Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Ohio

[MINH HUỆ 20-08-2023] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi còn trẻ. Tôi muốn nhân cơ hội này để chia sẻ những trải nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của bản thân tôi.

Cuộc sống thời sinh viên

Tôi sống chung phòng ký túc xá với ba người bạn. Trong vài tuần đầu, tôi phải sắp xếp thời gian và địa điểm để học Pháp và luyện công. Tôi và các bạn cùng phòng chuẩn bị soạn một bản hợp đồng sống chung, nên nhân dịp đó tôi thảo luận về thời gian biểu của từng người. Đây cũng là một cơ hội để tôi giới thiệu về Pháp Luân Công. Vì vậy, tôi đưa họ xem tờ chân tướng và giải thích về cuộc bức hại đang diễn ra ở Trung Quốc.

Một người bạn cùng phòng có hứng thú tìm hiểu thêm. Đó chính là lúc tôi nhận ra mình không thể giải thích chi tiết cho cậu ấy, chỉ có thể nhớ được những câu chuyện từng nghe kể trong quá trình trưởng thành. Thay vào đó, tôi cho cậu ấy xem những hình ảnh về việc đàn áp Hồng Kông của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã nhìn thấy chúng trên các bản tin. Sau khi soạn xong hợp đồng sống chung, tôi bắt đầu lên mạng tìm kiếm những video và bài báo để học cách giảng chân tướng.

Khi đã quen với lịch học, tôi là người đầu tiên thức dậy vào buổi sáng. Tôi lặng lẽ đóng cửa phòng ngủ và bật nhạc luyện công trong phòng học. Sau đó, tôi ăn sáng rồi lên lớp. Vào ban đêm, tôi ngồi trên giường tầng của mình và tham gia học Pháp online. Vào đầu học kỳ, thời tiết rất đẹp nên tôi quyết định luyện công trên bãi cỏ lớn trong khuôn viên trường. Điều này khiến tôi nhớ lại mình đã cùng cha mẹ và các học viên địa phương luyện công trong công viên.

Ngày hôm đó, rất nhiều người qua lại gần đó, và tâm chấp trước vào hư vinh của tôi lại nổi lên. Những suy nghĩ can nhiễu xuất hiện, chủ yếu là về cách mà mọi người nhìn tôi. Tôi cảm thấy không thoải mái khi luyện bốn bài công pháp đầu tiên, vì tôi thường luyện chúng trong phòng ngủ. Dù sao cũng đã ra ngoài, tôi nghĩ mình có thể luyện bài công pháp thứ năm. Sau khi luyện xong, tôi nhớ mình đã rất hạnh phúc và tự tại. Tôi cảm thấy môi trường đại học này chính là một con đường để tu luyện bản thân.

Sư phụ giảng:

“Còn có rất nhiều người mới học Đại Pháp ở nhà luyện một cách thầm lén, sợ người khác biết thì ngượng, vậy chư vị thử nghĩ xem, đó là một loại tâm gì, ‘sợ’ thông thường là chấp trước cần tu bỏ đi trong tu luyện, vậy mà chư vị sợ người khác biết rằng chư vị học Đại Pháp sao? Tu luyện là việc rất nghiêm túc, bản thân nên như thế nào đối đãi với chính mình và Đại Pháp? Còn có người làm lãnh đạo, ngại ngùng bước ra ngoài luyện công, một chút ‘tình’ ấy mà không bỏ nổi thì còn tu gì nữa, kỳ thực chư vị ra điểm luyện công cũng không nhất định sẽ có người biết chư vị.” (Hoàn cảnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Trong suốt bốn năm học đại học, tôi thường đến bãi cỏ lớn đó để luyện công. Có lần, trong khi luyện bài công pháp thứ năm thì tôi nghe thấy bên phải của mình có tiếng bước chân. Tôi tự hỏi liệu có ai đang ngồi gần đó hay không. Tôi tự nhủ: “Mình có nên dừng luyện công và giới thiệu về Đại Pháp không?” Sau khi chờ đợi và không nghe thấy tiếng động nào, tôi quyết định luyện công tiếp. Khi luyện xong, tôi nhìn xung quanh và không thấy ai cả. Tôi nhận ra mình đã bỏ lỡ cơ hội giảng chân tướng. Có lẽ họ muốn hỏi, nhưng lại cho rằng sẽ làm phiền tôi.

