Bài viết trong Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện qua Internet lần thứ tám ở Trung Quốc

Bài viết của một đệ tử ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2011]
Kính chào Sư phụ tôn kính!
Kính chào các bạn đồng tu!

Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Trải qua hơn mười năm tu luyện, có một cảm giác khắc sâu trong tâm tôi là mỗi lần trải qua một khảo nghiệm đau đớn hoặc gặp khổ nạn, ngay khi tôi nghĩ rằng Sư phụ đang ở ngay bên mình, ngay lập tức tôi sẽ cảm thấy ấm áp, chân lại đứng vững và tôi sẽ lập tức thấy bình an. Khi đó, tôi có thể hướng nội, xem mình có những thiếu sót nào, nhìn rõ huyễn tượng, phủ định sự an bài của cựu thế lực và kiên định chính niệm. Sự cảm kích và tin tưởng Sư phụ xuất phát từ đáy lòng tôi, và còn nhiều điều hơn mà tôi không biết bắt đầu miêu tả như thế nào.

Tôi chưa từng gặp Sư phụ, dù chỉ một lần. Đó là điều mà tôi hối tiếc nhất. Mỗi lần nghe các đồng tu nói đã tham dự khóa giảng bài của Sư phụ, tôi cảm thấy rất ghen tị. Tôi tiếc rằng mình đắc Pháp quá muộn. Khi nghe nói rằng Sư phụ đã định cư ở nước ngoài, tôi còn thậm chí cảm thấy mất mát lớn hơn khi biết rằng cơ hội gặp Ngài thậm chí đã mong manh hơn. Tuy nhiên, Sư phụ đã giảng rõ trong các bài giảng: “Dù [rằng] chư vị không trực tiếp thấy tôi, nhưng kỳ thực chỉ cần chư vị còn tu luyện thì tôi đang ở ngay cạnh chư vị.” (Giảng Pháp ở thành phố New York-tạm dịch). Khi tu luyện tiến bộ, tôi có rất nhiều trải nghiệm thần kỳ, điều đó làm cho tôi cảm nhận được Sư phụ luôn ở bên cạnh mình.

Trước khi tôi đọc xong Chuyển Pháp Luân lần đầu, Sư phụ đã bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi. Toàn thân tôi sưng lên. Tôi thấy đau đầu và lạnh. Tôi cũng thấy đau nhức khắp người. Tôi ra mồ hôi và bị tiêu chảy. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy yếu. Ngược lại, tôi thấy mình nhẹ nhõm. Tôi cũng thấy rất đói, một cảm giác mà tôi đã không có trong nhiều năm. Khoảng hai tuần sau, cả chục thứ bệnh của tôi đã biến mất, bao gồm huyết áp cao, ù tai, đau đầu, viêm dạ dày, viêm thận đi ngoài ra máu, hỏng cả hai thận, bệnh cột sống, tất cả các thứ bệnh đã đeo bám tôi trong suốt những năm trưởng thành mặc dù tôi liên tục điều trị thuốc. Tôi từng có một khoảng thời gian khó khăn khi làm việc nhà cũng như ăn ngủ. Bỗng nhiên, tôi không còn thấy yếu nữa. Tôi có thể làm bất kể thứ gì. Cơ thể tôi ấm và nhẹ nhàng. Tôi đến điểm luyện công mỗi sáng và tham gia nhóm học Pháp mỗi tối. Cho dù thời tiết thế nào cũng không gián đoạn. Khi đi bộ trong đêm tối, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng những vạch đường nhỏ. Khi đi bộ qua các chỗ gập gềnh, đi qua rừng hay qua đường ray tàu hỏa, tôi không cảm thấy sợ. Tôi cảm nhận được Sư phụ đang ở ngay bên tôi và bảo vệ tôi. Trong hai vụ tai nạn có thể mất mạng, tôi đã bình yên vô sự nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.

Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng Bảy năm 1999, tôi thật sự không hiểu tại sao ĐCSTQ lại làm như vậy. Sư phụ và Đại Pháp quá chân chính. Tôi cảm thấy việc này thật sai trái và thấy tức giận. Tôi bị giam trái phép ở hai nơi vì đã công khai lên tiếng cho Đại Pháp. Tôi không thấy sợ. Tôi kể về trải nghiệm của mình và nói cho mọi người Pháp Luân Đại Pháp kỳ diệu như thế nào. Sau khi được thả, tôi phân phát tài liệu, gửi thư giảng chân tướng và đưa bản sao các bài kinh văn mới đăng tải của Sư phụ cho các đồng tu không tự mình kiếm được. Với sự điểm hóa của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã có thể thiết lập một điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp tại nhà để đáp ứng nhu cầu của các đồng tu gần đó trong nỗ lực truyền rộng sự thật của họ. Chúng tôi đã bước trên con đường chứng thực Pháp bất chấp mọi khó khăn và nguy hiểm.

