Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại San Francisco
[MINH HUỆ 18-08-2023] Con xin kính chào Sư tôn! Xin chào các đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Mặc dù đã tu luyện 28 năm, tôi luôn cảm thấy mình tu luyện không tốt lắm. Nhân dịp Pháp hội này, một đồng tu đã khuyến khích tôi viết ra để chia sẻ những kinh nghiệm trong tu luyện của mình.
May mắn đắc Đại Pháp
Năm 1994, lúc mới 24 tuổi, tôi bị bệnh viêm cơ tim. Những người trong độ tuổi của tôi đang tận hưởng thanh xuân, nhưng tôi thì liên tục chịu đau đớn. Tôi mắc chứng hoảng loạn, sợ hãi, đau thắt ngực và khó thở. Tôi không thể ngủ được và cũng không có sức để đi bộ, thậm chí không đi nổi 50 mét. Có những ngày tôi còn không thể rời khỏi giường.
Cha đưa tôi đến bệnh viện để tiêm thuốc kích thích tim. Loại thuốc này phải được tiêm rất chậm, kéo dài từ 15 đến 20 phút mỗi lần tiêm. Cha mẹ đưa tôi đến khắp các bệnh viện lớn nhỏ để tìm cách chữa trị, sau đó là tìm đến Trung Y, Tây Y và các phương thuốc dân gian. Không cái nào có tác dụng.
Chúng tôi vốn nghèo khó, đến lúc này đã hết sạch tiền. Thứ duy nhất còn lại là căn nhà của chúng tôi, và cha mẹ tôi muốn bán nó để có tiền chữa trị cho tôi. Tôi nói: “Cha mẹ đã cố gắng hết sức rồi. Nếu cha mẹ bán nhà để chữa bệnh cho con, rồi lỡ như con chết đi, chẳng phải con đang báo hại cha mẹ hay sao? Lương tâm của con không cho phép điều đó. Dù con sống sót hay không, cha mẹ phải sống tiếp thì con mới có thể yên lòng.”
Cả gia đình cùng nhau khóc trong cay đắng. Tôi cảm thấy vô vọng, không biết mình còn sống được bao lâu nữa. Rồi đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi: “Mặc dù mình không sợ chết, nhưng mình đang sống một cách vô nghĩa. Mình chưa làm được gì cho người khác, chưa có khả năng báo đáp công ơn nuôi dạy của cha mẹ, và mình hối hận về điều này. Mình không thể chết như thế này, không thể bất hiếu như thế được. Nếu mình có thể đền đáp công ơn nuôi dạy của cha mẹ và làm được việc tốt trước khi chết thì mới có thể yên lòng ra đi. Con không biết thiên đường có tồn tại không, nhưng con nghĩ là có. Xin hãy kéo dài sinh mệnh của con và cho phép con hoàn thành tâm nguyện này.”
Khi đang vật lộn với những suy nghĩ về cái chết, tôi đã trải nghiệm một điều kỳ lạ. Vào một đêm khuya, tôi không ngủ được và nghĩ: “Mình sẽ sống bao lâu nữa đây?” Đột nhiên, tôi nghe thấy có tiếng ồn. Tôi quay sang bên phải và một màn hình nhỏ xíu có màu sắc xuất hiện. Tôi thấy hai người đàn ông, một người mặc vải bố màu vàng với hai tay trong tư thế hợp thập [hai lòng bàn tay úp vào nhau] và người kia mặc trang phục truyền thống của thời xưa. Một giọng nói đã bảo tôi rằng sau này tôi sẽ gặp họ.
Một người nói rất nhanh, nhưng tôi hiểu hết những gì ông ấy nói. Ông ấy cho tôi xem một thước phim về những sự kiện và con người thời kỳ cổ đại. Tôi nghĩ: “Mình sắp chết rồi – cơ duyên nào cho phép mình gặp được hai người này nhỉ?”
Trong những ngày tiếp theo, những điều kỳ lạ liên tục xảy đến. Suốt cả ngày, mặt trời cứ chiếu thẳng vào tôi lúc ở nhà. Khi tôi kể với gia đình và bạn bè, cha tôi nói: “Chúng ta nên làm gì đây? Con gái chúng ta hình như có vấn đề thần kinh rồi.” Khi nhìn thấy phản ứng của họ, tôi không kể nữa. Lúc đó, tôi không biết thiên mục của mình đã khai mở.
