Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet dành cho học viên Trung Quốc

Bài viết của một đệ tử ở tỉnh Cam Túc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-11-2011] Một người giáo viên vốn phải là tấm gương để truyền Đạo, dạy nghề, và giảng giải cho học sinh, phải dựa vào đức độ và khả năng thuyết giảng để hoàn thành nhiệm vụ. Từ nhỏ tôi đã được thừa hưởng truyền thống giáo dục của gia đình, nhờ thế tôi rất coi nhẹ danh lợi và thà tự mình chịu khổ còn hơn để người khác phải chịu thiệt. Sau khi đắc Pháp và bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã lưu lại những thứ tốt của tôi và bỏ đi những thứ không tốt, từ trong ra ngoài qua từng tầng từng tầng cơ thể của tôi. Vì thế tôi đã trở thành một người tốt hơn. Tôi tin rằng so với người thường mình đã trở thành một người tốt hơn rất nhiều, và tôi có thể phát huy thế mạnh công việc mà Sư phụ đã an bài cho tôi để giảng chân tướng cứu độ chúng sinh.

— Trích bài của tác giả

Xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào toàn thể đồng tu!

Tôi là một cô giáo tiểu học, năm nay hơn 40 tuổi, tôi sống trong một ngôi làng ở vùng núi. Tôi đã đắc Pháp năm 1996. Lúc đó tôi còn trẻ và khỏe mạnh. Tôi có một công việc ưa thích và một gia đình hạnh phúc. Mặc dù hài lòng với cuộc sống của mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy còn thiếu một cái gì đó. Tôi không biết mình đang sống vì cái gì, mình đến từ đâu, và đang đi về đâu. Một đồng nghiệp dạy cùng trường tôi có tập luyện hàng ngày, tôi và một vài đồng nghiệp khác liền hỏi cô ấy đang tập môn gì. Cô ấy nói, “Pháp Luân Công.” Tôi bắt đầu tập theo cô ấy, và từ đó bắt đầu tu luyện. Sau đó tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Sư phụ ngay lập tức khai mở những ký ức đã bị chôn vùi đã lâu của tôi. Tôi cảm thấy sự mỹ diệu của các bài tập và các bài giảng Pháp Luân Công. Cuộc sống của tôi đã bước sang một trang mới.

I. Đặt cơ sở vững chắc cho việc chứng thực Pháp bằng cách học và ghi nhớ Pháp

Sau khi đắc Pháp, tôi có thể cảm thấy mỗi bài giảng Pháp của Sư phụ và mỗi từ ngữ trong bài giảng đều có mang năng lượng cực đại, có uy lực xuyên thấu nhân tâm. Tôi học Pháp một cách háo hức. Là một giáo viên tiểu học, khối lượng công việc của tôi khá nhiều. Không có nhiều thời gian rảnh. Tôi phải tận dụng thời gian để học Pháp. Mỗi ngày, trong lúc các em học sinh học buổi sáng, thì tôi học và ghi nhớ Pháp. Khi trạng thái của tôi tốt, tôi có thể tập trung và học như thể chỉ có mình tôi ở đó. Khi đó, trong một ngày tôi có thể ghi nhớ hơn một chục trang. Vào những ngày nghỉ, tôi thường vào thành phố cùng các đồng tu để tham gia nhóm học Pháp, nhờ thế tôi có thể nhận thức được Pháp tốt hơn. Mọi việc trôi qua như vậy trong vài năm. Trước 20 tháng 07 năm 1999, tôi đã ghi nhớ cuốn Chuyển Pháp Luân và Tinh tấn yếu chỉ được ba lần. Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, mỗi khi có bài giảng mới, tôi thường đọc thuộc ngay sau đó. Sau đó tôi học thuộc Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II. Thông qua việc học Pháp thật nhiều, cả tâm và thân của tôi được tịnh hóa, và tôi có được chính niệm kiên định. Đại Pháp đã khiến tôi trở thành một con người mới, nhờ đó đã đặt định cơ sở sau này để tôi thực hiện ba việc.

