên của Ủy ban Chính trị và Pháp luật địa phương (một cơ quan ngoài vòng tư pháp chuyên giám sát cuộc bức hại) đã gọi điện cho chồng tôi và muốn anh ấy bắt tôi ký vào bản cam kết không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa.

Khi chồng tôi trả lời rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không phải sự tình gì to tát, người đó nói: “Điều đó vi phạm pháp luật.” Chồng tôi, mặc dù không phải là một học viên, nhưng biết rõ về cuộc bức hại. Anh ấy trả lời: “Chống lại luật nào? Dạy người ta tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn là vi phạm luật nào? Nếu tuân theo những nguyên tắc này là xấu, thì tuân theo điều gì mới là tốt? Ông nhàn rỗi đến nỗi hết việc để làm ư? Làm ơn đừng làm phiền chúng tôi nữa.”

Sau khi ép buộc chồng tôi không thành, người đó quay sang con gái tôi. Sau nhiều năm chứng kiến ​​cảnh tôi bị chính quyền bức hại chỉ vì giữ vững đức tin của mình, bé gái nhút nhát năm nào của tôi đã trưởng thành thành một người dũng cảm và hiên ngang. Người nhân viên đó đã có một cuộc gọi chính thức cho con gái tôi tại nơi làm việc, nói rằng muốn tìm gặp con bé. Con gái tôi nói với người viên chức rằng mình không có việc gì ở đó và xin số điện thoại của viên cảnh sát muốn gặp mình. Qua điện thoại, cảnh sát nêu tên một địa điểm và bảo con bé đến gặp anh ta ở đó.

Tôi nói với con gái rằng tôi sẽ đi cùng con bé, nhưng con bé đã từ chối. Con gái tôi nói: “Không cần ai đi với con cả. Cảnh sát đã cố gắng đe dọa và gây áp lực buộc con phải báo cáo mẹ với họ. Chúng ta không làm những gì họ muốn. Con sẽ đi một mình”. Con gái tôi không muốn đến nơi mà cảnh sát chỉ định và thay vào đó tìm một địa điểm công cộng để gặp mặt. Trên đường đến đó, con gái tôi đã cầu xin Sư phụ ban cho con bé trí huệ và gia trì để con bé nói những điều đúng đắn.

Năm sĩ quan nam từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật, ủy ban khu dân cư và đồn công an đã có mặt. Con gái tôi nói với họ: “Mẹ tôi là một người tốt. Tất cả bệnh tật của bà ấy đều biến mất sau khi bà ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

“Nếu bà ấy không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà ấy sẽ không bao giờ chăm sóc tốt cho một người thân già yếu bị liệt trong nhiều năm như vậy. Mẹ tôi phải thức dậy vào nửa đêm để đổ hết túi đựng nước tiểu. Không ai trong số các người ở đây có thể làm điều đó.

“Nếu tất cả mọi người có thể thực hành Chân-Thiện-Nhẫn, xã hội sẽ không như bây giờ. Chẳng phải Chân-Thiện-Nhẫn tốt sao?”

Con gái tôi đường đường chính chính không chút sợ hãi nói chuyện với họ trong hai giờ và trở về nhà bình an vô sự.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/10/461778.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/20/210384.html

Đăng ngày 27-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share