Không lâu sau đó, tôi được giới thiệu cho chồng tôi. Anh ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi biết về tình trạng của tôi, anh ấy lập tức dạy tôi luyện công. Anh đưa cho tôi một quyển sách Chuyển Pháp Luân và bảo tôi đọc. Khi đọc bài giảng thứ hai, tôi nhận ra mình đã trải nghiệm nhiều điều mà Sư phụ giảng. Tôi tin vào các bài giảng của Sư phụ một cách vô điều kiện dù tôi không hiểu gì cả. Tôi tin những gì Sư phụ giảng là thật, và Đại Pháp là tốt. Tôi cũng hiểu được tại sao người ta mắc bệnh và gốc rễ của bệnh tật là gì.
Khi đọc đến đoạn Sư phụ giảng về việc đặt người khác lên trước bản thân mình, tôi cảm thấy đây chính là điều tôi muốn. Tôi quyết định bước vào tu luyện, nên đã tiếp tục học Pháp và luyện công mỗi ngày.
Ý nghĩa của việc “hướng nội tìm”
Khi bắt đầu tu luyện, tôi thấy việc luyện công là một thử thách, vì tôi có quá nhiều nghiệp lực nên sức khỏe mới kém như vậy. Tôi luyện công hai tiếng đồng hồ trong khi người khác luyện một tiếng. Khi tôi cảm thấy không khỏe, tôi luyện công lâu hơn nữa. Sau một thời gian tu luyện như thế, sức khỏe của tôi đã hồi phục một cách thần kỳ.
Tôi tìm được một công việc, và đã có thể đi làm. Gia đình và hàng xóm chứng kiến việc tôi quay trở về từ cõi chết. Họ đều biết Đại Pháp đã cứu rỗi cuộc đời tôi, và Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Nhiều người quen biết tôi đã bắt đầu tu luyện.
Tôi không biết cách tu luyện hay hướng nội. Tôi chỉ chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn khi làm mọi việc và trong cách đối xử với người khác. Mỗi ngày tôi kiên trì luyện công, nhưng không thực sự hiểu các Pháp lý thâm sâu hơn mà Sư phụ giảng.
Khoảng sáu tháng sau khi bắt đầu tu luyện, vào một buổi tối, tôi chuẩn bị đả tọa ở nhà thì cha tôi bật TV lên. Tiếng ồn rất lớn và tôi không thể tĩnh tâm ngồi thiền được. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là nhờ cha tôi vặn nhỏ âm thanh lại. Ngay trước khi tôi buột miệng nói ra, một ý nghĩ lóe lên: “Mình là một người tu luyện. Sư phụ dạy chúng ta phải suy xét đến người khác. Bây giờ đã tới lúc cha xem TV. Mình không nên quấy rầy ông ấy. Mình nên tìm một thời điểm thích hợp để luyện công. Mình không nên yêu cầu người khác làm gì đó để thỏa mãn nhu cầu của mình.”
Vì vậy, tôi lặng lẽ ngồi xuống và không nói gì với cha tôi. Sau một lúc, tôi không nghe thấy gì nữa và có thể thiền định được.
Một cảnh tượng thần thánh triển hiện ra trước mắt tôi. Tôi nhìn thấy các tiên nữ bay lượn xung quanh trông thật đẹp. Tôi còn thấy một đứa trẻ chạy về phía tôi. Sau khi hoàn thành, cuối cùng tôi đã ngộ ra ý nghĩa của việc “hướng nội”. Tôi thực sự cảm nhận được ân cứu độ từ bi của Sư phụ, và kể từ đó, những gì Sư phụ giảng về “hướng nội” đã in sâu trong tâm tôi.
Sự khích lệ của Sư phụ
Vào thời điểm đó, tôi làm nhân viên bán quần áo ở một trung tâm thương mại. Ông chủ trả cho tôi 800 nhân dân tệ mỗi tháng. Một tháng nọ, tôi đánh mất 800 nhân dân tệ của cửa hàng. Tôi rất lo lắng vì tình hình tài chính của tôi không tốt lắm. Tôi vô cùng căng thẳng.
