Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 04-08-2023] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là học viên đến từ Montreal, tôi đắc Pháp vào năm 2009 tại hải ngoại. Khi đó, tôi tình cờ gặp một người phụ nữ trên mạng, chúng tôi nói chuyện rất hợp, bà ấy khuyên tôi đừng bị lừa dối bởi vụ “tự thiêu Thiên An Môn”, hãy thử không mang theo quan định kiến nào để nhìn nhận Pháp Luân Công. Sau khi đọc xong cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi mới biết rằng con người quả thực có thể tu luyện, quả thực có tồn tại Thần Phật. Từ đó, tôi không bao giờ tin những lời dối trá của tà đảng nữa, bắt đầu bước vào con đường tu luyện.

Trong mười mấy năm tu luyện, tôi đã trải qua không ít quan nạn. Ví dụ, không lâu sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã gặp quan nghiệp bệnh, trên khắp thân, trên mặt đều nổi mẩn giống như bị eczema, sau đó kết vảy, phồng rộp, vừa ngứa vừa đau, giống như bị bỏng. Thông qua việc không ngừng học Pháp, kiên định chính niệm, sau thời gian gần 1 năm, tôi mới vượt qua được quan này.

Vài năm gần đây, trong quá trình trưởng thành, con gái tôi gặp một số vấn đề, có thể nói đây là thách thức lớn nhất mà tôi gặp sau khi tu luyện. Nhưng đáng mừng là trong 1 năm vừa qua, con gái tôi từ trạng thái dường như ngã xuống không đứng dậy nổi đã dần dần tìm lại được niềm vui mà cháu nên có ở tuổi của mình. Cháu cũng đã tự tin hơn rất nhiều, thành tích học tập tiến bộ rất nhanh, thậm chí điểm thi đều đạt mức trên 90 và cũng đã có thêm nhiều bạn. Đây là điều mà trước đây tôi không dám nghĩ tới.

Tôi muốn chia sẻ với mọi người một chút về trải nghiệm của mình trong thời gian này, trước tiên xin biểu đạt lòng cảm ân sự an bài từ bi của Sư phụ, thứ hai, hy vọng rằng những trải nghiệm của tôi có thể giúp ích cho các đồng tu là các bậc cha mẹ đang ở trong cùng hoàn cảnh với tôi.

Con gái tôi đã thay đổi

Con gái tôi từ nhỏ đã rất thông minh đáng yêu, cháu cũng là người mềm mỏng thiện lương. Khi còn nhỏ, cháu cùng tôi học Pháp, luyện công, tham gia các hoạt động hồng Pháp tập thể, luôn biểu hiện rất ngoan rất tốt. Vào dịp Pháp hội New York năm 2019, chúng tôi đã tham gia hoạt động xếp chữ. Hôm đó là một ngày mùa hè rất nóng, nhưng cháu vẫn phải mặc một chiếc áo mưa dày. Cháu đã ngồi trong 2 tiếng đồng hồ mà không rời khỏi vị trí, mặc dù khắp người đổ mồ hôi.

Tuy nhiên, bắt đầu từ năm lớp 3, trải qua việc bị giáo viên bắt nạt, cháu dần dần thay đổi. Tôi nhớ khi đó cháu nói với tôi, ở trường cháu bị bạn bắt nạt, nhưng không nói chi tiết với tôi. Tôi chỉ hỏi một chút về tình hình, cho rằng không có gì nghiêm trọng, nên cũng không để ý, chỉ nói với cháu một cách qua loa bề mặt rằng chúng ta là người tu luyện, không thể giận dữ với người khác, đối phương đang cấp đức cho chúng ta. Khi đó tôi cho rằng chỉ cần cháu từ trong Pháp mà thể đối đãi sự việc này, mọi việc sẽ qua, nhưng tôi đã không để ý đến sức chịu đựng của cháu. Cháu vốn là một đứa trẻ rất mẫn cảm, từ nhỏ được hai vợ chồng tôi bao bọc rất cẩn thận, gần như chưa từng trải qua thách thức nào, tâm tình rất mỏng manh yếu ớt.