Sư phụ giảng: “Để các đệ tử Đại Pháp bước thật tốt trên con đường của mình và làm tốt ba việc, họ nhất định phải học Pháp tốt và coi trọng việc học Pháp.” (Gửi Pháp hội Úc-tạm dịch) Mặc dù vậy, học Pháp tốt không phải dễ dàng. Các chấp trước của người thường hay gây phiền phức cho tôi. Những điều tôi không nên chấp trước vào thường chiếm mất thời gian học Pháp và phân tán tư tưởng của tôi trong lúc học Pháp. Thỉnh thoảng, tôi phải ép bản thân bỏ ra hai, ba tiếng để học một, hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Sau một thời gian, tôi đã có thể học Pháp đều đặn và giữ tâm thuần tịnh. Càng học nhiều, thì cơn đói, buồn ngủ càng ít, và năng lượng càng mạnh hơn. Mỗi lần tôi học Pháp tốt, các khổ nạn đều biến mất, và từ bi tràn ngập trong tâm tôi, chính niệm trở nên mạnh mẽ và những người khắc sẵn lòng chấp nhận sự thật và thiện giải được đủ loại duyên nợ.

Bên cạnh bốn thời gian phát chính niệm cố định trong ngày, những khi ở nhà tôi cũng phát chính niệm thêm. Tôi đã quen với việc phát chính niệm trước khi rời khỏi nhà và sau khi tới nơi. Nếu không có cơ hội nói cho người khác sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, tôi vẫn phát chính niệm để lưu lại từ bi cho những cá nhân mà tôi gặp, đúng như những gì Sư phụ bảo chúng ta làm. Sư phụ liên tục hướng dẫn tôi bằng các nguyên lý thâm sâu của Đại Pháp cũng như điểm hóa cụ thể thông qua sự chuyển biến của những sự việc quanh tôi. Sư phụ đã quan tâm và chỉ dẫn cho tôi trên từng bước đường.

Có rất nhiều trường hợp. Tôi sẽ chỉ đề cập tới hai trường hợp gần đây để chia sẻ với các đồng tu.

1. Tự nhắc bản thân rằng Sư phụ đang ở ngay bên mình

Lần đầu tiên khi tôi sử dụng tiền giấy để viết thông điệp giảng chân tướng, tâm người thường của tôi lại nổi lên. Ở các cửa hàng, siêu thị, bưu điện, bệnh viện, chợ quê, các tờ tiền giảng chân tướng này có ở mọi nơi. Ngày nay, nhiều người đã chấp nhận chúng và đã thừa nhận là từng thấy chúng. Đôi lúc, tôi cũng nhận được các tờ tiền trả lại có ghi chân tướng.

Một lần, tôi tới bưu điện để gửi đồ. Trong lúc đứng xếp hàng, tôi nhìn thấy người thư ký ở bàn đầu tiên cho các tờ tiền đi qua máy kiểm tra tiền giả, rồi kỹ lưỡng kiểm tra bằng mắt từng tờ tiền. Rõ ràng là, ông ấy cố xem thử các tờ tiền có ghi gì không. Lúc đó những tờ tiền của tôi mang đi đều được viết các câu giảng chân tướng. (Ban đầu tôi in các câu đó lên các tờ tiền. Sau đó, tôi thấy mực in thường phai nhanh, vì thế tôi đã viết bằng tay trong nhiều năm nay.) Tôi phát chính niệm như thường lệ để thanh lý các trường không gian cũng như các nhân tố tà ác đằng sau mỗi sinh mệnh, để mọi chúng sinh có thể thuận theo Đại Pháp và được cứu.