Sau đó, tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:
“Làm người tu luyện, thì hết thảy những khổ não gặp ở người thường đều là vượt quan.” (Người tu tự ở trong ấy, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi tự nhắc nhở bản thân rằng mình là một người tu luyện, và không có chuyện gì ngẫu nhiên trong tu luyện. Đây là một khảo nghiệm mà tôi phải vượt qua. Tôi biết mình nên làm điều mà Sư phụ yêu cầu.
Vì vậy, tôi gọi điện cho ông chủ và nói: “Xin ông hãy trừ số tiền tôi làm mất hôm nay vào tiền lương của tôi. Tôi không thể gây thiệt hại cho ông chỉ vì sai sót của mình được.” Sau khi nói vậy, trong tâm tôi rất thản nhiên.
Sau khi học Pháp, tôi bắt đầu luyện các bài công pháp đứng. Khi luyện động tác Đầu tiền bão luân, tôi đột nhiên nhìn thấy một Pháp Luân (có vẻ là màu cam) ở trước mắt. Bên dưới Pháp Luân là một bông hoa sen màu hồng nhạt trong suốt, đẹp đẽ vô cùng. Pháp Luân xoay chuyển theo chiều kim đồng hồ chín lần và ngược chiều kim đồng hồ chín lần, còn bông hoa sen thì liên tục tự xoay. Mọi thứ rõ ràng như ban ngày. Vào giây phút đó, tâm can tôi chấn động. Tôi ngộ ra vì mình làm theo lời dạy của Sư phụ khi đánh mất tiền, bất kể điều đó khó khăn ra sao, nên Sư phụ đang khích lệ tôi tu luyện thật tốt. Thông qua trải nghiệm này, niềm tin của tôi vào Sư phụ và Pháp lại càng thêm vững chắc.
Sư phụ ban cho tôi một trái tim mới
Vì đắc Pháp thông qua mục đích chữa bệnh nên tôi trải qua nhiều lần tiêu nghiệp. Gần một năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã tiêu trừ nghiệp lực khỏi trái tim tôi. Một buổi sáng, khi tỉnh dậy tim tôi đột nhiên đau nhói dữ dội. Nó đau đến mức tôi phát khóc mỗi khi phải di chuyển, như thể có ai đó dùng một con dao khoét tim tôi ra, và thậm chí đau hơn hồi tôi bị bệnh. Tôi không thể ăn được. Tôi vẫn còn công việc bán quần áo nên phải đi làm. Thấy tình trạng đó, mẹ tôi cố ngăn cản. Tôi nghĩ: “Mình là một người tu luyện. Mình không bị bệnh. Đây là cách Sư phụ tiêu trừ nghiệp bệnh cho mình. Mình không bị bệnh. Mình phải đi làm.”
Vì vậy tôi vẫn đi làm như bình thường, nhưng cơn đau không hề thuyên giảm. Tôi chịu đau liên tục suốt ngày đêm. Tôi không ngủ được vì đau, nên ngồi dậy để học Pháp. Ngày hôm sau, cơn đau lại tiếp tục. Đến ngày thứ ba, giọng nói của tôi gần như đã khàn đặc.
Đêm hôm đó tôi nghĩ: “Sư phụ ơi, con biết đây không phải là bệnh. Nhưng nếu giọng nói khàn ảnh hưởng tới khả năng bán hàng của con, con sẽ nghỉ. Nếu nó không ảnh hưởng đến công việc của con, con sẽ đi làm.” Nhưng vào buổi sáng ngày thứ tư, một phép màu đã xảy ra. Giọng nói của tôi đã bình thường, và tim tôi không còn đau nữa. Tôi thấy một sự tĩnh lặng trong tâm mà chưa từng cảm nhận được trước đây. Tôi ngộ ra chính Sư phụ đã giúp tôi tiêu trừ một nghiệp lực lớn, và tôi đã được ban tặng một trái tim hoàn toàn mới.
Tôi không cách nào dùng từ ngữ để biểu đạt lòng cảm ân đối với Sư phụ. Tôi đã trải nghiệm sự thần kỳ của Đại Pháp, và tôi quyết tâm tiếp tục tu luyện. Nhờ ân cứu độ của Sư phụ, tôi hồi phục một năm sau đó và bắt đầu một cuộc hôn nhân hạnh phúc với chồng tôi vào năm 1997.