II. Kiến lập điểm sản xuất tư liệu tại nhà, khai sáng cơ hội cứu người

Tôi sinh con vào nửa cuối năm 1999. Đến nửa đầu năm 2003, tôi mới bắt đầu bước ra phát tài liệu giảng chân tướng. Lúc đó tìm được tài liệu rất khó. Thỉnh thoảng chúng tôi vào thành phố, cách đó 30 dặm, để lấy thêm tài liệu. Mang về, chúng tôi lại sao ra thành nhiều bản để có đủ tài liệu mang đi phát. Tôi có chấp trước sợ hãi khá mạnh và không dám ra ngoài một mình vào buổi tối. Sau khi làm công tác này một thời gian, tôi đã mở rộng địa bàn và tăng tần suất đi phát tài liệu. Tài liệu rất thiếu thốn, nên thay vì phải ngồi đợi, tôi đã quyết định thành lập một điểm sản xuất riêng.

Đầu năm 2007 tôi mang dàn máy tính cũ của mình vào thành phố để nhờ một đồng tu cài đặt lại hệ điều hành từ đầu. Tuy nhiên khi tôi mang về đến trường, trên một chiếc xe nông dụng, chiếc máy tính lại không thể khởi động được. Có người biết về máy tính đã kiểm tra và thấy một số bộ phận bị hỏng vì chấn động trong quá trình di chuyển. Tôi bật khóc. Tôi đã bàn bạc với các học viên khác, chúng tôi nhận ra rằng việc thiết lập một điểm sản xuất tài liệu sẽ tạo điều kiện rất tốt cho việc giảng chân tướng và gây chấn động đến cựu thế lực, vì thế cựu thế lực sẽ làm mọi thứ để phá hoại. Nếu chúng tôi không khởi chính niệm và không thanh lý bản thân, chúng tôi sẽ tạo sơ hở. Thông qua hướng nội, tôi đã nhận ra chấp trước của mình vào tâm lo lắng, truy cầu kết quả, tâm cừu hận, và thiếu cẩn thận. Tôi tự nhắc nhở mình luôn giữ vững chính niệm. Khi tôi có thể đề cao bản thân, mọi việc đều xoay chuyển vì Sư phụ đã an bài cẩn thận mọi việc. Một học viên trong thành phố đã mua cho tôi một dàn máy tính mới cùng với máy in lade. Tôi nhanh chóng học cách sử dụng, kết nối với Internet, tải nội dung trên mạng xuống, và in đĩa DVD.

Trong nửa đầu năm 2007, vài điểm sản xuất tài liệu trong thành phố đã bị công an phá hủy, và nhiều đồng tu đã bị bắt. Tôi tự nguyện nhận trách nhiệm cung cấp tài liệu cho mọi người trong thành phố. Bất chấp công việc rất nhiều, tôi đã giữ vững chính niệm chính hành, nhờ có Sư phụ từ bi gia trì và duy hộ, mọi việc đã khá trôi chảy.

III. Tận dụng lợi thế trong công việc, giảng chân tướng cứu người

Một người giáo viên vốn phải là tấm gương để truyền Đạo, dạy nghề, và giảng giải cho học sinh, phải dựa vào đức độ và khả năng thuyết giảng để hoàn thành nhiệm vụ. Từ nhỏ tôi đã được thừa hưởng truyền thống giáo dục của gia đình, nhờ thế tôi rất coi nhẹ danh lợi và thà tự mình chịu khổ còn hơn để người khác phải chịu thiệt. Sau khi đắc Pháp và bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã lưu lại những thứ tốt của tôi và bỏ đi những thứ không tốt, từ trong ra ngoài qua từng tầng từng tầng cơ thể của tôi. Vì thế tôi đã trở thành một người tốt hơn. Tôi tin rằng so với người thường mình đã trở thành một người tốt hơn rất nhiều, và tôi có thể phát huy thế mạnh công việc mà Sư phụ đã an bài cho tôi để giảng chân tướng cứu độ chúng sinh.

Đầu tiên khi đối diện với những lời bịa đặt vu khống phô thiên cái địa của Đảng Cộng sản Trung Quốc, tôi đã đi giảng chân tướng, bắt đầu từ các đồng nghiệp, gia đình và bạn bè. Sau đó khi phong trào thoái khỏi ĐCSTQ khởi xướng, tôi đã có thể thuyết phục hầu hết họ thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới.