Đến lớp 5, con gái tôi thi đỗ vào một trường tư chất lượng tốt trong vùng, nghe nói trường này nhận được nhiều sự khen ngợi, quản lý cũng rất nghiêm khắc, hơn nữa có cơ hội để lên thẳng cấp trung học của trường. Tôi cảm thấy có thể yên tâm về việc học hành của con gái rồi. Không ngờ, ở trường này, con gái tôi vẫn không thể vui vẻ, trải nghiệm bị bắt nạt trước đây khiến cháu trở nên mất tự tin, không dám chủ động giao lưu với người khác. Đáng lo nhất là cháu lại kết bạn với một đứa trẻ đến từ một gia đình có nhiều vấn đề và phẩm hạnh không tốt. Cháu bắt đầu nghiện chơi điện tử trên mạng, không chú ý đến học tập. Kết quả là giáo viên ở trường yêu cầu có phương pháp đặc biệt với cháu và bảo chúng tôi mời bác sĩ tâm lý học thần kinh tới đánh giá tình trạng của cháu.

Khi đó trạng thái tu luyện của con gái tôi cũng đã rớt xuống rất thấp, gần như không học Pháp luyện công. Hơn nữa cháu còn bắt đầu thể hiện sự nổi loạn, ăn mặc theo trào lưu, đầu tóc bù xù, không thích sạch sẽ. Người bạn có vấn đề của cháu nói với cháu rằng đừng nghe lời cha mẹ, bạn có cuộc sống của riêng mình. Vì vậy mỗi khi tôi khuyên bảo cháu, cháu liền nói: “Mẹ đừng ép con, con có cuộc sống của con.”

Trước tình trạng này của con gái, tôi vô cùng buồn rầu, tâm tình cũng trở nên dễ nổi nóng, thường không khống chế được bản thân mà nổi giận với cháu. Sau đó bình tĩnh lại, tôi nghĩ đến đoạn giảng Pháp của Sư phụ:

“Có người khi quản giáo con cái cũng nóng giận, nổi cơn tam bành; khi quản giáo con cái thì chư vị đừng làm thế, chư vị không được thật sự nóng giận; chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi hướng nội tìm, tôi biết rằng là người tu luyện, tôi không nên nổi nóng, cần phải kiên nhẫn nói chuyện với con, tuy nhiên, mỗi khi mâu thuẫn phát sinh tôi lại không giữ được sự kiên nhẫn.

Cũng có những lúc con gái tôi thanh tỉnh trở lại, cảm thấy không vui khi bản thân trở thành như vậy. Cháu liền nói với tôi: “Mẹ ơi, con cần có sự khích lệ rất lớn.” “Mẹ ơi con muốn tu luyện, nhưng mà thật khó, thật khó.” Điều này khiến tôi rất buồn rầu.

Trong tình huống như vậy, năm ngoái, tôi đã quyết định lần đầu tiên đưa con gái tôi tới tham gia trại hè Minh Huệ ở Toronto. Trước đây, một đồng tu ở địa phương có con là tiểu đệ tử đã nói với tôi rằng, có tiểu đệ tử Đại Pháp tới tham gia trại hè Minh Huệ, sau 3 tuần đã có cải biến rất lớn. Khi đó tôi lại không chú ý. Nhưng hiện tại thấy con gái ở trong tình trạng đáng lo như vậy, bản thân cũng không có biện pháp nào cải thiện, nên quyết định thử xem sao.

Lúc đầu con gái tôi không muốn đi, cháu biết ở Trại hè Minh Huệ mỗi ngày đều học Pháp luyện công, trong tâm cháu không muốn, cảm thấy mình không làm được. Tôi liền bảo cháu trước hết hãy thử 1 tuần xem có ổn không. Kỳ thực, con gái tôi tới đó 1 ngày đã cảm thấy rất thích. Tôi hỏi tại sao, cháu nói với tôi rằng: Ở đây con không bị bỏ mặc. Ở trại hè, cháu đã kết bạn với nhiều đứa trẻ khác, khiến cháu trở nên rất vui vẻ.

