Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 02-08-2023] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Hôm nay tôi vô cùng vinh hạnh có mặt tại đây cùng các đệ tử Đại Pháp, tôi muốn thông qua những kinh nghiệm mà bản thân đã trải qua để chia sẻ với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Đây không chỉ là một câu nói, mà là sự thật. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Ngày 25 tháng 4 năm 2003, tôi tới Vancouver, Canada, cuối năm 2009, tôi bắt đầu quen người mà hiện nay đã trở thành vợ của tôi. Trong 6 năm trước khi biết cô ấy, tôi thường thấy các học viên Pháp Luân Công cao tuổi ở trên đường phố hoặc tại nơi làm việc tặng cho tôi các tài liệu chân tướng về Đại Pháp.

Một lần, tôi nhận được một chiếc đĩa DVD có tiêu đề “Lửa giả”, sau khi về nhà, tôi và người bạn cùng phòng đã bật lên xem. Sau khi xem, chúng tôi cảm thấy rất kinh sợ, không dám tin, nội dung và những phân tích trong video rất logic. Sau đó tôi đã có được nhận thức rằng, cuộc bức hại Pháp Luân Công có tồn tại. Nhưng khi đó mới từ trong nước ra, trong đầu chúng tôi vẫn còn nhiều tin tức sai lệch cũng như mang theo văn hóa đảng, cho nên khi đó vừa xem xong nội dung chân tướng, chúng tôi đều minh bạch, nhưng đều không dám bàn luận quá nhiều, cũng không tìm hiểu sâu hơn về chủ đề này nữa.

Cuối năm 2009, tôi gặp người mà hiện nay trở thành vợ của tôi. Cô ấy là người tu luyện Pháp Luân Công, nhưng lúc đó tôi không hề biết, cô ấy cũng không đề cập đến chuyện đó một cách chính thức. Một lần, cô ấy tặng tôi hai tấm vé xem Shen Yun, cũng vì vậy mà tôi biết cô ấy tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi được bà ngoại nuôi nấng từ nhỏ, bà ngoại tôi tín Phật, mỗi buổi sáng thức dậy, sau khi rửa tay sạch sẽ, việc đầu tiên bà làm là dâng hương, bái lạy Phật Như Lai và Bồ Tát, sau đó mới ăn sáng, bắt đầu một ngày mới. Buổi tối trước khi ngủ, bà cũng trước hết bái lạy Phật Như Lai và Bồ Tát, sau đó mới đi ngủ, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác đều như vậy. Bà nói, Phật Như Lai và Bồ Tát sẽ bảo hộ tôi, tôi phải kính ngưỡng họ. Nhưng lớn lên trong vô thần luận do Trung Cộng tuyên truyền, tôi cũng giống như những người khác, cho rằng bà ngoại là người mê tín.

Sau khi xem Shen Yun, tôi cảm thấy mình phải liễu giải Pháp Luân Công là như thế nào, tôi phải có trách nhiệm với vợ, cũng phải có trách nhiệm với bản thân. Cũng vì nguyên nhân này, tôi đã bắt đầu đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Sau khi đọc vài lần, tôi thấy hoàn toàn không có những vấn đề mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã dùng để bôi nhọ như không uống thuốc, không ăn cơm, tẩu hỏa nhập ma, tự thiêu, v.v. Ngược lại, tôi thấy đây là một cuốn sách dạy con người ta làm thế nào để làm người tốt. Điều này khiến tôi càng muốn liễu giải, cuộc bức hại mà học viên Pháp Luân Công nói đến rốt cuộc đã xảy ra như thế nào.

Thông qua vợ tôi, tôi đã biết đến trang web Minh Huệ Net, trên đó có rất nhiều tài liệu chân tướng về các trường hợp bị bức hại, ngoài ra còn công bố rất nhiều số điện thoại của những người như lính canh, trường phòng giam và cả người nhà của họ. Tôi liền mua hai chiếc thẻ điện thoại, rồi gọi điện thoại tới từng số. Không ngờ, tất cả các số điện thoại đều có thật. Điều quan trọng là ai đã báo cho Minh Huệ Net những số điện thoại này? Khi đó tôi nghĩ là những người tốt, những người có lương tâm làm việc trong các ngành ở Trung Quốc đã báo cáo những số điện thoại này ra hải ngoại, điều này cho thấy việc Pháp Luân Công bị bức hại là có thật. Lúc này trong tâm tôi đã minh bạch chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy Pháp Luân Công dạy con người ta làm người tốt, không có hại gì, ngược lại có thể tịnh hóa tinh thần, giúp thân thể khỏe mạnh, vì vậy tôi rất ủng hộ vợ tôi tu luyện.