Nhiều tháng trôi qua, và trường chúng tôi tổ chức một Hội chợ Sở thích Trong nhà vào mùa xuân. Rất nhiều tổ chức sinh viên trong trường mở quầy để chia sẻ thông tin. Một người phụ nữ nhận ra tôi, và ghé quầy của chúng tôi để trò chuyện. Bà ấy kể trước đây đã có một ngày tồi tệ và gần như bật khóc. Khi đang đi dạo bên ngoài, bà nhìn thấy tôi ngồi thiền và quyết định ngồi xuống để nghe nhạc luyện công. Bà ấy nói nó đã giúp bà cảm thấy khá hơn. Sau khi lắng nghe câu chuyện, tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và tặng bà ấy một bông hoa sen.

Đến cuối năm học đầu tiên, lệnh cách ly cộng đồng do đại dịch COVID được ban hành và chúng tôi phải trở về nhà. Lịch học thay đổi và các giảng viên phải làm quen với việc dạy học trực tuyến. Dường như mỗi lần tôi về nhà, tâm an dật của tôi lại nổi lên. Ở trường, tôi phải dậy sớm, nhưng khi học trực tuyến thì tôi có thể ngủ thêm một chút. Tôi vẫn còn bài tập trên lớp phải hoàn thành đúng hạn, nên cố gắng chống lại cơn buồn ngủ. Trong nhật ký, tôi bắt đầu đếm số ngày có thể thức dậy vào lúc 5 giờ 55 phút để phát chính niệm. Ban đầu, điều này vô cùng khó khăn, và tôi thường đi ngủ tiếp sau khi phát chính niệm. Sau 14 ngày, tôi quen với lịch trình này và không cần đếm nữa.

Lệnh cách ly cộng đồng cũng là một khoảng thời gian đặc biệt để cải thiện hoàn cảnh gia đình. Tôi nhận thấy em trai sắp vào trường trung học, mẹ thì chăm sóc cho bà ngoại bị đột quỵ, còn cha thường xuyên bận rộn và mệt mỏi vì công việc. Việc học Pháp và luyện công thường được mỗi người thực hiện theo thời gian biểu riêng, thậm chí đôi khi là buông lơi. Vì vậy, tôi đã tổng hợp một số hình ảnh và video trên mạng để gia đình xem những gì mà tôi ngộ được trong quá trình tu luyện. Trong suốt buổi trình bày, tôi cảm thấy lo lắng vì nói chuyện với gia đình theo cách thức trang trọng hơn. Bây giờ nghĩ lại, dường như tôi không hề có bất cứ mục tiêu nào trong tâm, vì tất cả những gì tôi làm là chia sẻ một vài điều mà tôi thấy hay về Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi tôi trình bày xong, mẹ đề xuất cả gia đình cùng nhau luyện công vào buổi sáng. Trong thời gian còn lại của mùa hè, cả gia đình chúng tôi đã có thể cùng nhau luyện công và học Pháp.

Trong năm học thứ hai, những hoạt động gặp mặt của các câu lạc bộ bị cấm trong thời gian cách ly cộng đồng, vì vậy tôi bắt đầu giới thiệu về Pháp Luân Công trên mạng. Có một căn phòng nhỏ và riêng tư trong toà nhà ký túc xá. Tôi đặt máy tính của mình ở đó và các sinh viên khác tham gia cuộc gặp trực tuyến. Khi không có ai tham gia, tôi tiếp tục luyện công và chờ đợi người tham gia.

Một hôm, tôi nhận thấy có ai đó đã để lại một cây bút trên bàn. Tôi nhận ra các sinh viên âm nhạc dùng phòng này để luyện tập. Sau khi viết vài dòng giới thiệu về bản thân, tôi để lại tờ giấy trên bàn. Hơn vài tuần sau đó, tôi thấy có nhiều người đã viết lên tờ giấy. Đó là một cách mà các sinh viên trò chuyện với nhau. Vì vậy, tôi đã để lại một bình luận về việc tôi thích nghe nhạc Thần Vận ra sao.