Cuối cùng, cháu nói với tôi rằng cháu muốn học tiểu học ở trường Minh Huệ, điều này khiến tôi phải tranh đấu tư tưởng. Bởi vì xét đến việc tôi là người bán hàng chủ lực của Đại Kỷ Nguyên, nếu tôi rời đi sẽ tạo ra tổn thất cho Đại Kỷ Nguyên. Tôi đã suy tính nhiều lần, trước đây tôi và chồng tôi cho con gái tới trường học được xem là “tốt nhất’ của người thường, kết quả con gái bị coi là “học sinh cá biệt”. Cháu là con gái của tôi, quan trọng hơn là một tiểu đệ tử tới đây vì Đại Pháp, Sư phụ đã giao cháu cho tôi, tôi phải có trách nhiệm với sự tu luyện và trưởng thành của cháu.

Tôi cảm thấy rõ ràng chỉ ở trong hoàn cảnh thuần tịnh thiện lương của đệ tử Đại Pháp, con gái tôi mới có thể quy chính bản thân, mới có thể chuyển biến tốt. Cũng may chồng của tôi cũng liễu giải được tình huống của trường Minh Huệ, nên đã ủng hộ nguyện vọng của cháu.

Vì vậy tôi đã quyết định đưa con gái tới Toronto tham gia trường tiểu học Minh Huệ, đồng thời tôi cũng quyết tâm tiếp tục làm tốt trách nhiệm của mình trong hạng mục. Tôi dự định mỗi tuần sẽ quay lại Montreal công tác trong 1 tuần, còn lại sẽ làm việc từ xa, tôi nghĩ như vậy sẽ khả dĩ.

Con gái tôi tại trường Minh Huệ đã tìm lại chính niệm, quay lại tu luyện

Cứ như vậy, tôi cùng con gái chuyển tới Toronto sống. Con gái tôi bắt đầu cuộc sống của một học sinh lớp 6 tại trường tiểu học Minh Huệ, còn chồng tôi vẫn ở lại Montreal vì công việc. Nhớ lại sau ngày đi học đầu tiên, chồng tôi gọi điện hỏi cháu cảm thấy thế nào, cháu nói cháu cực kỳ vui. Chồng tôi cũng cười vui vẻ và cảm thấy yên tâm.

Mặc dù khi đó trường tiểu học Minh Huệ mới thành lập được 1 năm, chỉ phân thành lớp lớn và lớp nhỏ, nhưng các giáo viên sắp xếp rất chu đáo, cố gắng hết sức để dạy học phù hợp với trình độ khác nhau của các cháu. Hơn nữa sách giáo khoa Toán học là của Singapore, khó hơn so với sách của các trường ở phương Tây; tài liệu môn khoa học cũng loại bỏ những thứ sai lầm như thuyết tiến hóa; tài liệu môn tiếng Trung là do đồng tu biên soạn, dùng văn hóa và quan niệm đạo đức truyền thống để giáo dục trẻ nhỏ những đạo lý làm người. Tất nhiên, điều tuyệt vời nhất là trường học đảm bảo các tiểu đệ tử Đại Pháp mỗi ngày đều học Pháp luyện công.

Tuy nhiên, thời gian đầu, đây là một thử thách đối với con gái của tôi. Khi đó cháu chỉ có thể luyện một bài động công, còn khi đả tọa thì không ngồi yên được, việc học Pháp cũng rất chật vật, học một lúc liền cảm thấy mất kiên nhẫn; phát chính niệm lại càng khó khăn. Với tình trạng ban đầu như vậy, con gái tôi đã nỗ lực, cùng với sự giúp đỡ của các giáo viên, hiện tại cháu đã có thể đả tọa trong 1 tiếng, nhắm mắt bất động. Cháu nói rằng, sau 30 phút cháu bắt đầu cảm thấy rất đau, nhưng vẫn kiên trì ngồi tiếp. Tôi cảm thấy rất vui mừng cho cháu.