1. Đắc Pháp, sinh mệnh bước sang trang mới

Sau khi kết hôn, hai vợ chồng tôi có hai đứa con, nhưng do hoàn cảnh gia đình của chúng tôi khác nhau, tạo thành sự khác biệt quá lớn về tính cách, khiến mối quan hệ hôn nhân của chúng tôi trở nên ngày càng căng thẳng. Hơn nữa, khi đó tôi không có ý muốn tu luyện, còn vợ tôi luôn kéo tôi học Pháp cùng, hy vọng tôi có thể bước vào tu luyện. Tôi không tình nguyện muốn học và thấy mình bị ép.

Năm 2017, tôi đã trải qua khảo nghiệm lớn nhất trong đời mình, nhưng đây cũng là ngã rẽ của cuộc đời tôi. Khi đó, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng tôi ngày càng kịch liệt, thậm chí cô ấy đã vài lần dọn ra ngoài, cuộc hôn nhân của chúng tôi dường như đã đi tới hồi kết. Nhìn thấy hai đứa con đáng thương và cảm nhận được sự thất vọng của cha mẹ, tôi vô cùng tuyệt vọng, cảm thấy sự tồn tại của bản thân chỉ mang đến thất vọng cho người khác.

Hôm đó, trong lúc tuyệt vọng cực độ, tôi ngồi trên thảm cỏ gào khóc, dùng tay đấm mạnh xuống đất, tôi tự hỏi tại sao sinh mệnh của tôi lại đi tới bước này? Đột nhiên, một đoạn Pháp mà trước đây tôi từng đọc xuất hiện trong đầu tôi, một niệm đầu xuất ra, hết thảy đều là nợ mà tôi phải trả, tôi có lỗi với cha mẹ, vợ và con cái. Họ là những người có duyên với tôi, nhưng tôi đã không thể làm một người tốt thật sự. Tôi có lỗi với tất cả mọi người.

Mấy ngày hôm đó, mỗi khi nghĩ đến họ tôi lại rơi lệ, tôi biết rằng mình không có lý do để bỏ cuộc. Nếu tôi bỏ cuộc sẽ là bất thiện. Tôi vẫn chưa hoàn trả hết những gì mình đang nợ, tôi không thể bỏ cuộc.

Từ hôm đó, trong tư tưởng của tôi đã có một suy nghĩ muốn thực sự bước trên con đường tu luyện, làm lại cuộc đời, chuộc lại lỗi lầm của bản thân, thực sự thiện đãi những người xung quanh, để không để lại bất kỳ sự tiếc nuối hay hối hận nào. Cứ như vậy, tôi đã thử bước vào tu luyện, dần dần bước trên con đường tu luyện.

Tuy nhiên quan hệ hôn nhân của chúng tôi vẫn không hề được cải thiện, thậm chí còn kịch liệt hơn. Mãi cho tới năm 2018, chúng tôi tới tham gia Pháp hội New York, trên đường đi gặp rất nhiều trắc trở và khảo nghiệm. Vì tôi không chuẩn bị tốt nên quên không điền một số biểu mẫu trên mạng, dẫn đến việc khi tới Mỹ bị kéo dài thời gian nhập cảnh 2 tiếng đồng hồ. Vợ tôi rất tức giận, thậm chí phản ứng của cô ấy lúc đó còn thu hút sự chú ý của các nhân viên làm việc ở sân bay. Hiện tại tôi biết rằng không thể trách cô ấy, đây là con đường mà tôi phải bước qua trong tu luyện, xem tôi có xứng đáng tham gia Pháp hội không, chỉ bằng cách bước qua khảo nghiệm tôi mới xứng với Đại Pháp. Cuối cùng tôi vẫn kiên định ý niệm rằng, mình nhất định phải tham gia Pháp hội này, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không quay đầu. Hơn nữa trước đây tôi cũng chưa từng được tham gia các hoạt động quy mô lớn ở địa phương. Đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài tham gia một Pháp hội quốc tế quy mô lớn, cũng là lần đầu tiên tham gia luyện công nhóm lớn, diễu hành và xếp chữ.