Đồng thời, tôi cũng giảng chân tướng ở trong lớp. ĐCSTQ đã đưa vào sách giáo khoa những thông tin bịa đặt về sự kiện dàn dựng tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn. Một số học viên là giáo viên đã bỏ qua những phần đó và để cho học sinh tự đọc. Tôi nghĩ việc lảng tránh như thế không thể giúp học sinh nhận ra chân tướng, và những điều bịa đặt đó sẽ đầu độc những bộ óc non trẻ đó. Tôi cần phải giảng chân tướng thật rõ và thấu đáo. Bắt đầu bài học, tôi thường nói, “Hôm nay chúng ta sẽ thử làm một thí nghiệm.” Sau đó tôi đốt một tờ báo và dùng nó để đốt một chai 7-up bằng nhựa. Cái chai nhựa lập tức bắt lửa và tan chảy. Sau đó tôi liền hỏi, “Cái chai nhựa quả thật dễ bắt lửa đúng không?” Học sinh đều đồng thanh, “Đúng vậy!” Lúc này rất thuận lợi để họ chấp nhận chân tướng. Tôi đã giải thích cho họ nghe vụ tự thiêu đã được dàn dựng như thế nào, một tờ báo có thể đốt cháy chai nhựa ra sao, và sự việc phải là một sự dàn dựng vì chai 7-up trong lòng người tự xưng là Vương Tiến Đông vẫn còn nguyên vẹn sau khi ông ta tự đổ xăng lên người và tự thiêu. Thậm chí nếu đó là một cái chai bằng vàng thì cũng sẽ bị ám đen vì khói. Sau đó tôi viết “Chân-Thiện-Nhẫn” ở một rìa bảng đen, và “giả-ác-đấu” ở rìa bên kia. Sau đó tôi hỏi học sinh xem họ muốn theo bên nào, họ đều lựa chọn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi nói với họ rằng Chân-Thiện-Nhẫn chính là những gì Pháp Luân Đại Pháp dạy, trong khi những chiến dịch chính trị của ĐCSTQ kéo dài hàng thập kỷ đã giết hại nhiều người dân Trung Quốc vô tội, và chỉ bằng cách thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong thì chúng ta mới có thể tách ra khỏi “giả-ác-đấu.” Khi tôi hỏi xem ai muốn thoái, tất cả học sinh đều giơ tay lên. Trong những năm qua, tất cả những học sinh trong lớp học của tôi đều đã thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong. Năm 2009, tôi được mời dạy thay một giáo viên vốn cũng có chính niệm. Học sinh ở trong lớp của người giáo viên đó cũng đã thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong. Trong số sáu lớp của trường tiểu học, học sinh trong năm lớp đã thoái khỏi những tổ chức liên đới đến ĐCSTQ. Tôi cũng giữ liên lạc với một số học sinh đã tốt nghiệp. Một số nói với tôi rằng họ bị ép tham gia Đoàn Thanh niên Cộng sản, tôi liền khuyên họ không nên tham gia cho dù là như thế nào. Khi đã hiểu ra, họ từ chối không bị khuất phục trước sức ép.

Tôi cũng đã bước ra khỏi phạm vi trường học để giảng chân tướng. Chúng tôi được yêu cầu phải ở tại trường mọi lúc. Trong những kỳ nghỉ, tôi thường nhân cơ hội đi mua sắm hay đi đến chợ nông sản để giảng chân tướng và thuyết phục người dân thoái khỏi các tổ chức ĐCSTQ. Một ngày khi tôi ở trên xe buýt, tôi bắt đầu tĩnh tâm lại và phát chính niệm. Sau đó tôi nói về chân tướng của Pháp Luân Công với người ngồi cạnh tôi. Người đó lập tức đồng ý thoái khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên. Sau khi thực hiện nhiều lần, tôi đã thu được nhiều kinh nghiệm. Chỉ cần tôi xả bỏ chấp trước người thường, hầu hết họ đều đồng ý thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Trong nửa đầu năm nay, một người đồng tu đã mua cho tôi một chiếc điện thoại di động để gửi thư thoại. Chiếc điện thoại này khá hiệu quả. Chỉ cần nhập vào khoảng 20 số điện thoại. Nó sẽ tự động gọi từng số một. Nếu có người cúp máy trước khi nghe hết thư thoại, chiếc điện thoại sẽ quay số tiếp theo. Tôi biết rằng nó đang hoàn thành sứ mệnh của mình một cách không mệt mỏi.