Khi tới lượt tôi, tôi nghĩ rằng mình có thể sử dụng một tờ tiền mệnh giá lớn để lấy lại tiền lẻ mà tôi cần. Nhưng nghĩ lại, Sư phụ từng nhắc chúng ta không bỏ lỡ cơ hội nào để cứu người. Tôi lấy ra nhiều tờ tiền giấy mệnh giá thấp trong lúc phát chính niệm để người thư ký có thể dùng chúng để trả cho những người khác. Sau khi ông ta cho tiền đi qua máy kiểm tra, ông ta đặt từng tờ tiền lên mặt bàn và cẩn thận đọc từng chữ trên đó. Tôi hơi lo lắng vì ở đó tôi có ghi tên, số điện thoại và điạ chỉ của mình, nhưng ngay lập tức tôi đã phủ nhận sự lo sợ này. Tôi tự nhủ rằng Sư phụ đang ở ngay cạnh mình. Việc tôi làm là điều chân chính nhất và tà ác không thể can nhiễu được. Tôi bình tĩnh lại. Cuối cùng, tôi hỏi ông ấy rằng bao lâu thì gói hàng có thể được chuyển đi. Ông ấy bảo tôi là cần 15 ngày.

Trên đường về nhà, tôi vẫn có một vài suy nghĩ không được chính niệm, nhưng chúng tương đối yếu. Tôi cảm thấy rõ ràng là cựu thế lực và đám hắc thủ đang can nhiễu. Tôi tự vấn bản thân: “Ngươi đang sợ chăng? Có phải ngươi lo lắng không?” Câu trả lời là: “Không” bởi tôi tin tưởng vững chắc rằng Sư phụ ở ngay bên mình. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, các đệ tử cũng sẽ không thành tựu được gì cả.

Một hôm, tôi đưa đĩa Thần Vận cho một phụ nữ trung niên. Bà ấy cảm ơn tôi rất nhiều. Tôi cảm thấy khá hài lòng. Khi trở về nhà, tôi thấy xe cảnh sát trong vùng đã đi theo tới tòa nhà nơi tôi ở. Tôi lập tức phát chính niệm để giải thể mọi nhân tố tà ác đằng sau họ và cầu xin Sư phụ gia trì giúp mình. Những suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi lập tức yếu dần. Sau khi về nhà, tôi nhận ra mình đã để ý quá nhiều tới phản ứng của người thường trước việc tôi truyền rộng sự thật và phân phát đĩa Thần Vận. Tâm của tôi dao động theo họ. Trên đường về, tôi cứ nghĩ về những kết quả đáng hài lòng mà không tiếp tục phát chính niệm để làm sạch các trường không gian của họ. Tôi đã coi việc này như hoàn thành các công việc của người thường. Sau khi phát hiện ra vấn đề, với sự gia trì của Sư phụ, toàn bộ trường không gian được dọn sạch. Tôi không còn lo lắng nữa.

Một ngày cuối tuần, tôi đi tới một khu chợ lớn. Đầu tiên tôi phát các tài liệu giảng chân tướng, sau đó mua các đồ tôi cần. Tôi sử dụng tiền giấy có ghi các thông điệp giảng chân tướng như thường lệ. Tôi nói chuyện với người thu ngân, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy chưa từng gia nhập bất kỳ tổ chức nào của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi nói với cô ấy: “Cô hãy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo và trong lúc nguy cấp, điều này sẽ bảo vệ tính mạng của cô.” Nhưng lúc đó các gian hàng khác sắp sửa đóng, và tôi đã không giải thích mọi thứ được cặn kẽ như mong muốn.

Khi rời chợ và tới một gian hàng khác để tiếp tục giảng chân tượng, tôi thấy có một người đàn ông đang bám theo mình. Bản năng mách bảo tôi rằng ông ta là nhân viên bảo vệ của khu chợ. Khi ông ta nhìn tôi, tôi đã nhìn thẳng vào mắt của ông ta và phát chính niệm. Tôi hành động như thể ông ta chẳng liên quan gì tới mình. Sau khi ra khỏi chợ, tôi nhớ Sư phụ giảng:“Trong bất kỳ hoàn cảnh thử thách nào, tư tưởng của chư vị cần kiên định. Chỉ bằng cách không dao động, chư vị mới có thể xử lý được tốt mọi tình huống” (“Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc” – Tạm dịch) Tôi là một đệ tử Đại Pháp, và Sư phụ ở ngay bên cạnh tôi. Tôi đang cứu chúng sinh. Không sinh mệnh nào có thể can nhiễu điều đó.”