Bị Trung Cộng bức hại đến nhà tan cửa nát
Bốn năm sau khi đắc Pháp là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Sư phụ đã ban cho tôi cuộc sống, sức khỏe và hạnh phúc. Tôi được tắm trong Phật quang của Sư phụ, và cảm thấy hạnh phúc vô ngần.
Nhưng vào năm 1999, cuộc bức hại tàn khốc lên Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu. Đại Pháp và Sư phụ đã phải chịu những oan uổng bất công. Giống như bao đệ tử Đại Pháp khác, vợ chồng tôi đã trải qua những bức hại vô nhân đạo như bắt cóc, tra tấn, giam giữ phi pháp trong trại tạm giam, “cải tạo” trong trại lao động và kết án tù… vì thỉnh nguyện, phân phát tài liệu chân tướng và giảng chân tướng để chứng thực Đại Pháp.
Chồng tôi bị bức hại nghiêm trọng trong tù và qua đời bốn năm sau khi mãn hạn tù. Anh không thể hồi phục sau khi được thả. Tôi cũng bị đưa đến trại lao động cưỡng bức phi pháp trong hai năm, và chịu thương tổn nặng nề về thể xác cũng như tinh thần. Chính Sư phụ đã phục hồi sức khỏe cho tôi để tôi có được như ngày hôm nay.
Sau khi bị Trung Cộng bức hại gia đình đến nhà tan cửa nát, tôi đã đến Thái Lan rồi chuyển đến San Francisco. Kể từ đó tôi duy trì làm tốt ba việc. Tôi muốn chia sẻ một số cảm ngộ của tôi trong quá trình tu luyện những năm qua.
Thần tích triển hiện khi tu bỏ chấp trước vào tình thân
Tôi đã tham gia vào tổ dịch thuật của một hạng mục truyền thông trong 13 năm, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được tham gia hạng mục này.
Hai năm trước, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ anh trai ở Trung Quốc, thông báo việc mẹ tôi bị loét dạ dày và tính mạng của bà đang gặp nguy hiểm. Anh trai và chị dâu dặn tôi hãy chuẩn bị tâm lý, vì bệnh tình của mẹ tôi rất nghiêm trọng, kể cả phẫu thuật thì cũng quá muộn.
Trên thực tế, vào thời điểm tôi ở Trung Quốc, mẹ tôi bị đột quỵ khi vợ chồng tôi bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong những năm bức hại, mẹ luôn ở bên cạnh để động viên tôi, bà đã lo lắng và hy sinh rất nhiều vì tôi. Vì vậy khi nghe tin mẹ tôi lâm trọng bệnh, tim tôi như tan vỡ.
Khi kết thúc điện thoại của anh trai và chị dâu, tôi chợt nghĩ: “Mình là đệ tử Đại Pháp và mọi chuyện xảy ra với mình đều không phải là ngẫu nhiên.
“Trong cuộc bức hại, tôi phải sống tha hương, chồng tôi bị Trung Cộng bức hại đến chết, khiến tôi mất đi gia đình hạnh phúc của mình. Sở dĩ tôi ở đây là để theo Sư phụ làm tốt ba việc và hoàn thành thệ nguyện tiền sử của mình. Trong những năm bức hại khốc liệt, mẹ đã phải chịu đựng rất nhiều vì tôi, nên tôi có chấp trước vào tình với bà.”
Tôi bình tĩnh lại và nghĩ: “Sư phụ, con sẽ tuân theo sự an bài của Ngài vô điều kiện. Nếu như mẹ con phải rời bỏ thế gian này theo sự an bài của Ngài, con sẽ chiểu theo sự an bài đó và buông bỏ tình thân. Nhưng nếu cựu thế lực lợi dụng chấp trước vào tình thân để can nhiễu con làm ba việc, thì con tuyệt sẽ không cho phép. Con không bao giờ chấp nhận can nhiễu này. Con vẫn học Pháp cũng như biên dịch các bài viết theo an bài của Sư phụ. Con sẽ không để lãng phí một ngày nào vì việc này.”
