Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở bang Illinois, Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 16-08-2023]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu.

Tôi muốn chia sẻ câu chuyện về đứa con trai mắc chứng tự kỷ nghiêm trọng của tôi và việc tu luyện Đại Pháp đã giúp tôi vượt qua những khó khăn trong việc nuôi dạy cậu bé như thế nào.

Đắc Pháp

Mùa thu năm 2010, khi ở tuổi 38 tuổi, tôi sinh hạ một cặp song sinh hai trai. Sau khi chúng chào đời được hai tuần, cuộc sống của tôi bắt đầu đối mặt với nhiều thử thách. Một ngày nọ, các con tôi bắt đầu gào khóc không ngừng và chúng cần được bế suốt cả ngày. Nếu chúng tôi đặt xuống, hai đứa trẻ sẽ la hét thảm thiết. Chúng được chẩn đoán mắc bệnh trào ngược dạ dày thực quản, gây đau rát ở thực quản và lúc ăn uống rất chật vật. Ngay cả sau khi gặp bác sỹ chuyên khoa về tiêu hóa, vấn đề về tiêu hóa của chúng vẫn tồn tại. Dù tôi có tốn bao tâm tư để cho chúng ăn thì chúng cũng sẽ nôn ra mọi thứ ngay sau khi nuốt vào.

Kết quả là các con trai tôi chỉ tăng trưởng ở mức 5% trên biểu đồ tăng trưởng. Mỗi lần cho ăn kéo dài 2 giờ, vì vậy thời gian bữa ăn trong ngày có thể kéo dài 6 tiếng hoặc lâu hơn. Lịch trình giấc ngủ của bọn trẻ hầu như không nhất quán. Khi đứa này ngủ thì đứa kia thức. Thế là tôi và chồng tôi thay phiên nhau trông chừng chúng vào ban đêm và chúng tôi thường xuyên bị thiếu ngủ.

Một ngày nọ, khi các con trai tôi được 10 tháng tuổi, mẹ chồng tôi nổi cơn tam bành và xông ra khỏi nhà khi tôi hỏi liệu tôi có thể dời kế hoạch chụp ảnh chân dung gia đình trong tháng đó được không. Mẹ chồng tôi là người làm chủ gia đình và sẽ nổi cơn thịnh nộ nếu mọi việc không tuân theo ý bà, bất chấp sự tình nhỏ nhặt đến đâu. Theo thói quen tôi sẽ là người chủ động xin lỗi và dưới ngày hè nóng bức ấy, tôi đã chạy đuổi theo bà ấy. Bên ngoài trời nóng 32 độ, tôi đứng trên đường xe cộ qua lại dưới cái nắng như thiêu như đốt, cầu xin bà ấy tha thứ trong khi bà ngồi trong xe bật điều hòa. Những đứa trẻ bị bỏ mặc ở nhà suốt 30 phút. Khi tôi quay về, đối mặt với sự mắng chửi không ngừng của mẹ chồng khiến tôi tuyệt vọng. Kể từ giây phút đó, tôi không mong gì hơn ngoài sự “bình yên” và tôi bắt đầu tìm mọi phương pháp để tìm thấy điều này.

Vào đầu năm đó, bố mẹ tôi kể cho tôi rằng hai đứa em trai của tôi đã bắt đầu học luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, vào cuối tuần Ngày lễ Lao động năm 2011, em trai út và mẹ tôi đã bay từ nơi khác đến để dạy tôi năm bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù tôi đã luyện công và đọc sách Chuyển Pháp Luân nhưng tôi vẫn không minh bạch tu luyện là gì. Với hai đứa con trai sinh đôi, một đứa con gái lớn, công việc và việc xây sửa nhà mới, cuộc sống của tôi ngày càng khó khăn hơn. Đến tháng 2 năm 2013, tôi không thể nào chịu đựng được áp lực của cuộc sống nữa nên tôi quyết định chuyên tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu lại từ đầu bằng cách học Pháp và mỗi sáng thức dậy để luyện công. Sau đó, lòng khao khát đắc Pháp của tôi ngày càng tăng lên và bất cứ khi nào tôi học Pháp, tôi đều cảm thấy tâm bình khí hòa. Mặc dù không có đủ thời gian, nhưng tôi đã đọc toàn bộ tất cả các kinh văn của Sư phụ trong vòng nửa năm.

