Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Vịnh San Francisco

[MINH HUỆ 15-08-2023] Con xin kính chào Sư phụ! Kính chào các đồng tu!

Năm 2017, tôi bắt đầu liên hệ với các tổ chức địa phương để quảng bá Shen Yun. Tôi nói, sau khi xem Shen Yun, tôi mới nhận ra Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tẩy não người dân Trung Quốc như thế nào. Các buổi biểu diễn đã khơi dậy mong muốn tìm kiếm sự thật trong tôi, và tôi từ một đảng viên ĐCSTQ, đã trở thành một người Mỹ coi trọng tự do, dân chủ. Mỗi lần tôi kể câu chuyện của mình, mọi người đều khuyên tôi nên chia sẻ trải nghiệm của mình với người khác. Một người phụ nữ đã sắp xếp cho tôi gặp người đứng đầu câu lạc bộ của cô ấy và tôi được mời đến thuyết trình.

Tôi nghĩ cần làm sao để nói với mọi người về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ trong lúc quảng bá Shen Yun. Khi đó, bộ phim “Phim tài liệu: Nghiền nát nước Mỹ” (Agenda: Grinding America Down) vừa được trình chiếu. Tôi đã xem bộ phim này bốn lần và cảm thấy như thể tôi được Thần dẫn dắt. Mỗi buổi tối, sau khi luyện công và đọc Pháp, tôi chuẩn bị cho bài thuyết trình của mình. Tôi kết hợp kiến thức tích lũy được về sự xâm nhập của ĐCSTQ vào Hoa Kỳ bằng cách sử dụng các bài báo do The Epoch Timesxuất bản. Tôi cũng lồng ghép nội dung của “Phim tài liệu: Nghiền nát nước Mỹ” để cho thấy hệ tư tưởng cộng sản đang cố tình đe dọa nước Mỹ như thế nào. Trong một tuần tôi đã hoàn thành dàn ý cho bài phát biểu của mình.

Vài tuần sau, tôi có buổi thuyết trình đầu tiên ở một câu lạc bộ. Tôi mở đầu bằng câu chuyện tôi từng ủng hộ ĐCSTQ và tranh luận với người bạn Đài Loan về vấn đề Trung Quốc – Đài Loan như thế nào. Tuy nhiên, sau khi xem Shen Yun, tôi có mong muốn mạnh mẽ được biết sự thật. Tôi tóm gọn hai đặc điểm chính của chủ nghĩa cộng sản, đó là tàn bạo và lừa dối. Tôi cũng kể về những điều phát hiện được trong quá trình tìm tòi và dẫn chứng bằng những điều chính mình đã kinh qua.

Tôi chỉ ra ĐCSTQ đã thâm nhập vào nhiều lĩnh vực của xã hội Mỹ – từ kinh tế, văn hóa, giáo dục, đến chính trị. Sau đó, tôi mở rộng tới cuốn “Người cộng sản trần trụi: Phơi bày chủ nghĩa cộng sản và lập lại tự do” (The Naked Communist: Exposing Communism and Restoring Freedom) của W. Cleon Skousen xuất bản năm 1958, trong đó liệt kê “45 mục tiêu của chủ nghĩa cộng sản” và nó mưu đồ lật đổ nước Mỹ như thế nào. Tôi tha thiết nói với khán giả đừng để mất hy vọng trước cuộc chiến chính tà đang diễn ra. Tôi đảm bảo với họ rằng Shen Yun, với những giá trị thuần khiết và truyền thống, sẽ tịnh hóa tâm trí mọi người và giải phóng họ khỏi sự kiểm soát của bóng ma cộng sản.

Tôi nói, nhiều năm trước, một buổi biểu diễn Shen Yun đã đưa đến bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời tôi, vậy càng nhiều người biết đến Shen Yun thì sẽ có càng nhiều người thức tỉnh. Khi tôi kết thúc bài phát biểu, khán giả liền đứng dậy vỗ tay. Nhiều người bắt tay tôi và nói với tôi rằng đây là một trong những bài thuyết trình hay nhất mà họ từng được nghe. Tối hôm đó, tôi nhận được lời mời của nhóm địa phương lớn nhất Bắc California đến thuyết trình.