Khi các cháu học sinh xảy ra mâu thuẫn, phương thức xử lý và đối đãi của các thầy cô cũng khiến tôi được mở mang tầm mắt. Con gái tôi là một đứa trẻ rất mẫn cảm, giàu tình cảm và cũng mỏng manh. Cháu có tâm ỷ lại rất lớn vào những người bạn thân, vì vậy mỗi khi xuất hiện mâu thuẫn, đối với cháu mà nói giống như trời sụp xuống vậy, khóc lóc rất nhiều, chạy tới chỗ hiệu trưởng để tìm kiếm sự an ủi. Lúc đầu, các thầy cô giáo đều an ủi cháu, vỗ về cháu, dần dần phát hiện ra cháu có tâm ỷ lại, liền thay đổi phương thức, nói với cháu rằng phải đối diện với mâu thuẫn một cách lý tính và giải quyết mâu thuẫn, phải kiên cường, không được ỷ lại thái quá, cũng phải dũng cảm biểu đạt cảm thụ của bản thân, không được vì sợ mất lòng bạn mà làm những việc mà bản thân không thích, v.v.

Dần dần, con gái tôi đã có thể tôi luyện tính cách của bản thân, dần dần đã có thể kiên cường đối diện với sự việc. Điều này đối với cháu mà noins là một sự cải biến rất lớn, cũng cần phải nói rằng, khi học lớp 5, cháu đã từng vì làm vừa lòng bạn thân mà đi lấy trộm suất ăn trưa trong trường. Trong quá trình này, các thầy cô giáo cũng giáo dục cháu như thế nào mới là bạn chân chính, làm thế nào để tìm những người bạn chân chính.

Trong hoạt động chứng thực Pháp vào tháng 5 năm nay, cháu đã tham gia nhóm vũ đạo của lớp, hơn nữa còn dũng cảm biểu diễn trước rất nhiều người. Nghĩ lại cháu của một năm trước đây, sự biến hóa này thật sự khiến tôi không thể tin được.

Kiên trì làm tốt hạng mục Đại Kỷ Nguyên

Tôi là nhân viên bán hàng chủ lực của Đại Kỷ Nguyên tại Montreal. Trong thời gian 1 năm đồng hành với con gái trong việc học hành, vì để giảm thiểu tổn thất do làm việc từ xa mà không thể gặp trực tiếp khách hàng, tôi đã kiên trì mỗi tháng đều quay về Montreal một tuần để thăm khách hàng.

Điều này đối với tôi mà nói thực sự là một thử thách. Trước đây, tôi lái xe một mình xa nhất chỉ có thể lái từ Montreal tới Quebec, hành trình lái xe 3 tiếng đã khiến tôi choáng váng không kham nổi rồi. Nhưng từ Toronto tới Montreal lái xe mất hơn 5 tiếng đồng hồ. Trên đường đi tôi nghe các bài chia sẻ trên radio Minh Huệ và nhạc giao hưởng Shen Yun, dần dần đã có thể quen với hành trình này, cũng không cảm thấy thời gian quá dài nữa. Khi quay về tới Montreal, thời gian cũng rất gấp rút, tôi luôn nghĩ cách để tận dụng thời gian thăm nhiều khách hàng nhất có thể.

Nhớ lại có lần trong thời gian 4 ngày, tôi đã tới thăm hơn 20 khách hàng, gần như đã có thể gặp được tất cả khách hàng trong kế hoạch, còn có những khách hàng mà đã vài năm tôi muốn gặp mà chưa gặp được. Trước khi đi gặp họ, trong tâm tôi đều cầu xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, xin hãy giúp con gặp được họ, một chuyến đi này không dễ, hy vọng sẽ không phải uổng phí chuyến đi!.” Kết quả thực sự vị khách hàng đó đã xuất hiện để gặp tôi. Vài năm không gặp, ông ấy vẫn nhớ tôi. Tôi rất cảm tạ sự an bài từ bi của Sư phụ, cũng quyết tâm phải nỗ lực tiếp tục làm tốt việc bán hàng cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên.