Tu luyện trong môi trường gia đình

Khi cặp song sinh được gần tròn 3 tuổi, một trong số chúng, cậu con trai út, được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ. Vợ chồng tôi không quen thuộc lắm với chứng tự kỷ nhưng những ngày tháng sau đó chúng tôi dần dần hiểu rõ về nó. Tự kỷ là một rối loạn phát triển thần kinh trong đó các cá nhân bị suy giảm khả năng giao tiếp xã hội và tương tác với người khác, cũng như ảnh hưởng đến quá trình xử lý cảm giác đầu vào đối với những thứ như tiếng ồn, ánh sáng, xúc giác hoặc khứu giác. Những người mắc chứng tự kỷ cũng có thể biểu hiện những hành vi lặp đi lặp lại.

Những thay đổi trong thói quen sinh hoạt như thiếu ngủ, đói bụng và táo bón thường gây ra rối loạn và gia tăng hành vi hung hăng của con trai tôi. Khi đứa nhỏ khoảng 4 tuổi rưỡi, sự hung hăng về thể chất của nó trở nên rất nghiêm trọng. Có lần, con trai cắn tôi mạnh đến nỗi thịt trên cánh tay tôi gần như đứt lìa. Trong lúc tức giận, tôi giơ tay định tát con trai, nhưng Pháp của Sư phụ hiện lên trong đầu tôi:

>“Tuy nhiên chúng tôi đã giảng rằng, là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’…” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bỏ tay xuống ngay lập tức. Khi tôi nhìn lại cẳng tay của mình, phần thịt do vết răng của con trai cắn vào đã rút trở lại vào cánh tay tôi.

Vào năm 2017, khi con trai tôi được 6 tuổi rưỡi, hành vi hung hăng của cháu ngày càng trầm trọng. Con trai tấn công và làm tôi bị thương hàng ngày. Các phương thức công kích của cháu bao gồm từ giứt tóc cho đến dùng móng tay cắm vào da tôi và cào như dăm gỗ. Khi tôi đánh răng cho con trai vào ban đêm, thằng bé sẽ húc đầu vào mặt tôi, cắn vào ngón tay tôi khiến chúng chảy máu và sưng tấy. Con trai còn nhiều lần đá thẳng vào mắt tôi, khiến tôi hoa mắt chóng mặt. Khi tôi đang rửa chén thì cháu dùng đầu húc vào eo tôi. Cháu thường bịt tai lại và khóc rất to, như thể có âm thanh trong đầu não khiến cháu cảm thấy đau đớn. Con trai còn đập đầu vào tường, tạo thành những lỗ thủng lớn khắp nơi trong nhà mà chồng tôi phải vá lại mỗi tối khi anh ấy đi làm về.

Vào mùa hè năm đó, tôi đăng ký cho cháu đi cắm trại. Nhưng chỉ 30 phút sau khi cháu rời xa vòng tay của tôi, tôi nhận được cuộc gọi từ nhân viên trại hè đến đón cháu về. Nhiều đứa trẻ bị rách áo, trên người bầm tím, các cố vấn trại hè cũng bị cháu cào cấu dẫn đến trầy xước. Một lần khi tôi đưa con trai đi cắt tóc, nó đã giật hai lọn tóc trên đầu một bé gái 13 tháng tuổi, vì tiếng khóc the thé của cô bé đã kích động sự hung hăng của nó.

Con trai tôi gieo rắc nỗi kinh hoàng bất cứ nơi nào chúng tôi đưa cháu đến, vì vậy chúng tôi để cháu ở nhà và không thể đưa cháu đi bất kỳ đâu ngoại trừ trường học. Tôi và chồng phải thay phiên nhau làm công việc vặt vì một người trong chúng tôi phải ở nhà với ba đứa con. Cha mẹ chồng giúp chúng tôi trông trẻ khi chúng tôi đi làm. Chúng tôi không thể đi chơi cùng nhau, kể cả đi mua sắm, ăn uống ở nhà hàng hay tham gia các hoạt động của hai đứa trẻ chứ đừng nói đến những kỳ nghỉ. Lối sống sinh hoạt hạn chế gây ra rất nhiều áp lực cho vợ chồng tôi. May mắn thay, việc học Pháp và đọc chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên trang web Minh Huệ đã giúp tôi rất nhiều. Con gái của chúng tôi lớn hơn các em trai của cháu 5 tuổi, nên khi lớn hơn cháu sẽ trông trẻ thay cha mẹ, điều này giúp giảm tải thời gian biểu dày đặc của chúng tôi.

Dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, tôi nghĩ mình nên khoan dung hơn với hành vi của con trai, rất có thể do nghiệp lực của tôi mới khiến cháu ngược đãi tôi như vậy. Nhưng cuối cùng tôi cũng minh bạch rằng cách lý giải này không hoàn toàn đúng. Cho dù những kiếp trước tôi đã đối xử với con trai thế nào thì kiếp này tôi vẫn là mẹ của cháu và mối quan hệ của chúng tôi phải phù hợp với truyền thống của tầng thứ nhân loại. Cháu không thể tấn công tôi như thế này mãi được. Sau khi tôi nhận ra điều này, mặc dù đôi lúc cháu vẫn phát tác cơn giận dữ, nhưng những hung hăng về thể chất của cháu nhằm vào tôi đã giảm thiểu rất nhiều.

Vào mùa hè năm 2020 cũng trong thời điểm khi dịch bệnh đang diễn ra, tôi đã bị thương nặng ở đầu gối trái khi chạy đuổi theo để đưa cháu về nhà. Lúc đó thằng bé đã gần 10 tuổi. Tôi phải đi bằng nạng trong 3 tuần. Cơn đau khủng khiếp đã hạn chế khả năng vận động của tôi vì chân tôi không thể chịu đựng được trọng lượng cơ thể. Những hạn chế về thân thể khiến tôi vô cùng chán nản, nên ngày hôm đó tôi đã khóc rất nhiều. Sau đó, tôi hướng nội và đối chiếu bản thân, phát hiện ra rằng chấp trước của tôi là bản thân chỉ muốn làm các hạng mục Đại Pháp, thay vì tận tình chăm sóc đứa con trai mắc chứng tự kỷ của mình. Khi tôi không trông nom cháu, con trai tôi đã đập phá rất nhiều đồ đạc trong nhà khiến chồng tôi vô cùng tức giận vì chính anh là người sửa chữa tất cả. Thiệt hại bao gồm cả chỗ trần và tường của nhà chúng tôi bị nước làm hư hỏng vì thằng bé đã đổ một lượng lớn nước lên sàn phòng tắm ở tầng trên.

Sau khi hướng nội và tìm ra những khuyết điểm của mình, một ngày nọ, tôi nhìn vào mắt con trai tôi và nói với nó một cách chân thành trong tâm: “Mẹ không giận con, mẹ cũng không biết mối quan hệ của chúng ta kiếp trước thế nào. Nhưng đời này con là con của mẹ, mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.” Thằng bé nhìn lại tôi bằng đôi mắt đáng yêu, trên môi nở một nụ cười trìu mến như thể nghe thấy từng lời tôi nói. Tâm từ bi của tôi dành cho con trai cuối cùng cũng nảy sinh một cách tự nhiên, thái độ của cháu đối với tôi cũng trở nên tích cực hơn nhiều. Từ đó cháu hiếm khi làm tổn thương tôi. Cũng từ đó, tôi chú ý hơn đến nhu cầu của con trai. Khi thằng bé cần tôi, tôi bỏ mọi thứ xuống để chăm sóc cháu.

Khổ nạn biến thành phúc lành

Mùa hè năm 2021, ngôi nhà của chúng tôi suýt nữa hỏa hoạn. Âm thanh của máy hút bụi dưới tầng hầm khiến con trai tôi cảm thấy dễ chịu đến mức cháu thường để nó bật hàng giờ liền. Một ngày nọ, động cơ của máy hút bụi bị cháy do sử dụng quá độ và khói đen bốc lên khắp nhà. Một số xe cứu hỏa xuất hiện ở nhà chúng tôi. Đội trưởng lực lượng cứu hỏa chỉ một số đồ vật ở gần nơi xảy ra đám cháy. Ông ấy nói, nếu bất kỳ vật dụng nào trong số này bén lửa, toàn bộ ngôi nhà của chúng tôi sẽ bị thiêu rụi trong phút chốc. Thật đúng là kỳ tích, chỉ có một mảnh thảm nhỏ dưới tầng hầm bị cháy xém. Tôi biết chính Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi. Tạ ơn Sư phụ! Tuy nhiên, chúng tôi không thể ở trong nhà được nữa vì khói độc và phải sống ở khách sạn 4 tháng rưỡi trong khi đợi ngôi nhà được dọn dẹp và sửa sang lại. May mắn thay, chúng tôi có bảo hiểm nhà ở rất tốt nên toàn bộ chi phí sửa chữa đã được bảo hiểm chi trả. Tuy nhiên, chi phí lên tới 350.000 USD khiến chúng tôi choáng ngợp vì gần như mọi thứ trong nhà đều phải được nâng cấp hoặc thay thế.