Khi kinh nghiệm diễn thuyết trước công chúng dày dạn hơn, tôi bắt đầu kết hợp nội dung vạch trần ĐCSTQ bằng các bài báo từ The Epoch Times. Từ đó, tôi có thể phân phát cả tài liệu quảng cáo của The Epoch Times và Shen Yun sau khi thuyết trình. Cho đến nay, hễ tôi tham dự sự kiện nào, là mọi người lại tới gặp tôi và bày tỏ sự trân trọng đối với Shen Yun và The Epoch Times.

Nhìn lại toàn bộ quá trình, tôi thấy thật khó mà tin được. Tôi biết đó là vì sự tu luyện của tôi đã đáp ứng được yêu cầu của Pháp ở tầng thứ đó nên Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tôi đã hoàn thành được điều tưởng chừng là nhiệm vụ bất khả thi.

Tôi luôn cảm thấy những kinh nghiệm, kiến thức, và kỹ năng mà tôi tích lũy được trong xã hội người thường có thể được vận dụng vào các hạng mục Đại Pháp. Tương tự, trí huệ được khai mở thông qua tu luyện, chính niệm và sự tự tin có được qua các hạng mục Đại Pháp cũng có thể được vận dụng trong xã hội người thường để cứu người.

Trong thời gian xảy ra đại dịch COVID, tôi ở nhà làm việc từ xa. Tôi thực hiện các cuộc gọi video và cuộc họp với các đồng nghiệp ở nhiều khu vực của Hoa Kỳ, cũng như châu Âu, và châu Á. Tôi nảy ra ý tưởng sử dụng các cuộc gọi video để quảng bá Shen Yun.

Một lần, một đồng nghiệp ở bộ phận tiếp thị đã bỏ lỡ cuộc họp hàng tuần của chúng tôi. Sau đó, anh ấy gọi cho tôi để hỏi về tiến độ của dự án. Đúng lúc anh ấy chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, tôi lấy một cuốn tài liệu nhỏ quảng cáo Shen Yun, đưa ra trước camera. Tôi hỏi: “Tôi vừa nhận được cuốn tài liệu nhỏ này. Anh đã nghe nói về Shen Yun chưa?” Anh ấy trả lời “Chưa”. Tôi bắt đầu kể cho anh ấy nghe về Shen Yun. Khi yên lặng lắng nghe, trên mặt anh dần nở một nụ cười. Sau đó, anh đã đưa gia đình đi xem buổi biểu diễn.

Tôi gặp một huấn luyện viên nổi tiếng từng huấn luyện các đội giành giải vô địch thế giới, vô địch Úc, các giám đốc điều hành của các công ty hàng đầu thế giới, và các đội thể thao chuyên nghiệp. Ông cũng đã xuất bản hai cuốn sách bán chạy nhất. Tôi có cơ hội thực hiện một khóa huấn luyện riêng với ông. Tôi trả lời một số câu hỏi của ông theo tiêu chuẩn đệ tử Đại Pháp, và ông nói rằng tôi khác với hầu hết mọi người. Tôi kể cho ông nghe về Shen Yun, mà đúng lúc đó, Shen Yun đang lưu diễn ở Úc. Ông đã đưa gia đình và bạn bè đến xem buổi biểu diễn và hết lời ca ngợi. Kết thúc khóa đào tạo, tôi nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Ông rất quan tâm và nói rằng ông sẽ đọc Chuyển Pháp Luân.