Vì các lớp học cách xa nhau, nên tôi dùng một chiếc ván trượt nhỏ để đi lại. Một hôm, tôi rời khỏi ký túc xá và bắt đầu trượt ván về phía một nhóm nữ sinh. Tôi rẽ đột ngột và trượt lên dốc hướng về phía đường cái. Vì đánh giá sai độ dốc và chỉ đặt một chân trên ván trượt, tôi bị ngã ngửa về phía sau. Khi đứng dậy, tôi thấy chiếc ván đã trượt xuống con đường, lăn qua lăn lại giữa những chiếc xe hơi đang chạy. Tôi thấy buồn, và bắt đầu hướng nội tìm những tâm chấp trước gây ra vấn đề này.

Rõ ràng tôi đã trượt quá nhanh. Tâm tự mãn và hiển thị khởi lên bởi vì tôi biết mọi người xung quanh đang quan sát kỹ năng trượt ván của mình. Để tránh khơi dậy chấp trước này, tôi cố gắng trượt ván chậm và nhẹ nhàng hơn ngay cả khi không có ai xung quanh. Tôi cũng cố gắng chỉ xem chiếc ván trượt là một phương tiện để di chuyển. Tôi còn phát hiện ra tâm sắc dục ẩn sâu khi tôi rẽ đột ngột để gây ấn tượng với nhóm nữ sinh. Kể từ đó, mắt tôi chỉ nhìn xuống mặt đất khi trượt ván để tránh rãnh nứt và đá trên đường. Sự việc này là một gậy cảnh tỉnh, vì tấm ván trượt có thể gây ra tai nạn cho các xe hơi chạy trên đường.

Giảng chân tướng ở trường

Vào thời điểm bắt đầu lệnh phong toả vì COVID, nhiều học viên trẻ thuộc các câu lạc bộ Pháp Luân Đại Pháp của các trường đại học bắt đầu nghĩ cách để giới thiệu pháp môn này và giảng chân tướng cho sinh viên. Tôi đã gặp những học viên này thông qua tổ chức Sinh viên vì Pháp Luân Công. Trong buổi thảo luận, chúng tôi quyết định tổ chức một buổi chiếu phim hoạt hình “Up We Soar“ (Bay lên trời cao). Hơn 100 người tham gia sự kiện trực tuyến này, và nhiều người nán lại tham gia phần hỏi đáp cùng với nhân vật chính của bộ phim.

Ban đầu, tôi hỗ trợ thiết kế các ấn phẩm quảng cáo bằng cách chỉnh sửa và định dạng hình ảnh. Thông tin sự kiện được đăng lên mạng để các học viên trẻ có thể chia sẻ đường liên kết với những người khác. Sau đó, chúng tôi nỗ lực viết các mẫu email và tìm kiếm các phòng ban mà có thể có giảng viên hứng thú với bộ phim.

Trong quá trình chuẩn bị các ấn phẩm quảng cáo, tôi cảm thấy mệt mỏi. Sau khi mọi việc xong xuôi, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Vòng tuần hoàn này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi làm là chuẩn bị tài liệu, và chúng tôi vẫn chưa phát hành thư mời xem buổi chiếu phim. Tôi thường xuyên gặp gỡ các học viên trẻ để thảo luận về cách quảng bá sự kiện này. Tôi nhận ra trong trường đại học có rất nhiều nguồn lực, và các học viên trẻ hoàn toàn có thể tìm ra phương thức quảng bá riêng của họ ở trường.

Buổi chiếu phim đầu tiên thành công tốt đẹp và chúng tôi có thể tổ chức thêm nhiều buổi hơn nữa. Trong thời gian quảng bá cho một buổi chiếu phim, tôi có trách nhiệm đi phát bưu thiếp ở trường đại học. Ở hai mặt của những bưu thiếp nhỏ này có chứa thông tin về bộ phim. Sau giờ học, tôi trở về phòng của mình bằng xe buýt trường. Trên xe chỉ có vài người, vì vậy tôi có thể đến chỗ tài xế và đưa cho ông ấy một tấm bưu thiếp. Tôi cố gắng không làm trễ giờ của xe buýt nên đã xuống xe sau khi ông ấy cảm ơn tôi.