Sau đó, tôi lại đi tới một siêu thị khác để mua vài thứ đồ. Lúc đầu, mọi thứ đều ổn. Khi tôi tiến về phía người thu ngân, tôi trông thấy hai người đàn ông khả nghi đang theo dõi mình. Khi tôi tới chỗ người thu ngân, một người đứng đằng sau tôi, và một người đứng cạnh tôi. Tôi đã nghĩ về việc bị bắt. Tôi lập tức trấn tĩnh lại để phủ định suy nghĩ này và cầu xin Sư phụ gia trì giúp. Sư phụ đã ở bên cạnh, vậy còn gì để lo sợ? Tôi phát ra một niệm là không thể để những người đàn ông này trợ giúp tà ác được vì nếu làm điều đó, họ sẽ không có một tương lai tốt đẹp. Tôi trả tiền cho người thu ngân và rời cửa hàng một cách điềm tĩnh.

Trên đường về, tôi xem xét lại bản thân: Không ai có thể động tới đệ tử Đại Pháp. Nhưng tại sao những tà ác này lại có thể liên tục can nhiễu tôi? Tôi nhận ra mình vẫn chưa có tâm từ bi sau nhiều năm tu luyện. Khi làm việc, tôi thường không tĩnh tâm. Tôi thường trì trệ và không tập công đúng giờ. Tôi cũng chấp trước vào một chương trình truyền hình. Tôi không giữ đủ chính niệm mạnh mẽ và thừa nhận tư tưởng rằng mỗi khi tôi làm gì mà tà ác không thích, thì sẽ có nguy hiểm. Tôi cho rằng đây là suy nghĩ của chính mình. Khi giảng chân tướng cho mọi người, tôi thường không cởi mở nói cho họ biết tôi là một đệ tử Đại Pháp và thường nói chuyện từ quan điểm của một người ở bên ngoài. Tôi nhận ra những suy nghĩ này chắc chắn sẽ làm suy yếu chính niệm, và có thể tạo ra kẽ hở cho tà ác lợi dụng, mà suýt dẫn tới việc phá hoại Đại Pháp.

2. Không có sự bảo hộ của Sư phụ, là một đệ tử, tôi khó có thể tiến thêm một bước

Ở nhà tôi là người sử dụng máy tính cá nhân nhiều nhất. Có hai lần nó bị hỏng. Cho dù tôi cố gắng thế nào, tôi cũng không vào mạng được. Tôi đã hỏi mã mới từ công ty điện thoại, nhưng không có ích gì. Các đồng tu biết về công nghệ cũng xem qua nhưng không sửa được.

Cuối cùng, tôi nghĩ rằng Pháp khí của tôi chắc chắn có liên quan tới tâm tính của tôi, và nó sẽ không hoạt động dựa trên cách thông thường của những người khác. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã ỷ lại vào người khác. Tôi còn kém xa so với các đồng tu mặc dù tôi cũng tu luyện cùng một Pháp với họ trong hơn chục năm qua. Thậm chí trước khi bắt đầu cuộc đàn áp vào ngày 20 tháng Bảy năm 1999, tôi còn thường dựa dẫm vào lời khuyên của các đồng tu khác. Tôi có xu hướng học từ các học viên khác trong khi không học dựa trên Pháp. Tôi lo lắng quá mức khi tiếp xúc với các đồng tu. Sự nghi ngờ các đồng tu tạo nên một rào cản cho tôi, khi làm vậy, tôi thừa nhận hiểm nguy mà tà ác sắp đặt. Đôi lúc, tôi coi thường chồng mình vốn không phải là một người tu luyện. Tôi thường tranh cãi khi anh ấy chỉ ra vấn đề của tôi. Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Người luyện công các vị đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Chuyển Pháp Luân). Tôi sao có thể làm một người tu luyện nếu không đáp ứng được yêu cầu cơ bản này?

Sau khi nhận ra những điều này, tôi phát chính niệm mạnh mẽ: “Tôi không muốn những thứ đó. Tôi không thể để chúng chiếm giữ trường không gian của mình. Tôi cần phải hoàn toàn phủ nhận sự an bài của cựu thế lực”. Tôi tự nhắc bản thân rằng Sư phụ đang ở ngay bên cạnh mình. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì và quyết định sẽ làm tốt. Kết quả là, mọi lo lắng trước đó của tôi đã biến mất. Tôi có thể cảm nhận được không còn vấn đề gì với máy tính của mình nữa. Khi tôi bật nó lên, nó đã kết nối được với mạng Internet và mọi thứ trở lại như bình thường.