Năm đó, các công ty xe buýt trường học ở khắp nơi đều phải đối mặt với tình trạng thiếu tài xế, nhưng thật thú vị khi cả ba đứa con của chúng tôi đều được cung cấp xe buýt trường học chuyên dụng để đưa đón tại khách sạn và chúng tôi không phải tự chở bất cứ đứa nào. Trong thời gian đó, tôi cũng tập cho đứa con trai nhỏ của mình ngồi bô, cuối cùng thằng bé cũng tự mình cởi tã khi nó được 11 tuổi. Con trai tôi khó ngủ từ khi còn nhỏ, thường xuyên thức giấc lúc nửa đêm và đi loanh quanh trong nhà. Trong thời gian chúng tôi ở khách sạn thằng bé ngủ với tôi. Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy để tham gia phát chính niệm toàn cầu và sau đó luyện năm bài công pháp bên cạnh con trai. Thằng bé ngủ ngon lành. Trong ngày hôm đó, cháu cũng cư xử rất tốt.

Mùa hè năm ngoái, khi con trai tôi sắp tròn 12 tuổi, tôi đã tháo bánh phụ ra khỏi xe đạp của cháu và dạy cháu cách đạp xe mà không cần bánh phụ. Tôi cảm thấy ê ẩm lưng và cánh tay khi phải đỡ toàn bộ trọng lượng của cháu trong khi cháu tựa chiếc xe đạp vào người tôi. Chúng tôi đi vòng quanh cả khu phố cả dặm đường theo cách này. Chúng tôi tập xe như vậy mỗi tuần. Một ngày nọ vào giữa tháng 11, tôi buông tay ra khỏi chiếc xe đạp của thằng bé và nín thở nhìn cháu chạy xe ra xa dần. Một cảm giác thành tựu tự nhiên sinh ra trong tôi vào lúc đó. Chồng tôi đã từng nghi ngờ liệu con trai chúng tôi có thể tự đi xe đạp mà không có bánh phụ và không cần mặc tã hay không. Sau bao nhiêu nỗ lực kiên trì, cuối cùng cả hai cột mốc đó đều đã thực hiện được.

Giờ đây, tôi và chồng đều đã ngoài 50, con gái lớn đã 18 tuổi và cặp song sinh sắp 13 tuổi, nhưng chúng tôi vẫn có cảm giác như đang nuôi nấng một đứa trẻ mới tập đi và cần được quan tâm săn sóc thường xuyên. Mặc dù hành vi của đứa con trai mắc chứng tự kỷ có nhiều cải thiện đáng kể, nhưng cháu vẫn cần người lau chùi sau khi cháu đi đại tiện, vẫn cần nhắc nhở khi nào cháu nên đi ngủ, bầu bạn cùng cháu khi cháu chơi ngoài trời, tắm cho cháu vào buổi tối và đánh răng trước khi đi ngủ. Để cân bằng được giữa công việc nhà và chăm sóc trẻ tự kỷ, công việc người thường, công việc trong The Epoch Times và kiên trì học Pháp thường xuyên luôn là một thách thức với tôi.

Một số người nghĩ rằng hoàn cảnh của chúng tôi rất đáng thương, nhưng trong hơn 10 năm tu luyện của tôi, thực ra chính con trai tôi đã giúp tôi buông bỏ nhiều chấp trước. Nếu không có con trai tôi, tôi sẽ không kiên trì dậy sớm để phát chính niệm toàn cầu và luyện cả năm bài công pháp. Ban đầu, khắc phục cơn buồn ngủ là một điều rất khó khăn, nhưng kiên trì một thời gian việc ra khỏi giường ngày càng dễ dàng hơn. Bây giờ, ngay cả khi tôi chỉ ngủ ba hoặc bốn tiếng, tôi vẫn có thể thức dậy để phát chính niệm và luyện công. Điều này rất quan trọng, bởi vì việc kiên trì luyện công giúp tôi có đủ thể lực để không ngừng tiến về phía trước trong quá trình tu luyện. Con trai tôi cũng giúp tôi buông bỏ những chấp trước như mua sắm ở trung tâm thương mại và ăn trưa với bạn bè một cách dễ dàng, bởi vì tôi không thể đi đâu mà không có người trông nom thằng bé.

Với lời dạy của Sư phụ và sự giúp đỡ của con trai tôi, tôi đã có thể loại bỏ được một số suy nghĩ ích kỷ. Có lần, tôi đặt con trai lên xe buýt của trường và vẫy tay tạm biệt nó khi xe buýt chạy đi, lòng tôi nhẹ nhõm vì có thể yên bình làm việc trong 6 tiếng rưỡi tiếp theo. Sau đó, tôi nhận ra rằng tư tưởng này là bất thiện. Đây không phải biểu hiện xuất từ thiện tâm mà thay vào đó là tâm tự tư. Bất luận hoàn cảnh xung quanh tôi có thế nào đi chăng nữa, tâm tôi không nên bị dẫn động. Sau khi điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, tâm tôi không còn phiền loạn dù con trai tôi đi học hay ở nhà. Tôi cũng đang cố gắng vận dụng tâm thái này vào các hoạt động hàng ngày khác.