Một thời gian sau, một cơ hội khác xuất hiện khi tôi đang đi xe buýt. Bên ngoài trời đang tối dần, và sau khoảng hai đến ba trạm dừng, tôi nhận thấy không có ai lên hay xuống xe buýt. Có một người đang ngồi phía trước tôi và trong đầu tôi xuất hiện một ý nghĩ rằng phải đưa cho cô ấy một tờ quảng cáo Thần Vận. Một ý nghĩ khác xuất hiện, nói rằng tôi đã mệt mỏi, và bây giờ quá trễ rồi vì buổi biểu diễn Thần Vận sẽ diễn ra vào cuối tuần này. Thậm chí nếu cô ấy không đi xem buổi biểu diễn, tôi vẫn có thể giảng chân tướng cho cô ấy. Tại thời điểm này, tôi biết sứ mệnh của mình là phải đưa cô ấy tờ rơi.

Vì vậy, tôi tiến đến chỗ cô ấy và giới thiệu về vũ đạo cũng như dàn nhạc giao hưởng của Thần Vận. Đột nhiên, tài xế xe buýt nói lớn: “Lại một buổi chiếu phim khác sao?” Tôi cười và nói: “Không ạ, đây là một thứ khác.” Hóa ra đó là người tài xế đã nhận bưu thiếp chiếu phim của tôi. Chúng tôi trò chuyện được một lúc, và người tài xế nói ông ấy và vợ sẽ đến xem biểu diễn.

Thông qua mạng xã hội, tôi nghe tin về việc một diễn giả nổi tiếng sắp đến trường đại học của tôi để giao lưu chia sẻ. Diễn giả này đã đến nhiều trường đại học, và một tổ chức sinh viên đã mời diễn giả này đến trường của tôi. Sau khi tìm hiểu thêm về sự kiện, tôi nghĩ đây là một cơ hội để giảng chân tướng thông qua phát tờ rơi, vì sẽ có rất nhiều người tham gia.

Vào ngày trước sự kiện, trên đường từ lớp học về ký túc xá, tôi tình cờ gặp những sinh viên đã mời diễn giả kia. Tôi nói chuyện với họ, cảm ơn họ vì đã tổ chức sự kiện này và đưa cho họ vài tờ rơi mà tôi mang theo trong ba lô. Họ kinh ngạc khi biết Pháp Luân Công bị cấm ở Trung Quốc. Họ mời tôi đến sớm để ngồi ở hàng ghế đầu của sự kiện.

Vào ngày diễn ra sự kiện, các học viên địa phương đã hỗ trợ mang thêm tờ rơi và tài liệu để phát tặng. Tôi vào trong tòa nhà để nói chuyện với nhân viên an ninh về việc phát tờ rơi. Họ nói chúng tôi được phép phát tờ rơi bên ngoài tòa nhà. Mọi người đến sự kiện sớm, nên hàng người đứng chờ kéo dài dọc xuống cầu thang và vòng quanh bên ngoài tòa nhà. Vì vậy, tôi mang theo ba lô và bắt đầu phát tờ rơi bên ngoài tòa nhà. Phần lớn mọi người, bao gồm học sinh, phụ huynh và người cao tuổi, đều nhận tờ rơi.

Sau một lúc, một nhóm sinh viên biểu tình tiến đến gần tòa nhà. Tôi đến chỗ các sinh viên biểu tình, trong khi một học viên khác phát tờ rơi cho những người đứng trong hàng chờ. Có nhiều người xem cuộc biểu tình, nên tôi cũng phát tờ rơi cho họ. Sau khi phát xong, tôi vào hàng đợi để đi vào sự kiện. Một người nói tôi không thể mang ba lô vào bên trong, nên tôi phải đi đến thư viện để cất đồ của mình.

Vào lúc tôi quay trở lại, khu vực sự kiện đã chật kín người. Có lẽ tôi không được an bài để lắng nghe diễn giả kia. Sau đó, các học viên địa phương phải rời đi, nên họ đưa cho tôi số tài liệu còn lại. Đó là một chồng báo Minh Huệ ấn bản đặc biệt. Vì hầu hết mọi người đã vào trong, tôi đứng đợi cho đến khi sự kiện kết thúc, và sau đó phát báo ở lối ra.

Con muốn cảm ơn Sư phụ đã ban cho con cơ hội để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cám ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được đọc tại Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội Pháp Luân Đại Pháp miền Trung Mỹ Quốc năm 2023)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/8/20/464290.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/23/210952.html

Đăng ngày 10-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share