Từ Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ 8 dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 19-11-2011] Trong mười ba năm qua, tôi đã trượt chân và vấp ngã trên con đường tu luyện của mình. Cũng may là tôi đã có được sự chăm sóc vô cùng từ bi của Sư Phụ cũng như sự giúp đỡ vô vị kỷ của các đồng tu, nhờ đó mà tôi đã có thể bước đi một cách vững chắc trên con đường chứng thực Pháp tới ngày hôm nay. Tôi muốn chia sẻ với các học viên và báo cáo với Sư Phụ về kinh nghiệm của tôi với tư cách là một biên tập viên trong hơn hai năm qua.

Bài học kinh nghiệm

Cuộc đàn áp khá là khắc nghiệt trong vùng của chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu chuẩn bị các tài liệu giảng chân tướng tương đối muộn, vì vậy khi các học viên địa phương đề nghị chúng tôi nên làm tài liệu giảng chân tướng cho vùng chúng tôi thì các học viên thể hiện vẻ đầy nhiệt huyết và trân quý nó vô cùng.

Lúc đầu có rất nhiều người tham gia. Do thiếu kinh nghiệm nên nhiều người đã biết ai là người nhận bản thảo, ai là người biên soạn và điều này đã dẫn đến một vấn đề khác là an toàn. Một thành viên trong gia đình của một đồng tu, cũng là một học viên đã bị bắt. Trong quá trình ông ấy đang được giải cứu, thông tin mà người học viên cung cấp về cuộc bức hại đối với thành viên trong gia đình đang được thông qua. Ngay sau đó, nó đã được viết thành tài liệu giảng chân tướng địa phương. Tuy nhiên, trưởng Phòng 610 địa phương đã thấy được bản tường trình đó và nói với người học viên, “Nếu anh có thể xóa thông tin về người thân của anh trong những tài liệu giảng chân tướng địa phương thì chúng tôi đảm bảo rằng ông ta sẽ được thả.” Tà ác đã lợi dụng những suy nghĩ người thường của đồng tu này, vốn tin vào những điều mà vị kia nói.

Người học viên đó đã đến chỗ biên tập viên để bàn bạc vấn đề. Trên thực tế anh ấy đang bị theo dõi, những viên chức làm việc tại khu dân cư của người học viên đó đã đe dọa nơi anh ấy làm việc và buộc họ phải lắp màn hình và bí mật theo dõi anh ấy. Nhận được điểm hóa từ Sư Phụ, một số đồng tu đã dừng những việc mà họ đang làm lại và tập trung vào việc học Pháp, phát chính niệm để loại trừ sự an bài của cựu thế lực. Tuy nhiên, biên tập viên đã không nhìn nhận việc đó một cách nghiêm túc. Các học viên khác cũng đã không thực hiện bất cứ biện pháp gì và vẫn tiếp tục làm những việc mà họ vẫn đang làm trước đó. Cuối cùng biên tập viên đã bị bắt trong khi cô đang sắp xếp một số ký hiệu vạch trần cuộc bức hại. Một trong các học viên đã không thể giữ tâm tính của mình được tốt và đã phản bội các đồng tu khác. Do đó, nhiều học viên đã bị bắt và bị kết án. Sau đó, hai học viên này đã bị “chuyển hóa” dưới áp lực của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Đây là một bài học xương máu. Tôi chia sẻ việc này để giảm thiểu tổn thất, hy vọng những người khác sẽ không dễ dàng bị lầm đường lạc lối giống như vậy.

Nhận việc với nước mắt và biên tập tuần báo trong cả một đêm

Tôi đã bắt đầu công việc biên tập vào đêm thứ ba sau khi biên tập viên ban đầu bị bắt giữ. Thực sự, vào đúng đêm mà cô ấy bị bắt, tôi đã mơ thấy cô ấy và có một cảm giác bất an. Vào ngày thứ ba, tôi nghe nói rằng cô ấy đang bị bức hại. Nước mắt chảy dài trên má tôi và tôi nghĩ, “Tôi sẽ không cho phép tà ác hủy hoại tuần báo của chúng tôi quá dễ dàng như vậy. Chắc chắn tôi sẽ tiến lên phía trước và duy trì nó cho đến khi Pháp chính nhân gian. Chắc chắn tôi sẽ không cho phép tà ác bức hại tôi.”