Một năm qua, chồng tôi cũng như các đồng tu ở Montreal và Toronto đã hỗ trợ và khích lệ tôi rất nhiều. Trong những ngày tôi tạm rời khỏi Montreal, các đồng nghiệp tại Đại Kỷ Nguyên ở Montreal đã giúp tôi chuyển báo tới cho khách hàng của tôi, thay tôi tới gặp những khách hàng mà tôi không thể gặp, v.v. Trong thời gian tôi không có mặt ở Toronto, các đồng tu ở Toronto hoặc chồng tôi từ Montreal tới Toronto để chăm sóc cho con gái tôi. Công việc của chồng tôi là môi giới bất động sản, cũng cần phải đi thăm khách hàng, nhưng ông ấy đã gắng sức sắp xếp thời gian để tôi có thể quay lại Montreal xử lý công việc bán hàng tại Đại Kỷ Nguyên, cứ như vậy, mỗi tháng tôi đều có thể qua lại giữa 2 thành phố.

Tôi nhớ đến lời giảng Pháp của Sư phụ:

“Làm việc gì thì hãy làm nó cho tốt. Trong quá trình thực thi cái được nhìn là nhân tâm chư vị, chứ không nhìn bản thân sự thành công của chư vị. Trong quá trình chư vị thực hiện thì hãy cứu người ta! Trong quá trình chư vị thực hiện thì là quá trình chư vị tu luyện đề cao, đồng thời khởi tác dụng cứu độ chúng sinh! Không hề nói rằng chư vị thực thi việc đó thành công thì chư vị mới có thể khởi tác dụng cứu độ chúng sinh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Tôi liền khích lệ bản thân, cho dù cuối cùng có thể ký được hợp đồng hay không, vẫn phải dùng hết sức để làm. Cứ như vậy, trong 1 năm qua, mặc dù qua lại giữa 2 thành phố, làm việc từ xa gặp rất nhiều khó khăn, nhưng về cơ bản tôi vẫn hoàn thành được chỉ tiêu bán hàng của mình.

Tăng cường học Pháp, tu tâm

Trong 1 năm qua, vì tôi tạm thời ở thành phố khác và phần lớn thời gian làm việc từ xa nên cuộc sống trở nên rất đơn giản, tự chủ được nhiều thời gian hơn, tôi liền tăng cường học Pháp, nghe các bài chia sẻ của đồng tu trên Minh Huệ, suy xét về những vấn đề và quan nạn mà mình gặp trong quá trình tu luyện, tìm ra chấp trước của bản thân, nỗ lực tu bỏ chấp trước.

Tôi ý thức được rằng con gái của tôi là tiểu đệ tử tới đây vì Đại Pháp, kết duyên mẹ con với tôi, chính là để cùng với tôi trưởng thành trong Pháp. Tôi ý thức được rằng trước đây trong giáo dục con cái tôi đã dùng phương thức tư duy của văn hóa đảng, luôn ép buộc và chỉ chú trọng kết quả. Hiện tại tôi đã có thể thông cảm được con gái tôi trưởng thành cũng không hề dễ dàng, cháu đã rất nỗ lực để cải thiện, tu tốt bản thân. Con gái tôi cũng nói, tính tình của tôi cũng đã cải thiện, không còn vội vã và tức giận như trước nữa.

Tôi cũng nhận ra tâm oán hận đối với chồng ẩn giấu rất sâu trong tâm, đây là điều tôi phải tu bỏ. Vì vậy tôi đã cố gắng quan tâm đến ông ấy hơn, mặc dù có lúc thái độ của ông ấy không tốt, tôi vẫn nỗ lực thiện đãi và không mang tâm oán hận nữa. Tôi có thể cảm giác được khối băng ở giữa tôi và chồng đã tan dần. Đồng thời, thái độ của chồng tôi đối với việc tu luyện của con gái chúng tôi đã có sự cải biến theo hướng tốt.

Nghĩ lại những trải nghiệm này khiến tôi vô cùng cảm khái. Cảm tạ Sư phụ vẫn luôn ở bên cạnh con gái của con và dẫn dắt chúng con trên con đường tu luyện. Mặc dù tôi chưa mở thiên mục, chưa từng nhìn thấy không gian khác, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự gia trì, bảo hộ cùng với những an bài xảo diệu của Sư phụ.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!

Nếu có chỗ nào chưa phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ ra.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện tại Canada năm 2023)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/4/463658.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/11/210725.html

Đăng ngày 07-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share