Tôi lập tức lau nước mắt, ngồi xuống và lập chưởng phát chính niệm. Tôi kiên định tiếp tục học Pháp. Trong khi học Pháp, tôi không thể ngừng khóc, vì vậy tôi phải mất nhiều thời gian hơn bình thường để đọc một bài giảng. Sau đó, tôi ngồi trước máy tính và bắt đầu biên dịch. Đột nhiên bụng tôi đau dữ dội. Tôi nhẫn chịu cơn đau, và hoàn thành công việc dịch thuật trong ngày.
Ngày hôm sau, tôi rất ngạc nhiên khi nghe anh trai kể rằng các triệu chứng loét dạ dày của mẹ tôi đã thuyên giảm từ đêm hôm trước. Mẹ tôi, người đáng ra phải chuẩn bị lo liệu hậu sự của mình, đã chuyển biến một cách thần kỳ! Chưa đầy một tháng bà được xuất viện. Bà không cần phải phẫu thuật nữa. Một lần nữa, tôi thể hội sâu sắc rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi.
Tôi ngộ ra mẹ tôi gặp phải ma nạn này là do sơ hở trong tu luyện của tôi, và mối quan hệ gia đình của tôi đã bị lợi dụng. Khi tôi buông bỏ chấp trước vào tình cảm gia đình, tuân theo những yêu cầu và an bài của Sư phụ, kiên trì học Pháp và làm hạng mục dịch thuật mỗi ngày, Sư phụ một lần nữa triển hiện cho tôi thấy sự thù thắng của Đại Pháp!
Chỉ cần dụng tâm, Sư phụ sẽ gia trì để hoàn thành tốt sứ mệnh
Trong quá trình quảng bá Shen Yun tại địa phương vào năm ngoái, có một sự việc khiến tôi vô cùng xúc động. Lúc đó, ngày nào tôi cũng treo tờ rơi Shen Yun ở tay nắm cửa sau khi tan làm. Khu vực tôi phụ trách rất gần nơi tôi sống.
Một lần, khi treo tài liệu xong ở một khu vực, tôi sực nhớ còn một doanh nghiệp chưa treo. Tôi nghĩ: “Chúng ta đến đây là để cứu độ chúng sinh khu vực này, họ đang đợi chúng ta.”
Mang theo tấm lòng chân thành, tôi đẩy cửa bước vào và mỉm cười chào người chủ cửa hàng. Tiếng Anh của tôi không tốt, chỉ có thể nói được vài câu đơn giản. Tôi nói chuyện với người chủ bằng tiếng Anh, rồi đưa cho ông một tờ rơi, ông vui vẻ nhận lấy. Tôi chỉ vào cửa sổ kính, và hỏi liệu tôi có thể dán một tấm áp phích lên đó không? Người chủ đồng ý không một chút do dự. Người chủ chỉ cho tôi vị trí dễ nhìn thấy trên cửa sổ, và thậm chí còn chủ động dùng băng dính giúp tôi hoàn thành. Quá trình diễn ra thuận lợi và suôn sẻ, lần đầu tiên tôi tự mình dán một tấm áp phích.
Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi biết đây là sự khích lệ từ bi của Sư phụ để tôi tiến thêm một bước. Bởi vì tiếng Anh không tốt lắm, nên tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dán áp phích, nhưng lần này Sư phụ thấy tôi dùng thiện tâm cứu người nên giúp tôi thoát khỏi quan niệm này, và đẩy tôi về phía trước. Tôi ngộ ra chỉ cần dụng tâm đi làm, thì Sư phụ có thể giúp chúng ta.
Từ đó, tôi không còn quan niệm tiếng Anh của mình không đủ tốt để dán áp phích nữa. Mỗi lần ra ngoài treo tờ rơi trên tay nắm cửa, tôi đều mang theo vài tấm áp phích. Tuy số lượng không nhiều, nhưng điều đó khiến tôi cảm thấy đây cũng là cơ hội tu luyện.
Đồng nghiệp chứng kiến huyền năng của Đại Pháp
Vào tháng 3 năm 2020, dịch viêm phổi Vũ Hán lan rộng trên toàn thế giới, nhiều gia đình phải trải qua nỗi đau mất người thân. Đây là một kiếp nạn đối với nhân loại, và cũng là một trường khảo nghiệm đối với các đệ tử Đại Pháp.