Tôi lau nước mắt và ngồi xuống trước màn hình máy tính. Tôi bắt đầu viết ra những kinh nghiệm của cô ấy bởi vì tôi biết cô ấy khá rõ. Cả đêm hôm đó tôi đã viết về việc cô ấy đã phải chịu đựng và bị bức hại như thế nào trong hơn mười năm qua. Tôi có một số kiến thức về xếp chữ nhưng không có kinh nghiệm, vì thế tôi chỉ có thể soạn thảo bằng phần mềm Word. Tôi nên làm gì đây? Tôi có thể cảm nhận được tà ác từ các tầng không gian khác đang bao quanh đỉnh đầu tôi và đầy khắp cả căn phòng. Tại thời điểm quan trọng tôi đã xin Sư Phụ trợ giúp bằng cách khai mở trí huệ cho tôi để tôi có thể làm tốt và cứu thêm nhiều người hơn nữa. Sau đó, tôi đã có một ý tưởng nhỏ. Tôi đã bỏ những bài viết cũ về việc bức hại khỏi một mục trong tuần báo Minh Huệ, tìm một tuần báo Minh Huệ khác để làm mẫu và đưa bài viết của tôi lên đó. Thậm chí nó còn khó hơn cả việc chèn hình ảnh. Khi tôi chèn hình ảnh lên, các ký tự sẽ bị đẩy sang phía bên kia. Nhiều lần tôi đã không thành công.

Tôi bắt đầu từ khoảng 9 giờ tối và tiếp tục làm việc đến tận 6 giờ sáng ngày hôm sau cho đến khi tôi phát chính niệm. Đó là mùa đông và trời thì rất lạnh. Bên ngoài trời rất tối và chỉ có căn phòng của tôi là sáng. Hơn nữa, áp lực như những đám mây đen bao quanh chúng tôi. Tôi cảm thấy rất buồn và nghĩ, “Sẽ tốt hơn nếu một đồng tu ngồi cạnh tôi và phát chính niệm cho tôi.” Sau đó, tôi nghĩ, “Chẳng phải Sư Phụ luôn ở bên tôi sao? Sư Phụ có thể giải quyết bất cứ việc gì nếu có vấn đề.” Dần dần, nỗi buồn của tôi đã biến mất. Thay vào đó trong tôi tràn ngập đầy cảm xúc về trách nhiệm cứu độ chúng sinh.

Học thuộc Pháp

Khi lần đầu tiên tôi bắt đầu với việc biên tập, tôi cảm nhận sâu sắc rằng tôi thiếu khả năng để làm việc đó. Trước đây, tôi học Pháp từ đầu đến cuối. Mặc dù tôi còn rất trẻ nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhớ được Pháp và điều đó chứng tỏ rằng tôi vẫn chưa chú ý đến việc tu luyện của mình. Để làm tốt việc biên tập, tôi quyết định tu luyện bản thân tốt bằng cách học thuộc Pháp.

Lúc đầu, mỗi ngày tôi chỉ có thể nhớ được một đoạn. Và tôi luôn luôn cảm thấy buồn ngủ. Tôi đã rất buồn. Tá ác đã cố gắng khiến tôi nghĩ đến việc từ bỏ bởi vì việc đó quá khó và đôi khi tôi cảm thấy nản lòng. Tuy nhiên, chính niệm của tôi đã chiến thắng. Đồng thời, tôi cảm thấy nếu tôi từ bỏ việc học thuộc Pháp, tôi sẽ không thể làm được công việc này. Tôi không thể tu luyện một cách hời hợt nữa. Sau đó tôi tiếp tục học thuộc, từng đoạn từng đoạn. Với sự khích lệ từ các đồng tu, tôi đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Tôi thấy rất dễ chịu trong khi tôi đang học thuộc Bài giảng thứ ba. Sự can nhiễu đã trở nên ít hơn. Sau khi tôi học xong Bài giảng thứ hai, tôi phát hiện ra rằng bộ não của tôi đã được bao phủ bởi một lớp vỏ màu đen rất cứng và dày 1 cm. Giờ đây nó đã bị phá vỡ và chủ ý thức của tôi đã khởi lên. Kể từ đó trở đi, tâm trí của tôi trở nên thanh tỉnh và biết một cách rõ ràng mối quan hệ phức tạp giữa mọi sự việc. Trong quá khứ, tôi đã không chú ý đến tất cả mọi thứ và chẳng hiểu điều gì. Kể từ khi lớp vỏ màu đen được phá vỡ, tôi đã có khả năng siêu thường biết được suy nghĩ của những người khác. Bất kể mọi người suy nghĩ điều gì thì đều phản ánh vào tâm tôi nhưng nó không thể tác động đến tôi được.

Sư Phụ đã ban cho tôi một cây bút thần

Trong thời gian mà tôi còn đi học, viết bài là một phần mà tôi rất sợ. Khi còn đi học, nếu tôi không thể viết được bài thì tôi chỉ sao chép từ một cuốn sách ngoại khóa. Làm sao tôi lại có thể trở thành một biên tập viên được? Tôi không đủ tự tin. Nhưng không còn có ai khác để thực hiện công việc này. Với tâm tính của tôi vào thời điểm đó thì nếu có một ứng cử viên phù hợp, chắc chắn tôi sẽ để cho người khác làm công việc đó mà không hề do dự.