IV. Tu luyện bản thân tốt hơn để nới lỏng hoàn cảnh cứu người

Sư phụ đã giảng trong bài “Thực tu” trong Hồng Ngâm:

“Học Pháp đắc Pháp,
Tỉ học tỉ tu
Sự sự đối chiếu
Tố đáo thị tu.”

Sau gần 16 năm tu luyện, giờ đây tôi tuân theo những yêu cầu của Sư phụ một cách nghiêm túc để trở thành người tốt trong công việc, ở nhà, và đối với những người hàng xóm. Ngay cả khi tôi gặp những người lạ, tôi đều cố gắng mỉm cười và để lại cho họ thấy sự từ bi của mình. Tôi tôn trọng bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng của tôi, giúp chồng tôi chăm lo cho hai đứa con, và hành xử theo truyền thống hiền thê lương mẫu. Mặc dù chồng và các con của tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ vẫn rất ủng hộ tôi trong việc chứng thực Pháp. Khi đi ra ngoài phát tờ rơi, chồng tôi không quản xa xôi hẻo lánh. Anh ấy cùng bọn trẻ giúp tôi gấp và đóng gói tài liệu. Bố chồng của tôi đã hơn 70 tuổi. Năm 2009 ông phải nhập viện vì bị nghẽn mạch máu não. Chồng tôi và tôi thay phiên nhau chăm sóc ông ở bệnh viện. Ông là một đảng viên ĐCSTQ và đã bị đầu độc sâu sắc bởi những lời tuyên truyền của ĐCSTQ. Mỗi năm, tôi đều cố gắng thuyết phục ông ấy thoái khỏi ĐCSTQ, đã hơn 20 lần rồi, nhưng không có kết quả. Ông ấy rất biết ơn vì tôi đã chăm sóc chu đáo cho ông ấy và cuối cùng đã đồng ý tự nguyện thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Sau khi thoát khỏi sự khống chế của tà ác, bản tính thiện của ông ấy đã khởi xuất ra. Ông ấy vui vẻ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” một cách thường xuyên. Sau đó kết quả khám bệnh cho thấy bệnh nghẽn mạch máu não của ông đã hoàn toàn biến mất. Năm ngoái, mẹ chồng của tôi bị ngã. Bà đã phải nhập viện trong ba tuần. Tôi đã chuẩn bị bữa ăn, tắm cho bà, và thay bộ ống vệ sinh của bà ấy hàng ngày. Các bác sĩ, y tá, và những bệnh nhân khác đều ghen tỵ với bà và đều nghĩ rằng tôi là con gái của bà. Khi họ biết rằng tôi là con dâu của bà, họ đều rất ngạc nhiên. Sau khi mẹ chồng của tôi về nhà, bà vẫn phải nằm trên giường, nhưng trong số năm người chị em gái của chồng tôi không có ai muốn chăm sóc cho bà. Tôi đã phải đưa bà đến sống ở trường nơi tôi làm việc. Bà đã ở đó trong khoảng một tháng rưỡi, sau đó bà đã có thể ra khỏi giường và chống nạng đi bộ.

Mỗi năm vào dịp thu hoạch, tôi luôn về quê giúp bố mẹ chồng trong công việc đồng áng. Có người trong làng nói, “Nhìn kìa! Con dâu bà ấy học cao nhưng mà làm ruộng cũng rất khá. Tìm con dâu thì nên tìm người nào tu luyện Pháp Luân Công.” Ở trường, tôi dạy hơn 20 tiết một tuần. Những lớp mà tôi dạy được xếp trong những hạng cao nhất trong làng. Tôi đã chiếm được sự tôn trọng của người hiệu trưởng, người đó cũng rất tôn trọng đức tin của tôi. Ông ấy thường khen ngợi công việc của tôi. Lời nói của ông ấy đã được truyền đi khắp làng: “Cô ấy không những là một cô giáo tốt, mà cũng là một người con dâu tốt. Cô ấy kết hôn đã được hơn 20 năm, vậy mà không hề cãi vã gì với chồng hay bố mẹ chồng. Chỉ có Pháp Luân Công mới có thể đạt được điều này. Tôi chưa bao giờ thấy người nào như vậy trong đời mình.