Tôi nghĩ: “Mình là đệ tử Đại Pháp, loại virus này sẽ không khởi tác dụng với mình. Bất kể môi trường bên ngoài như thế nào, mình phải giữ công tác và tu luyện bình thường. Mình không được để chúng can nhiễu và làm ảnh hưởng.“
Thời điểm đầu của dịch bệnh, lãnh đạo yêu cầu mọi nhân viên phải tiêm vắc-xin. Người thường rất coi trọng sức khỏe, họ rất sợ nhiễm COVID. Tôi nói với cô ấy: “Tôi có sức khỏe rất tốt, nhưng để chị an tâm, tôi sẽ tiêm phòng.” Cô ấy nhờ các nhân viên khác đưa tôi đi cùng khi tiêm phòng, và tôi đồng ý. Nhưng sau đó các nhân viên khác đều đi tiêm phòng, nhưng không ai nhớ gọi cho tôi, nên sự việc cứ thế trôi qua. Bây giờ tôi minh bạch rằng Sư phụ đã viên dung mọi thứ cho tôi.
Những ngày tiếp theo, lần lượt các nhân viên trong công ty đều bị cảm, sốt và ho. Tôi nghĩ: “Mọi chuyện không ngẫu nhiên, cựu thế lực đang lợi dụng điều này để can nhiễu mình, mình không thể thừa nhận an bài của chúng. Mình là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, vì vậy mình phải sử dụng trạng thái tốt nhất để chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp.” Mặc dù mọi người trong công ty đều có triệu chứng cảm sốt, nhưng tôi vẫn luôn trong trạng thái tốt.
Trong thời kỳ dịch bệnh nghiêm trọng nhất, đồng nghiệp trong công ty tôi đều được tiêm phòng, nhưng nhiều người vẫn bị nhiễm viêm phổi Vũ Hán. Lãnh đạo công ty yêu cầu mọi người đi xét nghiệm, và tôi đã được xét nghiệm hai lần. Các kết quả xét nghiệm đều bình thường. Nhưng một ngày, tôi cảm thấy không khỏe. Tôi cảm thấy mệt mỏi, giống như có triệu chứng viêm phổi.
Lúc đó, tôi tự nhắc nhở bản thân: “Mình là đệ tử Đại Pháp, những điều này đều là can nhiễu.” Tâm ngừng suy nghĩ về tình trạng của mình và vẫn làm việc như bình thường.
Khi về đến nhà và dịch một bài viết, tôi cảm thấy nóng hầm hập và khó chịu. Tôi không muốn quan niệm này được gia cường, nên lập tức đứng dậy ôm bão luân. Sau một tiếng, suy nghĩ bệnh này hoàn toàn biến mất.
Những cơn ho, cảm của nhân viên công ty không ảnh hưởng gì đến tôi, nên lãnh đạo nói: “Mọi người đều không khỏe, nhưng nhìn cô kìa. Cô ổn.”
Tôi mỉm cười và nói với cô ấy rằng bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi bình an vô sự. Chứng kiến trải nghiệm của tôi, cô ấy thực sự cảm thấy dịch bệnh không ảnh hưởng đến các học viên Đại Pháp, và tin tưởng những gì tôi nói là sự thật. Từ đó, cô ấy không bao giờ yêu cầu tôi tiêm phòng nữa, vì cô ấy biết các học viên chúng tôi rất khỏe mạnh.
Lời kết
Từ khi tôi đắc Pháp cho đến nay đã là 28 năm. Trải qua bao sóng gió và khó khăn trong tu luyện, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi mới đi được đến ngày hôm nay. Nhìn lại những năm tu luyện, tôi không có gì ngoài lòng biết ơn đối với Sư phụ. Ngài đã từ bi khích lệ tôi, vì tôi mà chịu đựng vô số khổ nạn, ban cho tôi mọi thứ và chăm sóc cho tôi. Trong những năm tu luyện còn lại, con sẽ cố gắng làm tốt ba việc, cứu được nhiều người hơn và tu tốt bản thân để xứng đáng với ân từ bi cứu độ của Sư phụ.
Đệ tử xin bái lạy và cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu vì đã luôn giúp đỡ tôi!
(Trình bày tại Pháp hội chia sẻ tâm đắc thể hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp San Francisco năm 2023)
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/8/18/464217.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/21/210921.html
Đăng ngày 09-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.