Một nhân viên trong nhóm của tôi đến từ Colombia, Nam Mỹ. Tôi đã cố gắng hết sức để quản lý nhóm theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn. Sau đó, cô ấy nói với tôi rằng, vì tôi sống ở California, lại đến từ Trung Quốc cộng sản, nên cô cho rằng tôi có khuynh hướng theo cánh tả. Cuối cùng, tôi đã trở thành người mà cô ấy tin tưởng nhất. Cô ấy gửi cho tôi một bức ảnh chụp khi đi du lịch ở châu Âu. Trong ảnh có một biểu ngữ màu vàng sáng có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” treo gần một góc phố. Nhìn ảnh tôi mỉm cười hạnh phúc.

Buông bỏ tự ngã, bất động tâm trước khen chê

Nhờ những lần tham gia diễn thuyết, tôi đã xây dựng được mối quan hệ và có một số ảnh hưởng với cộng đồng phái bảo thủ ở Bắc California. Đầu năm 2020, khi lệnh phong tỏa ở Vũ Hán bắt đầu, vì tôi có người thân sống ở đó, nên tôi đã viết một bài báo lên án việc ĐCSTQ bưng bít sự thật và gửi cho tất cả những người tôi biết. Tôi lập tức nhận được câu trả lời. Một người nói: “Bài viết của cô rất tuyệt nhưng ngắn quá. Tôi muốn đọc nhiều hơn.“ Khi bài báo trở nên phổ biến với độc giả, Diễn đàn Tự do (Freedom Forum), nơi thường mời các nhân vật nổi tiếng trên toàn nước Mỹ, đã liên hệ với tôi và tôi được mời tới phát biểu.

Khi những bài phát biểu của tôi ngày càng trở nên phổ biến, một số người đề nghị tôi đến Nhà Trắng làm cố vấn cho Tổng thống. Những người khác khuyến khích tôi tranh cử chức vụ ở cấp tiểu bang và quận. Dần dần, tôi trở nên hơi tự mãn. Tự ngã tiềm ẩn của tôi bắt đầu cảm thấy khá hài lòng về bản thân.

Tôi nhớ lần làm diễn giả cuối cùng tại một hội nghị có hàng trăm người tham dự. Tôi kết thúc bài phát biểu của mình và từ từ bước xuống sân khấu giữa những tràng pháo tay vang dội như sấm. Lúc quay về chỗ ngồi, tôi chờ đợi được nghe những lời khen ngợi. Nhưng vì hội nghị lập tức chuyển sang chương trình tiếp theo, mọi người liền bận rộn chuẩn bị, nên tôi hơi thất vọng. Tâm cầu danh đã lướt qua tôi.

Đôi khi các đài phát thanh mời tôi đến phỏng vấn. Sau khi nhận được phản hồi rằng chương trình của tôi là chương trình hay nhất mà họ từng nghe, tôi định giữ lại đường dẫn của các chương trình này để sau này có thể hiển thị vào ngày nào đó.

Trong giai đoạn đầu quảng bá Shen Yun, là điều phối viên của nhóm thuyết trình Shen Yun, tôi phối hợp với một đồng tu có kỹ năng thuyết trình xuất sắc. Chúng tôi đã tham dự nhiều bữa tiệc trưa của các câu lạc bộ để thuyết trình, điều này giúp chúng tôi xây dựng được một mạng lưới các mối liên hệ.

Khi bắt đầu tự thuyết trình, tôi tình cờ gặp những người tôi từng gặp mà trước đây đã khen ngợi tôi, khiến tôi thầm nghĩ: Có phải cô ấy có ngụ ý rằng tôi giỏi hơn đồng tu kia không? Đồng tu ấy có nền tảng văn hóa sâu sắc, có những kiến giải độc đáo về các sự kiện thời sự, và có thể được coi là một cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm.

Mặt khác, tôi mới chỉ hơi nổi bật một chút vì tôi nói về một chủ đề cụ thể, và tôi cần phải cải thiện ở nhiều phương diện nữa. Một lần, sau khi đồng tu đó thuyết trình, một phụ nữ tham dự đã phấn khích đến mức gọi cho tôi và nói rằng cô ấy đã gặp sếp của tôi ngay hôm đó. Cô ấy gọi điện để khen ngợi đồng tu đó (và nghĩ anh ấy là sếp của tôi) vì cả hai chúng tôi đều là thành viên của cùng một câu lạc bộ.