Một lần khác, máy tính của tôi không khởi động được. Khi tôi đưa nó tới cửa hàng phân phối và làm theo hướng dẫn để dọn sạch và sắp xếp lại các ổ cứng, nó vẫn không hoạt động. Một đồng tu biết về máy tính cũng không sửa được nó. Ông ấy khuyên tôi hãy chuyển sang dùng một máy tính xách tay. Tôi đã dùng máy này vài năm và không muốn bỏ nó. Tôi nghĩ có thể tôi sẽ mang nó tới cửa hàng phân phối để thử thêm một lần cuối. Trong một vài tuần, tôi không thể vào mạng được.
Đột nhiên, tôi nhận rằng nguyên nhân xuất phát từ chính mình. Tôi phải phủ nhận tất cả những thứ này và hướng nội. Trong một vài tuần trước, tôi bị chấp trước mạnh vào tình và đã vướng vào các vấn đề với bố mẹ và người thân. Tôi cũng bị chệch bước bởi các vấn đề của người thường. Hàng ngày sau khi tải các bài từ trang Minh Huệ xuống (phiên bản tiếng Trung của Minh Huệ), tôi thường xem các trang web người thường khác. Tôi đã rơi vào trạng thái của một người thường và trễ nải trong ba việc.

Sau đó, tôi nhận ra Sư phụ đang ở ngay bên mình. Tôi cảm thấy xấu hổ. Sư phụ từng dạy chúng ta rằng mọi thứ mà chúng ta gặp ngày hôm nay sẽ không lặp lại. Các đồng tu đã đặt tâm huyết vào việc chứng thực Pháp? Còn tôi đã làm những gì?

Tôi cầu xin Sư phụ tha thứ. Tôi có thể cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ lúc đó. Tôi đặt máy tính trở lại chỗ ban đầu của nó và bật nó lên! Tôi đã có thể kết nối mạng! Mọi thứ đã trở lại bình thường. Mắt tôi ướt lệ. Làm sao tôi có thể đối diện với Sư phụ nếu tôi ôm giữ quá nhiều chấp trước như vậy?

Mặc dù tôi đã cố gắng loại bỏ những chấp trước này, một vài chấp trước khác lại nổi lên bề mặt, những chấp trước đó liên quan tới tâm cầu an. Con quỷ buồn ngủ kiểm soát tôi. Những người không tu luyện thường nói rằng ngủ là điều dễ chịu nhất. Nhưng là người tu luyện, tôi biết mọi thứ hoàn toàn đảo ngược lại.

Trong thùng thuốc nhuộm lớn là xã hội người thường ngày này, để tu luyện và vượt lên trên mọi sự bức hại mang tính hủy diệt, tôi phải tuân theo những lời dạy của Sư phụ. Sư phụ giảng:“Mọi thứ mà người thường truy cầu, mọi thứ mà người thường muốn đạt được, mọi thứ mà người thường hành động, nói và làm- tất cả những thứ đó, chư vị đều cần phải tu bỏ đi.”(“Giảng Pháp tại Manhattan”-tạm dịch). Chỉ bằng cách tu chỉnh từng suy nghĩ, tôi mới có thể cưỡng lại mọi thứ với một chính niệm vững chắc như kim cương.

Nhìn lại con đường tu luyện của mình, nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, là một đệ tử, tôi có lẽ không thể tiến thêm được một bước chứ không nói đến việc thành tựu bất kể thứ gì. Tất cả những gì hoàn thành được đều là nhờ có Sư phụ. Mỗi lần tôi cầu xin Sư phụ gia trì, tôi không có suy nghĩ nào khác ngoài niềm tin vững chắc rằng Sư phụ sẽ chăm lo cho tôi. Mỗi lần như vậy, nguy hiểm lại được hóa giải.

Cho tới tận bây giờ, mỗi khi gặp khó khăn, tôi chỉ nghĩ tới Sư phụ. Chỉ cần tôi có thể liên tục nhắc nhở bản thân rằng Sư phụ ở ngay bên cạnh mình trên mỗi bước của chặng đường dài, và liên tục ghi nhớ rằng mình là một đệ tử Đại Pháp thì tôi có thể thực hiện những điều Sư phụ muốn tốt hơn, và cứu được nhiều chúng sinh hơn.
Một lần nữa, con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu. Xin vui lòng chỉ ra thiếu sót. Hợp thập!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/23/129664.html
Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/12/明慧法会–提醒自己-师尊就在身边-248928.html
Đăng ngày 29-12-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share