Khi tôi còn đang lo lắng về việc đó, một đêm, tôi đã có một giấc mơ. Tôi mơ thấy Sư Phụ trẻ như người hai mươi tuổi. Có hai mươi học viên với tôi, tất cả đều là các cậu bé, khoảng tầm 12 đến 13 tuổi. Chúng tôi đã rất hạnh phúc. Một số là các phóng viên còn một số là biên tập viên. Mỗi phóng viên đều có một máy ảnh trong tay. Hai tay tôi thì không có gì. Sau đó tôi nghe thấy Sư Phụ nói, “Đừng vui mừng quá sớm như vậy. Hãy chờ và nhìn xem…” Ngay sau khi Ngài nói điều đó, một số cây bút đã bay ra khỏi tay của Ngài. Một cái bay đến bàn tay của tôi. Tôi mở nó ra và thấy rằng khay mực được chia thành từng phần, mỗi phần lại giống như hình dáng của trái bầu kỳ diệu. Nó trông rất đẹp và có mực ở một trong các trái bầu kỳ diệu.Tôi nghĩ mình nên giữ gìn nó cẩn thận. Vì vậy tôi đã nhanh chóng đóng nó lại và cất nó ở một nơi an toàn.

Tôi đã ngộ ra giấc mơ khi tôi tỉnh dậy. Sư Phụ đã an bài con đường chứng thực Pháp của tôi kể từ khi tôi hạ xuống từ các tầng trời. Tôi phải làm công việc biên tập. Tôi có cây bút thần nhưng tôi đã không dùng nó. Tôi cảm thấy hối tiếc. Tôi đang trì hoãn trong việc cứu độ biết bao nhiêu người đây? Có lẽ một số chúng sinh đã bị đào thải do công việc của tôi không bắt đầu đúng hạn. Tôi đã khóc và nghĩ đến điều mà Sư Phụ giảng, “Đừng vui mừng quá sớm.” Đúng vậy, Sư Phụ đã lo lắng. Liệu chúng ta có thể làm việc khi chúng ta tới xã hội bình thường hay không? Lúc đó, chưa thể biết được. Tôi đã đi lạc lối nhiều lần và gần như đã bị hủy hoại, chưa kể đến những chúng sinh mà cần phải cứu độ. Tôi không thể chần chừ lâu hơn nữa. Bởi vì tôi vẫn còn có cơ hội nên tôi quyết định phải thực hiện tốt để tiến lên phía trước.

Con đường khó khăn trong vai trò biên tập viên

Kể từ khi chúng tôi vạch trần tà ác, tà ác trong vùng chúng tôi đã rất sợ hãi. Cuộc chiến giữa chính và tà trong các tầng không gian khác rất là khốc liệt. Có lần tà ác đã nghi ngờ tôi và họ đã cử một chiếc xe ở phía sau tòa nhà nơi tôi ở để theo dõi tôi. Trong hai tuần, tôi chẳng làm gì ngoại trừ học Pháp cả ngày. Tôi cũng phát chính niệm và thậm chí không đi xuống cầu thang nhiều. Tôi phát chính niệm, “Mặc dù ngươi ở tầng dưới nhưng ngươi không thể lên được tầng trên. Ta sẽ loại trừ tất cả các ngươi.” Hai tuần sau, xe và các viên công an đã biến mất.

Tà ác từ không gian khác đang theo dõi tôi. Trong một giấc mơ, nó biến thành một viên công an và theo tôi khắp mọi nơi. Nó túm lấy cổ áo tôi và hét lên, “Đừng làm những việc này nữa.” Một đêm, khi tôi đang ở trong phòng làm báo cáo về một đặc vụ địa phương, có một tiếng động giống như ai đó đang đi dép phát ra từ phòng khác. Đó là nửa đêm và tình hình rất đáng sợ. Trong khi tôi đang viết, tôi đã xin Sư Phụ gia trì cho tôi khi tôi phát chính niệm. Sự sợ hãi của tôi dần dần biến mất với niềm tin vào Sư Phụ và rằng Ngài có quyền năng vô hạn.

Một lần khi tôi đang lái xe máy ra khỏi nhà để xe thì đột nhiên tôi nghe thấy điều gì đó trong tâm tôi, “Cô ấy là biên tập viên”. Tôi không hiểu điều này có nghĩa là gì và đột nhiên tôi có một ảo giác: Tôi thấy một xe buýt đang đâm vào tôi. Do dừng lại đột ngột, tôi đã ngã xuống đất cùng với chiếc xe máy. Tôi nhìn lên và thấy rằng thực tế chiếc xe buýt dừng lại ở bến đỗ cách đó 600 feet. Tôi nhận ra rằng đó chính là tà ác đang cố gắng làm hại tôi một lần nữa.