Tôi không chịu được nữa – tâm tranh đấu và tật đố lập tức nổi lên. Tôi trả lời: “Chúng tôi từng làm việc cùng nhau nhưng anh ấy không phải là sếp của tôi.” Cô ấy cảm nhận rõ những cảm xúc tiêu cực của tôi, bèn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện một cách lịch sự. Cúp máy xong, tôi vẫn cảm thấy bất bình. Một thời gian dài sau đó, mỗi khi nghĩ đến việc này, tôi vẫn cảm thấy phẫn uất. Sau khi nhìn thấy những chấp trước bẩn thỉu này, tôi đã nỗ lực xem nhẹ danh lợi và tự ngã.

Do tính chất công việc, tôi có mối quan hệ mật thiết với một số giám đốc chóp bu của công ty, và tôi có ảnh hưởng đáng kể đến các vấn đề quan trọng. Vì thế mà tôi thường cảm thấy mình đang đứng bên bờ vực thẳm vô tận của quyền lực và dục vọng của người thường.

Cuộc đấu tranh nội tâm này dường như không có hồi kết. Khảo nghiệm tâm tính liên tục tới và tôi tự nhủ rằng chỉ cần hơi không chú ý là sẽ trượt ngã ngay.

Trong một cuộc họp từ xa qua điện thoại, một người được lòng một giám đốc điều hành cấp cao thấy một đề xuất của tôi xâm phạm lợi ích của cô ấy, cô ấy liền thay đổi thái độ với tôi – mọi khi là ôn hòa, giờ là ngắt lời tôi một cách thô lỗ, khiển trách tôi, và móc máy rằng tôi không hiểu công việc.

Tôi không động tâm và tiếp tục thuyết trình. Dần dần, giọng cô cũng dịu đi, bắt đầu nhè nhẹ gật đầu, và cuối cùng, bằng giọng nhẹ nhàng, cô nhắc tôi rằng tuần sau cô sẽ bay về trụ sở chính và đừng quên cuộc họp đã định.

Vài giờ sau, khi nhớ lại cuộc họp từ xa vừa rồi, tôi chợt nhận ra rằng một số đồng nghiệp của tôi cũng có mặt trong cuộc trò chuyện ấy, trong đó có một trong những tân binh trong nhóm tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy ủy khuất, cảm thấy bị xúc phạm, và bị đối xử bất công. Tại sao người này lại như thế này? Chẳng phải cô ấy đã hạ nhục tôi trước mặt bao nhiêu người là gì? Cô ấy có đầy cảm tính như thế thì làm sao có thể làm lãnh đạo được?

Tôi quyết định sẽ trao đổi với giám đốc điều hành và nói với bà rằng người này không xuất sắc như bà nghĩ. Đủ loại suy nghĩ phụ diện cứ dâng trào trong tâm trí tôi. Tôi giống như người mà Sư phụ đã giảng:

“Làm sao nén nổi tức giận đây? “Hắn chơi tôi, [thì] tôi chơi hắn. Hắn có người [ủng hộ], tôi cũng có người [ủng hộ]; xử lý nhau thôi.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tuy nhiên, là một người tu luyện, tôi đã nỗ lực khắc chế bản thân và kiềm chế cơn giận của mình.

Mấy ngày sau đó, cơn giận cũng dần nguôi ngoai. Cuối cùng, tôi không còn suy nghĩ nào về nó nữa.

Vài ngày sau, tôi mới hiểu điều Sư phụ giảng:

“Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma”

(Thuỳ thị thuỳ phi, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

“Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa”

(Ai đúng ai sai, Hồng Ngâm III)

Tôi nhận ra cô ấy là người có duyên với tôi và đang chờ được cứu.