Tại Pháp hội, khi nghe Sư phụ giảng Pháp, nước mắt tôi không ngừng rơi, cảm thấy Sư phụ giảng rất đúng, dường như đều đang giảng cho tôi nghe. Sự cảm kích của sinh mệnh không cách nào có thể biểu đạt được, chỉ có thể rơi lệ, trong tâm tôi nói với Sư phụ rằng, đệ tử vô cùng hối hận và cảm kích.

Pháp hội kết thúc, sau khi về nhà, những hình ảnh lúc diễu hành, cùng với âm nhạc của Đại Pháp và những đệ tử Đại Pháp mặc áo vàng vẫn để lại dư âm trong tâm tôi, bất giác tôi lại rơi nước mắt.

2. Sư phụ thực sự đã dẫn dắt tôi như một đệ tử

Buổi sáng ngày thứ hai sau khi trở về từ Pháp hội, tôi cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, sau khi đi vệ sinh, tôi cũng không để ý đến việc này nữa. Sau đó, trong khi tôi đả tọa, kỳ tích đã xảy ra. Trước đây dù ngồi đơn bàn đối với tôi cũng khó khăn, trong thời gian diễn ra Pháp hội, lúc tôi luyện công tập thể, ngồi đơn bàn cảm thấy rất đau, vậy mà hôm nay lập tức đã có thể ngồi song bàn, hơn nữa eo và lưng đều rất thẳng, không có chút đau hay khó chịu nào, ngược lại thân thể cảm thấy rất nhẹ nhàng dễ chịu. Lúc đó tôi vẫn ngốc nghếch, không biết đây là thanh lý thân thể, chỉ cảm thấy rằng sau khi được gặp Sư phụ, tôi đã có thể ngồi song bàn.

Mãi cho đến buổi chiều hôm đó, tôi mới dần dần nhận ra, biết rằng sinh mệnh của mình đang có sự cải biến rất lớn. Khi phát chính niệm, vừa nhắm mắt lại tôi liền nhìn thấy một đám mây bao quanh bởi luồng ánh sáng màu xanh dương, luồng sáng như nhảy múa ở bên trong đám mây, sau đó xông thẳng về phía tôi. Tôi vội vàng nhìn xuống xem mình đang ở đâu, nhìn xem chân tay mình ở đâu nhưng không thấy các bộ phận thân thể của mình đâu cả, dường như cả thân thể tôi chỉ là một con mắt. Trong chớp mắt, đám mây đã ở phía trước tôi, tôi chỉ thấy nó mở ra và hút tôi vào trong, tôi cảm thấy mình như bơi vào trung tâm của đám mây, cảm giác như một đường hầm. Sau đó tôi xuất định, cảm giác như đã trải qua một thời gian rất dài, nhưng kỳ thực thời gian phát chính niệm còn chưa kết thúc.

Thật thần kỳ, tôi vội vã chạy đến phòng của vợ tôi, muốn kể lại cho cô ấy nghe về chuyện vừa xảy ra. Vừa mở cửa, tôi liền thấy chiếc túi nhựa treo phía sau cánh cửa đang cười với tôi. Sao một chiếc túi có thể có biểu cảm nhỉ Dường như chiếc túi nhựa nghe thấy điều này, nó liền tỏ vẻ không hài lòng. Tôi lại nghĩ, sao một chiếc túi có thể tự chuyển động và biết được suy nghĩ của tôi? Nó lại nghe thấy tôi và dùng truyền cảm tư duy để nói với tôi: “Anh không tin sao? Được, tôi sẽ xuống và nhảy cho anh xem.” Sau đó nó nhảy xuống đất và xoay thành hình tròn ngay trước mắt tôi, sau đó tỏ vẻ nghịch ngợm rồi nhảy lên quay lại chỗ cũ trên cánh cửa. Tôi lấy tay dụi mắt để nhìn lại xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng chiếc túi không cử động nữa.