Chỉ cần tôi tu luyện bản thân cho tốt và bước đi cho chính trên con đường của mình, chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp, uy lực của Phật Pháp là vô biên, và Sư phụ có thể làm được hết thảy để tôi có thể giải quyết những khó nạn. Năm 2009, tôi cùng hai nữ đồng tu khác cùng đi xe sang huyện bên cạnh để phát tài liệu. Trời tối và chúng tôi cũng không biết đường. Chiếc xe bị rơi xuống rãnh. Một đồng tu bị bắn ra ngoài, và chân của tôi đã bị kẹt giữa chiếc xe và khoang chứa hàng. Cả ba chúng tôi đều bất tỉnh. Người học viên bị bắn ra ngoài cuối cùng tỉnh dậy. Cô ấy cố kéo tôi ra ngoài, nhưng tôi nói chân tôi đã bị kẹt. Cô ấy nói rằng tốt xấu xuất tự một niệm, và chúng ta đều được sư phụ bảo hộ. Cô ấy kéo chân tôi ra khỏi khoang chứa hàng, và tôi bị ngã xuống. Lúc đó, người học viên lái xe cũng đã tỉnh lại. Chúng tôi nhờ những người quen ở một huyện cạnh đó giúp kéo chiếc xe ra khỏi hố và họ cũng cho chúng tôi đi nhờ về nhà. Buổi sáng, tôi nghĩ đến việc quay lại trường để dạy học. Các học viên đều ngạc nhiên khi thấy trên người tôi có nhiều máu. Họ thấy phía sau đầu của tôi bị rách khá sâu. Máu chảy đẫm cả quần áo của tôi ở phía sau lưng và quần. Tôi cố giải thích cho họ nghe là tôi không bị sao. Họ nói rằng ít ra tôi phải cầm máu cho vết thương. Họ liền đưa tôi đến phòng khám trong làng. Bác sĩ tức giận bảo tôi đang đùa với mạng sống. Bác sĩ cũng khăng khăng đòi khâu vết thương. Tôi về nhà và chỉ nghỉ đúng hai ngày rồi quay trở lại trường để dạy. Vào ngày thứ ba, tôi cảm thấy hơi đau ở vùng da trên trán. Chồng tôi xem xét vết cắt và thấy 13 mũi khâu. Anh ấy rất lo lắng, nhưng tôi nói với anh ấy mọi việc đều ổn, và sự việc diễn ra đúng như thế. Gia đình tôi lại một lần nữa chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Một ngày, ba người chúng tôi lại ra ngoài phát tài liệu. Chúng tôi lái xe vào một ngôi làng. Ở đó rất rộng, và đường đi khá gập ghềnh. Chúng tôi chưa bao giờ đến đó, và chúng tôi thấy tiếc vì chỉ mang theo khoảng 800 tờ rơi. Tôi lo là sẽ không có đủ để phát. Một đồng tu liền nói với chúng tôi rằng cô ấy đã xin Sư phụ gia trì, giúp tăng số lượng tờ rơi. Chúng tôi đi về phía trước và phát cho các gia đình. Khi chúng tôi ra khỏi đó, chúng tôi còn lại khoảng hơn một chục tờ rơi, chúng tôi liền đi phát chúng ở một ngôi làng khác. Chúng tôi thấy rất vui vì đã phát được hơn 1,000 tờ rơi. Tôi đã trải qua những điều kỳ diệu như thế rất thường xuyên, và có quá nhiều để liệt kê ra được.

Đây là lần đầu tiên tôi viết bài chia sẻ cho Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet. Các đồng tu nói một bài chia sẻ hay phải là do tu luyện ra chứ không phải đơn thuần là do viết ra. Nó phản ánh tình trạng tu luyện của người đó. Tôi biết tôi chưa tu được tốt, nhưng tôi rất quyết tâm nghe lời Sư phụ để tận dụng khoảng thời gian ít ỏi còn lại để tu bỏ chấp trước của mình vào sợ hãi, hiển thị, an nhàn, để hoàn thành lời thệ ước tiền sử, không để lại sự nuối tiếc nào trong tu luyện, và tuân theo những yêu cầu của Sư phụ. Xin hãy chỉ ra những gì không đúng.

Xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn toàn thể đồng tu! Hợp thập.
_________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/24/明慧法会-从讲台到广阔回天路-249179.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/5/129869.html
Đăng ngày 6-1-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share