Vài ngày sau, khi chúng tôi cùng nhau tham dự một cuộc họp, tôi cố tình chọn một chỗ ngồi bên và không lấy đi ánh đèn sân khấu của cô ấy. Tôi chăm chú lắng nghe khi cô ấy tự tin thuyết trình. Ngày hôm sau, chúng tôi gặp mặt trực tiếp để bàn bạc công việc. Khi cuộc gặp gỡ của chúng tôi kết thúc, chúng tôi đã trở nên thân thiết. Tôi cảm thấy điều này tạo tiền đề cho tôi trong việc giảng chân tướng cho cô ấy trong tương lai.

Tiêu trừ tâm oán hận, vượt qua ma nạn

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cha tôi đã nhận thấy những thay đổi tích cực về thể chất và tinh thần ở tôi và ông cũng muốn tu luyện. Bố mẹ tôi quyết định chuyển từ Trung Quốc sang Mỹ ở một ngôi nhà tiện nghi chỉ cách nhà tôi vài phút. Trong mắt người khác, tôi là một đứa con gái hiếu thảo. Tôi không chỉ sắp xếp cho cha mẹ già ở gần tôi, mà còn chăm lo cho họ cả về tài chính và mọi mặt trong cuộc sống của họ. Ngoài mặt, tôi khiêm tốn nói rằng tôi chỉ làm những gì người tu luyện nên làm, nhưng trên thực tế, tôi cảm thấy càng ngày càng bất ổn và oán hận.

Do rào cản ngôn ngữ, bố mẹ tôi lại không biết lái xe, nên tôi phải kiêm từ tài xế, quản lý tài chính, đi mua đồ, bảo dưỡng, phiên dịch, đến trợ lý cá nhân của họ. Hễ bố mẹ tôi gặp phải vấn đề gì, họ đều gọi ngay cho tôi, bất kể là tôi đang họp hay đang đi công tác; thấy không khỏe cũng gọi điện hỏi tôi xem có nên uống thuốc không; máy tính bị hỏng cũng gọi cho tôi.

Vì bố mẹ tôi không hài lòng nên tôi phải đưa họ đi gặp bảy bác sỹ. Khi bố hay mẹ tôi đi nhổ răng và trồng răng, họ cảm thấy phòng khám nha sỹ gần nhất không tốt nên đã chọn một trường nha khoa rất xa, ở tận San Francisco. Tôi phải đưa bố mẹ đi đi về về trong sáu tháng, lần nào tôi cũng phải nghỉ làm sớm, và mãi đến nửa đêm mới về đến nhà. Khi cô út bên mẹ tôi từ Úc sang thăm họ, dì đã sốc trước sự đòi hỏi của bố mẹ tôi.

Dần dần, tâm oán hận của tôi bắt đầu lớn dần, và lên đến đỉnh điểm vào năm ngoái. Mẹ tôi mắc bệnh Parkinson, bố tôi đã chăm sóc bà hàng năm ròng. Bố tôi bắt đầu giảm cân trong thời kỳ đại dịch COVID và không còn khỏe như trước. Cuối cùng, ông không thể cưỡng lại sự hối thúc của bác sỹ mà đồng ý đến Bệnh viện Stanford để kiểm tra. Lần đầu tiên chúng tôi đến đó, khám cả nửa ngày, mà các bác sỹ nói không có vấn đề gì. Tuy nhiên, ngày hôm sau, bố tôi lại đột ngột đau bụng và phải đi cấp cứu. Lần này, bố cũng vẫn ổn.

Một năm sau, sau nhiều lần được bác sỹ thuyết phục, bố tôi đồng ý đến Bệnh viện Stanford để khám toàn diện hơn. Lần này, tôi rất nổi cáu. Tôi trách bố không tiếp thu bài học giáo huấn, không nhìn sự việc từ cơ điểm của người tu luyện và không có chính niệm. Bố tôi im lặng lắng nghe.