Một lần khi tôi đang viết báo cáo về một học viên địa phương bị bức hại đến chết, tôi phải gộp chung dữ liệu của hai tháng với nhau. Khi tôi hoàn thành xong, đã sẵn sàng để gửi bài cho Minh Huệ, tôi cảm thấy rất mệt. Khi tôi chuẩn bị ngả lưng xuống giường nghỉ một lúc thì đột nhiên tôi thấy một người trong bộ đồ màu trắng ngồi phía sau tôi. Tôi không biết việc gì đang diễn ra và ngay lập tức tôi nhận ra rằng mình sắp chết bởi vì tôi thấy bị ngạt thở. Tôi nhanh chóng kêu tên Sư Phụ trong tâm mình và đọc thuộc khẩu quyết phát chính niệm. Tà ác biến mất và tôi đã có thể thở được. Tôi gần như đã chết mà không có nguyên nhân. Thật may là tôi đã có chính niệm và chú tâm vào học Pháp. Và may mắn là tôi đã được sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ. Nếu không, tôi có thể đã chết trong một số trường hợp.

Tôi thấy rằng mình luôn ở trong vùng giao tranh nơi mà ác luôn chống lại thiện. Nhưng nó luôn luôn thất bại. Chiến thắng cuối cùng thuộc về chúng ta vì chúng ta có Pháp vĩ đại và Sư Phụ vĩ đại. Và cũng bởi vì chúng ta là đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp mang theo sứ mệnh lịch sử.

Làm việc như một chỉnh thể

Các đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể. Thấy được nhiều vùng đang trải qua bức hại nghiêm trọng và không có tài liệu giảng chân tướng địa phương, tôi đã có một suy nghĩ rằng tôi muốn giúp các học viên trong những vùng đó sản xuất tài liệu. Khi có suy nghĩ này, tôi đã được khích lệ bởi Sư Phụ. Trong đêm đó, tôi mơ thấy rất nhiều cây bút xuất hiện dưới chân tôi. Khi tỉnh dậy, tôi biết rằng Sư Phụ đã an bài một con đường với nhiều cây bút với phép thần thông để tôi có thể thực hiện được việc đó. Tôi bắt đầu làm việc trong vai trò là một biên tập viên cho sáu vùng bao gồm cả vùng của chúng tôi.

Tôi cảm thấy áp lực rất lớn sau khi tôi làm việc một thời gian. Ngoài ra, tôi không thể biết và xác nhận thông tin kịp thời, vì thế tôi muốn làm việc với các học viên địa phương. Trong quá trình này, một số thông tin thì được truyền đi rất suôn sẻ, trong khi một số thì không được như vậy. Một số học viên đã không làm việc và thậm chí còn nghi ngờ tôi là một đặc vụ, điều này là một đòn giáng mạnh vào tôi. Có lần tôi đã nghĩ rằng tôi không muốn làm công việc này nữa. Nhưng từ sâu thẳm trong tâm, tôi không muốn từ bỏ. Sau khi làm việc với cảm giác bị tổn thương, tôi đã lựa chọn công việc chủ yếu tập trung vào những vấn đề của địa phương và trợ giúp những vùng khác nếu ở đó không có bất cứ nguồn nhân lực nào. Sẽ tốt hơn nếu các học viên trong những vùng đó có thể đảm nhận công việc, nhưng nếu họ không thể làm được thì tôi sẽ cố gắng hết sức để làm. Tôi luôn tâm niệm rằng đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể. Bất cứ khi nào có một học viên bị bức hại thì cứ như thể là tôi đang bị bức hại. Chúng ta cần phải cùng nhau làm việc để chống lại bức hại.

Lời kết

Tôi không thể miêu tả lại toàn bộ quá trình mà tôi đã trải qua vì vấn đề an toàn. Nhưng nếu chúng ta muốn làm việc gì, Sư Phụ sẽ an bài cho chúng ta và khai mở trí huệ cho chúng ta. Nhiều việc trông có vẻ rất khó lại có thể được giải quyết một cách dễ dàng. Tôi hy vọng các học viên có học vấn ở các vùng khác có thể chủ động đảm nhận công việc như một biên tập viên và vạch trần tà ác kịp thời để ngăn chặn bức hại và cứu thêm nhiều chúng sinh hơn nữa.

Con xin tạ ơn Sư Phụ vì sự bảo hộ từ bi của Ngài. Xin cảm ơn tất cả các đồng tu đã tham gia vào quá trình này. Hợp thập!

__________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/19/明慧法会–在编辑工作中成熟-249094.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/2/129815.html

Đăng ngày 30-12-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share