Bài viết của Kim Ngọc, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-05-2023] Vào ngày kỷ niệm 30 năm hồng truyền Pháp Luân Đại Pháp trên toàn thế giới, tôi quyết định viết về cách mà Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và một nhóm người qua đường đã giúp tôi thoát khỏi một cuộc bức hại.

Vào tháng 3 năm 2007, tôi cùng một học viên khác ra ngoài giảng chân tướng cho người dân về Đại Pháp và cuộc bức hại. Chúng tôi đã nói chuyện với một ông cụ ở cạnh bờ sông và tặng ông ấy vài tập tài liệu chân tướng. Mọi thứ dường như đang tiến triển tốt đẹp.

Chúng tôi vui vẻ và tiếp tục đi. Sau đó, chúng tôi gặp một cậu bé 12 tuổi và hỏi cậu bé có muốn thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó không. Cậu bé đồng ý. Tôi tưởng cậu bé này ngoan thật vì cậu bé tin mọi điều chúng tôi nói. Cậu bé thậm chí còn hỏi xin chúng tôi thêm tài liệu để tặng cho những người thân trong gia đình là Đảng viên. Cậu bé hỏi: “Bà có đĩa DVD không ạ?” Học viên kia nói có.

Khi học viên này lấy một chiếc đĩa ra khỏi túi xách và đưa nó cho cậu bé, cậu bé nói: “Tuyệt lắm! Tôi đã bắt được hai người đang truyền bá Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có đủ bằng chứng rồi. Hai người không ai trốn thoát được đâu!” Sau đó, cậu bé nắm chặt cổ tay của học viên ấy. Hóa ra, cậu bé này tin vào tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp của ĐCSTQ và muốn trình báo chúng tôi.

Học viên kia nói: “Cháu hãy bỏ tay bà ra. Chúng ta không chạy mất đâu.” Cậu bé không bỏ tay ra và hét lên: “Hai người này là học viên Pháp Luân Đại Pháp! Họ đang truyền bá Pháp Luân Đại Pháp ở đây! Tôi đã bắt được một người rồi. Ai có điện thoại di động thì hãy giúp tôi gọi cảnh sát với!” Tôi nói với cậu bé: “Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta làm người tốt và hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn. Những gì cháu đang làm là không tốt cho cháu đâu.” Cậu bé đáp: “Tôi không tin! Giáo viên của chúng tôi nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tệ nhất!”

Học viên kia bắt đầu phát chính niệm và âm thầm cầu xin Sư phụ gia trì cho chúng tôi cũng như giải thể tất cả nhân tố tà ác ở các không gian khác đang thao túng cậu bé. Chúng tôi không nên để cậu bé này thực hiện những hành vi bức hại Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp.

Suy nghĩ của tôi là: tại sao việc này lại xảy ra? Sau đó, tôi cầu xin Sư phụ giúp gia trì chính niệm của chúng tôi và niệm khẩu quyết phát chính niệm.

Lúc đó là thời điểm người dân tan làm về nhà. Ngày càng nhiều người qua đường đứng vây xung quanh. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra. Chúng tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ và nói rằng TV và các đài phát thanh của ĐCSTQ đã phỉ báng chúng tôi.

Một phụ nữ nói với cậu bé: “Tại sao cháu lại chộp tay bà ấy? Thả ra đi. Cháu còn nhỏ và không hiểu chuyện.” Cậu bé đáp: “Tôi hiểu chuyện chứ. Cô đang nói thay cho họ. Cô cũng là một học viên à?” Người phụ nữ nói: “Nếu đúng là như thế thì cháu dám làm gì cô nào?”

Cậu bé bị áp đảo bởi tư tưởng ngay chính của người phụ nữ kia và im bặt. Tuy nhiên, cậu bé vẫn nắm chặt cổ tay của học viên kia. Học viên ấy muốn tôi rời đi trước nhưng tôi sẽ không làm thế. Cậu bé hét lên: “Bà không thể đi. Bà không thể mang bằng chứng đi được.” Những gì cậu bé nói đã cho chúng tôi một gợi ý. Học viên kia nói: “Sao chị không đi đi? Mang túi của tôi theo luôn.” Tôi đồng ý và mang theo chiếc túi rồi rời đi bằng xe đạp.

Cậu bé trở nên căng thẳng và hét lên: “Chặn bà ấy lại. Đừng cho bà ấy đi. Bà ấy đang mang bằng chứng đi kìa!” Nhưng không một người đi đường nào nghe lời cậu bé. Cậu bé muốn đuổi theo tôi nhưng học viên kia đã chặn lại bằng xe đạp của bà ấy.

Cậu bé quát học viên kia: “Bà ấy rời đi rồi nhưng bà thì đừng hòng.” Cậu bé lại một lần nữa chộp lấy cổ tay của học viên ấy. Học viên kia nói: “Bà sẽ không cố bỏ đi. Làm sao bà có thể đi nếu như cháu chưa biết sự thật đây?” Cậu bé liên tục hỏi đám đông rằng ai có điện thoại để cậu bé có thể gọi cảnh sát nhưng không ai đáp ứng. Đến hôm nay, cảnh tượng ấy vẫn hết sức sống động trong tâm trí tôi. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đang chăm sóc chúng tôi vào mọi thời khắc và chúng sinh ở đó đang thức tỉnh.

Trong lúc đạp xe, tôi cầu xin Sư phụ bảo vệ chúng tôi. Tôi niệm khẩu quyết phát chính niệm và không hề quay đầu lại nhìn phía sau. Khi về tới khu vực sinh sống của mình, tôi đã đến nhà một học viên khác trước. Tôi kể với ông ấy tình hình và ông ấy lập tức đi đến đó. Tôi ở lại nhà ông ấy và tiếp tục phát chính niệm. Ít lâu sau, nam học viên kia quay về và nói rằng ông ấy nhìn thấy học viên kia đã đạp xe rời khỏi hiện trường.