Tôi còn chưa kịp kể với vợ tôi về việc khai thiên mục, giờ lại thấy chiếc túi nhựa biết nói chuyện, cử động, tôi còn chưa kịp suy nghĩ, mọi việc xảy ra quá nhanh. Sau đó, tôi từ từ ngồi xuống bên giường, chuẩn bị nói với cô ấy về tất cả những việc tôi nhìn thấy, đột nhiên tôi nhận ra chiếc nắm thủy tinh trên tủ giường có ánh sáng màu xanh dương mà tôi nhìn thấy sáng nay. Tôi muốn nhìn kỹ hơn luồng sáng nó, chỉ với niệm đầu như vậy, cả căn phòng và thân thể tôi liền mất mất, chiếc nắm thủy tinh xuất hiện ngay phía trước tôi, dường như nó biết được tôi đang nghĩ gì. Tôi nhìn thấy bên trong có mây có núi có thành phố. Một lúc sau thế giới mà thiên mục của tôi nhìn thấy đã biến mất.

Tôi liền minh bạch ra, Sư phụ trước hết đã thanh lý thân thể cho tôi, sau đó khai thiên mục cho tôi, khai mở đến huệ nhãn thông, vì vậy chiếc túi nhựa có thể chào hỏi tôi. Tôi cũng đã hiểu được hình thức của truyền cảm tư duy và ý niệm chỉ huy công năng.

Tối hôm đó tôi không thể ngủ được, hết thảy mọi thứ đều vô cùng chân thực, không thể phủ nhận. Tôi đã minh bạch được những gì Sư phụ giảng về việc Ngài dẫn dắt đệ tử như thế nào và những tình huống có thể xuất hiện. Tôi cũng dần dần lý giải được điều mà các đồng tu khác nói rằng “Sư phụ đang quản tôi” là vô cùng chân thực. Sau đó tôi đã bắt đầu thành thục và bắt đầu thực tu một cách lý trí.

Một lần, vì con trai lớn không nghe lời, tôi liền mắng cháu. Sau đó tôi bắt đầu luyện công. Ngay khi âm nhạc luyện công vang lên, tôi đột nhiên thấy mình đang ở trong không gian vũ trụ. Tôi không nhìn thấy được thân thể của mình, không biết mình đang ở đâu, đang đứng hay đang bay lên, chỉ cảm thấy cả thân thể chỉ là một con mắt. Có một đôi bàn tay to lớn vô cùng, lớn đến mức không thể nhìn thấy hết bàn tay, đã vươn tới phía tôi. Cơ mặt của tôi đột nhiên rơi vào trạng thái tê, không thể cử động, nhưng tư duy rất thanh tỉnh. Hai chiếc ngón tay to lớn như thiên thể vũ trụ đã nâng hai khóe miệng của tôi lên, từ trạng thái giận dữ không vui chuyển sang nụ cười từ bi. Sau đó tôi đột nhiên xuất định, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Tôi lập tức nhận ra rằng, Sư phụ đang điểm hóa rằng tôi cần thiện hơn, từ bi hơn. Tôi không biết làm cách nào để biểu đạt lòng cảm ân của mình với Sư phụ, tôi chạy tới phía trước Pháp tượng của Sư phụ, quỳ xuống trên mặt đất, sám hối sâu sắc những thiếu sót của mình và cảm tạ Sư phụ. Từ đó, tôi biết Sư phụ thực sự đã quản tôi, tôi đã là một đệ tử Pháp Luân Công thực sự rồi.

Một ngày nọ, đột nhiên tôi có một suy nghĩ, đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp là có tiêu chuẩn, mình đắc Pháp muộn, cần phải nhanh chóng làm các việc, kiến lập uy đức. Tôi minh bạch được rằng đây là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi cần bước ra làm các việc Đại Pháp, chứng thực Pháp, giảng chân tướng, phản bức hại và tham gia quảng bá Shen Yun, đây đều là những cơ hội để kiến lập uy đức. Cứ như vậy dần dần tôi đã bước trên con đường tu luyện Đại Pháp.