Hôm tôi chở bố đến bệnh viện, bố lên xe, tôi giả vờ chăm chú nghe cuộc họp và phớt lờ bố. Bố con tôi không nói chuyện với nhau suốt chặng đường đó. Một tuần sau, bố tôi đột nhiên bị đau dữ dội ở vùng bụng dưới. Ông không ăn được. Tôi kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần vì phòng cấp cứu, mẹ, công việc và gia đình. Tôi đã đối đãi với những khó khăn này bằng thái độ của người thường.

Khi các đồng tu biết tình cảnh của tôi, họ đã cố gắng giúp đỡ bằng cách phát chính niệm, nhưng cảm thấy có gì đó đang cản trở họ.

Khi cùng các đồng tu giao lưu chia sẻ, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Hóa ra tất cả mọi việc xảy ra là để chỉ ra những sơ hở trong tu luyện của tôi: Tâm oán hận sâu sắc của tôi đã gây ra điều này.

Tôi bực bội với bố vì ông không tinh tấn và dùng nhân tâm để đối đãi với bệnh tật. Bác sỹ của bố tôi rất cứng rắn, nên mỗi lần ông ấy quả quyết yêu cầu việc gì thì bố tôi không thể nhớ mình là người luyện công nữa và nghe theo bất cứ điều gì bác sỹ muốn.

Sau khi tôi nói chuyện với bố, ông luôn bảo tôi giải thích lại với bác sỹ và hủy bỏ mọi thủ tục mà ông đã đồng ý. Ông đẩy vấn đề cho tôi giải quyết. Mỗi lần tôi đưa bố đến Bệnh viện Stanford, cả đi cả về mất sáu, bảy tiếng đồng hồ. Tôi trách bố và hỏi tại sao bố không thể coi mình là người luyện công và có chính niệm mỗi khi thấy khó chịu. Tôi chỉ nghĩ đến những khó khăn mà tôi phải chịu đựng. Nói thẳng ra, tôi muốn dùng Đại Pháp như chiếc ô bảo hộ cho bố tôi để giảm nhẹ áp lực cho tôi.

Một ngày trước cuộc phẫu thuật của bố, cuối cùng, tôi cũng có đủ can đảm để nắm tay ông và xin ông tha thứ cho sự ích kỷ của tôi. Cả hai chúng tôi đều khóc. Tôi cầu xin Sư phụ cho tôi một cơ hội khác để tôi và bố có thể cùng nhau tu luyện tinh tấn. Tôi hôn lên trán bố và bảo ông niệm chín chữ (“Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”). Tôi nhắc bố hãy vượt qua khổ nạn này để có thể tiếp tục cứu những người mà ông cần cứu.

Về đến nhà, tôi phát chính niệm rất lâu để loại bỏ hết thảy các nhân tố bất chính trong không gian của mình. Đêm đó, bác sỹ báo với tôi rằng ca phẫu thuật của bố đã diễn ra tốt đẹp. Mặc dù đã ba tuần không ăn uống gì, nhưng bố tôi vẫn sống sót một cách kỳ diệu.

Lời kết

Tôi từng coi tu luyện là việc tách biệt với cuộc sống hàng ngày, và phải chuyển trạng thái giữa tu luyện và cuộc sống một cách máy móc. Giờ đây, tôi thực sự cảm nhận được mình đang đi trên con đường tu luyện và có cơ hội đề cao tâm tính cũng như rèn luyện ý chí của mình trong từng phút, từng giây của cuộc đời. Thật là một vinh dự!

Mỗi ngày đóng sách lại sau khi học thuộc và chép Pháp, tôi không khỏi nghĩ: Khảo nghiệm tiếp theo là gì khi tôi chép đoạn tiếp theo vào ngày mai? Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ kiên định!

Trên đây là phần chia sẻ của tôi ngày hôm nay. Nếu có gì không phù hợp, tôi xin các đồng tu từ bi chỉ chính.

Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn tất cả các đồng tu!

(Bài viết được trình bày tại Pháp hội San Francisco 2023)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/15/464214.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/17/210860.html

Đăng ngày 16-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share