Tôi liên lạc với bà ấy khi tôi nhìn thấy nhà của bà ấy sáng đèn. Bà ấy tìm đến và kể với tôi rằng đám đông ngày càng đông hơn sau khi tôi rời đi. Một người phụ nữ khác đã bước ra và la mắng cậu bé: “Sao cháu dám làm như thế với bà ấy?! Bà ấy còn lớn tuổi hơn mẹ cháu đấy. Bỏ tay ra ngay đi.” Cậu bé nói: “Bà ấy đang truyền bá Pháp Luân Đại Pháp. Học viên Pháp Luân Đại Pháp đã tự thiêu.” Học viên kia nói: “Vụ tự thiêu Thiên An Môn đã được giàn dựng để phỉ báng Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta sống theo Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành một người tốt. Pháp môn này cấm chỉ sát sinh hoặc tự sát. Phần vải ở chân của Vương Tiến Đông bị cháy đen nhưng chai Sprite chứa xăng nằm giữa hai chân anh ta thì còn nguyên vẹn. Mặt anh ta bị cháy nhưng tóc anh ta thì không. Tất cả chỉ là giả.” Cậu bé quát lại: “Bà đừng nói những điều này với tôi. Tôi không tin!”

Vào lúc đó, khoảng 100 người đã tụ tập xung quanh và làn xe đạp bị chặn đứng. Người ta đổ dồn về phía cậu bé và học viên kia. Học viên kia cởi áo khoác ra và nó rơi vào tay cậu bé, khiến cho cậu bé bỏ tay ra khỏi người bà ấy. Cậu bé hét lên: “Bà không thể trốn thoát ngay cả khi bà bỏ lại áo khoác.” Học viên kia nói: “Bà cần áo khoác chứ.” Bà ấy lấy lại áo khoác và mặc nó vào. Cậu bé lại muốn chộp lấy cổ tay bà ấy. Sau đó, cậu bé dùng xe đạp của mình đẩy ngã học viên kia cùng xe đạp của bà ấy xuống đất.

Nhiều người trong đám đông đã mắng cậu bé: “Cháu làm bà ấy ngã bị thương kìa. Mau đưa bà ấy đến bệnh viện đi!” Có người nhẹ nhàng nói với học viên kia: “Hãy nằm im và để cậu bé đưa bà đến bệnh viện.” Học viên kia cười: “Tôi không sao đâu.” Sau đó, bà ấy liền đứng dậy.

Sau đó, bà ấy nhìn thấy nam học viên kia đang đi tìm mình. Họ mỉm cười với nhau và bà ấy cảm thấy nhẹ nhõm. Bà ấy biết rằng nhân tố tà ác trong không gian khác đã bị thanh trừ. Sư phụ đã cử nam học viên này đến để khích lệ bà ấy.

Một người đàn ông trung niên mặc áo măng tô màu xanh lục bước đến và giữ chặt cậu bé, ra hiệu cho học viên kia rời đi. Cậu bé giãy giụa và hét lên: “Bác không thể để bà ấy rời đi được.” Sau đó, cậu bé quay đầu lại và hét lớn về phía học viên kia: “Tôi có thể bắt được bà ngay cả khi bà chạy!”

Vì làn xe đạp bị chặn, học viên kia dựng xe đạp của mình lên rồi dắt nó xuống bờ đê. Bà ấy đã đạp xe dọc theo con dốc bên bờ sông. Con dốc này dài hơn 90 mét. Xe đạp của bà ấy lúc bình thường không thể chịu nổi chuyến đi như thế và dây xích của nó sẽ tuột ra. Nhưng học viên này quên mất điều đó và vẫn cứ tiếp tục đạp. Bà ấy lên đến đỉnh đồi một cách dễ dàng và đã trở về nhà an toàn.

Tôi xúc động khi nghe câu chuyện này. Sự thức tỉnh của những người qua đường cũng như sự hỗ trợ của Sư phụ đã phối hợp với nhau và giải thể cuộc bức hại.

Điều thậm chí đáng kinh ngạc hơn là ngày hôm sau, khi leo lên xe, bà ấy nhận thấy dây xích xe đạp đã tuột ra từ trước. Thậm chí, chiếc xe không thể bị đẩy cho di chuyển được. Bà ấy biết rằng Sư phụ đã bảo hộ mình trong suốt thời gian đó.

Có hai điều mà tôi quan sát được như sau. Một là cả tôi và học viên kia đã nghĩ đến việc gọi Sư phụ khi sự việc xảy ra. Chúng tôi vô cùng biết ơn ân cứu độ của Ngài. Hai là không ai trong chúng tôi nghĩ đến bản thân mình vào lúc ấy. Đặc biệt là học viên đi cùng tôi, người còn muốn tôi rời đi trước. Bà ấy nghĩ rằng người cha lớn tuổi của tôi cần sự chăm sóc của tôi. Điều này đã thể hiện cảnh giới vô ngã của một đệ tử Đại Pháp. Tôi còn nhận thấy không ai trong chúng tôi có những suy nghĩ tiêu cực. Tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Một người phải học Pháp tốt, hướng nội vào mọi thời khắc và từ bỏ những chấp trước như làm điều hữu vi, hiển thị, oán hận, sợ hãi cũng như bất kỳ ham muốn chứng thực bản thân nào. Mọi người [các học viên] phải tu luyện cá nhân thật tốt và cứu nhiều người hơn nữa!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/2/451620.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/28/210515.html

Đăng ngày 29-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share