Trong quá trình đắc Pháp, tôi cảm thụ được một cách chân thực rằng, Sư phụ mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh tôi, quan tâm đến sự tu luyện của tôi, Sư phụ thực sự đã dẫn dắt tôi như một người tu luyện. Chỉ cần đệ tử có thể làm được, Sư phụ đều sẽ cấp cho chúng ta những gì tốt đẹp nhất.

3. Cảm kích ơn cứu độ của Sư phụ

Nghĩ lại, tôi thấy từ nhỏ tôi vẫn thường có cảm giác được quán đỉnh. Từ nhỏ bà ngoại nuôi nấng tôi, đã đặt định cho tôi những khái niệm về Phật, Đạo, Thần. Khi tôi trưởng thành, cha mẹ đã cho tôi ra nước ngoài, đến khi kết hôn, rồi bước vào tu luyện, hết thảy những sự việc lần lượt xảy ra, dường như là một giấc mộng. Từ khi tôi quen vợ tôi, đến khi cuộc hôn nhân rơi vào tuyệt vọng, đến khi đắc Pháp, rồi cảm nhận được Sư phụ thực sự đang quản tôi. Giờ đây nhìn lại, hết thảy đều là an bài của Thần, là sự cứu độ từ bi của Sư phụ.

Trước khi tu luyện, tôi đã từng oán hận vợ tôi, trong tâm mắng chửi cô ấy, vô số lần đã muốn từ bỏ, nhưng cuối cùng thiện lương đã thắng ác niệm. Sau khi tu luyện, tôi thực sự lĩnh ngộ được rằng, cô ấy là một khối kim cương ma luyện tôi trong người thường, để các vật chất ma tính trong tâm tôi như hận, độc, diệt đều ép ra ngoài, để tôi thấy được nghiệp lực của bản thân. Nếu không có cô ấy tới đây diễn vai vợ của tôi, trong cuộc sống anh tốt tôi cũng tốt, thì tôi thực sự đã bị hủy trong người thường rồi.

Nghĩ tới đây, tôi phát hiện ra, chẳng phải tôi nên cảm ơn cô ấy sao? Cảm ơn cô ấy đã vì tôi mà trong lịch sử đã phải chịu đựng hết thảy. Lúc này mọi oán hận trong tâm tôi đã hoàn toàn giải thể, tôi thấy được thiện niệm của cô ấy, thấy được thiếu sót và bất ngộ của bản thân.

Sư phụ đã khai mở cho tôi thấy làm thế nào để thực sự làm một người tốt. Người tốt không phải chỉ là người tốt trong người thường, mà từ bản nguyên vật chất tổ thành sinh mệnh đó cho đến biểu hiện bên ngoài, tầng tầng thân thể đều phải là tốt, như vậy nhất tư nhất niệm phát ra từ sinh mệnh này mới là chính, là thiện, có ích cho người khác, mới có thể được gọi là người tốt. Nghĩ tới đây, trong tâm tôi trào dâng niềm vinh hạnh và tự hào, tôi thật vô cùng may mắn có thể đắc được Đại Pháp và được Sư phụ cứu độ.

Sư phụ giảng:

“không chỉ những thứ ấy; sau này chư vị sẽ hiểu rõ ràng minh bạch rằng tôi đã cấp cho mọi người rốt ráo những gì.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Trước đây mỗi khi học đến câu này, tôi không biết lý giải như thế nào. Hiện tại tôi đã thực sự thể hội được Sư phụ cấp cho các đệ tử những gì. Sư phụ không những cứu độ đệ tử, mà còn giúp đệ tử đạt được tầng thứ cao hơn. Không ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được lòng cảm ân và sùng kính của tôi đối với Sư phụ.

Xin Sư phụ tha lỗi cho sự ngốc nghếch và những lỗi lầm của on, sau này đệ tử nhất định sẽ đường đường chính chính, thản đãng làm một người tu luyện Đại Pháp chân chính.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày trong Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Canada năm 2023)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/2/463653.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/8/210694.html

Đăng ngày 30-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share