Chuyển biến thái độ của chồng

Tôi và chồng đã kết hôn được 23 năm. Anh ấy không phải là người tu luyện nhưng anh ấy hòa nhã và dễ gần. Trước khi bước vào tu luyện, tôi là người nắm quyền chủ động trong mối quan hệ của chúng tôi. Tuy nhiên, sau khi tôi đắc Pháp, mọi thứ đã thay đổi và anh ấy trở nên hách dịch hơn. Lúc đầu, anh ấy thậm chí còn phản đối việc tôi đọc Pháp cho bọn trẻ. Tôi không thể chấp nhận được thái độ mới của anh ấy và thường xuyên đáp trả. Khi chúng tôi tranh cãi, anh ấy la hét và lời nói của anh ấy như một khẩu súng liên thanh bắn thẳng vào thôi. Tôi thậm chí còn muốn ly khai thế tục và đến tu viện tu hành vì cảm thấy khó sống nổi với chồng. Dần dần, tôi nhận ra rằng tôi cần phải buông bỏ chấp trước vào tự ngã. Tôi học được cách không sa vào cực đoan trong lời nói hay hành động, đồng thời cố gắng quan tâm đến nhu cầu của anh ấy. Theo thời gian, bất tri bất giác, thái độ của anh dần dần cải biến.

Đôi khi, khi tôi gặp khó khăn trong việc vượt qua khảo nghiệm, chồng tôi sẽ nói với tôi: “Hãy luôn nhớ, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’”, “Hãy vận dụng trí huệ của Đại Pháp”, “Hãy từ bi”. Một đêm nọ, tôi đang tìm đứa con trai lớn sinh đôi để học Pháp. Khi bước vào phòng, tôi thấy thằng bé đang ngồi trên sàn và đọc sách, còn chồng tôi đang ngồi trên giường. Anh ấy nói: “Bây giờ, việc cho con trai học Pháp hãy để anh làm, để sau này chúng ta có nhiều thời gian hơn cho các hoạt động của mình.” Mùa hè năm ngoái, tôi nói với chồng rằng tôi sẽ đăng ký cho con trai lớn tham gia trại hè Minh Huệ. Anh ấy khó chịu và nói: “Vậy người đưa ra mọi quyết định là em sao? Chúng ta không cần thảo luận về việc này ư?” Tôi chỉ nhìn anh ấy mà không phản bác. Thực ra tôi đã nói với anh ấy điều này trước đây nhưng anh ấy vẫn không vui. Trong lòng tôi chỉ có một niệm là con tôi sẽ tham gia trại hè Minh Huệ. Ngày hôm sau, anh ấy nói với tôi: “Anh định mua một chiếc điện thoại di động cho con trai chúng ta.” Tôi hỏi tại sao thì anh ấy trả lời: “Con trai đi Trại hè Minh Huệ, vì vậy chúng ta cũng cần liên lạc với con chứ.“

Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao tu luyện giữa người thường là cách nhanh nhất và tốt nhất để loại bỏ chấp trước. Có những ngày chúng ta gặp nhiều thử thách hơn những ngày khác, nhưng mỗi ngày đều là cơ hội để chúng ta tu luyện. Khi tôi nhớ rằng mình là một học viên, mọi việc thường trở nên tốt lên nhanh chóng. Tôi cảm thấy rất may mắn vì đã đắc được Pháp, vì nếu không có sự chỉ dẫn của Đại Pháp, tôi không nghĩ là mình có thể chịu đựng gian khổ khi nuôi một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ nặng như con trai tôi. Đại Pháp đã cho tôi một góc nhìn khác về cuộc sống.

Đại Pháp khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Sư phụ cũng đang trông chừng tôi. Năm ngoái, tôi suýt gặp phải bảy vụ tai nạn ô tô trong vòng 10 tháng. Dưới sự bảo hộ của Sư Phụ, tôi được bình an vô sự. Tôi thấy hối hận vì Sư phụ đã phải chịu đựng rất nhiều vì tôi. Tôi biết tôi vẫn còn nhiều chấp trước cần loại bỏ. Tôi sẽ nỗ lực học Pháp, đề cao tầng thứ tu luyện của mình và xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ.

Cảm tạ Sư phụ đã chỉ dẫn con trong những năm qua.

(Bài viết được trình bày tại Pháp hội Trung Mỹ năm 2023)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/8/16/464222.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/19/210889.html

Đăng ngày 01-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share