Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 01-02-2023] Ngày 1 tháng 3 năm 1995, sau khi nghe thấy âm nhạc của Đại Pháp, tôi đã bắt đầu bước vào tu luyện. Tháng 7 năm 1999, tà đảng bắt đầu bức hại Đại Pháp. Ngày 5 tháng 9 năm 2005, tôi bị bắt cóc và kết án phi pháp ba năm rưỡi. Tháng 4 năm 2009 tôi ra tù, trở về nhà mới biết vợ và đứa con 10 tuổi của tôi đã mất tích nhiều năm, trong nhà bụi phủ rất dày. Đơn vị công tác đã sa thải tôi một cách phi pháp. Tôi đã mất tất cả: Nơi làm việc tốt, chức vụ, đãi ngộ, danh dự, vợ đẹp con khôn. Ở tuổi 44, tôi một thân một mình không biết sinh sống ra sao?

1. Cự tuyệt sắc dục

Lúc ấy tôi làm tới làm việc cho một bệnh viện, vấn đề đầu tiên tôi phải đối diện chính là khảo nghiệm về sắc. Bạn bè đồng nghiệp biết hoàn cảnh của tôi, chứng kiến tôi ngày ngày lẻ loi nên muốn tìm cho tôi một đối tượng để xây dựng gia đình. Họ giới thiệu cho tôi rất nhiều người, trong đó có người đã ly hôn, người chưa có chồng, cũng có người tu luyện Pháp Luân Công muốn gả con gái cho tôi; tôi đều một mực từ chối. Ban đầu lý do của tôi rất đơn giản, tôi ngay cả việc nuôi sống bản thân cũng còn là vấn đề, sao có thể gánh vác trách nhiệm gia đình? Có người nói không cần tôi nuôi, họ chỉ coi trọng nhân phẩm của tôi. Tôi vẫn không đồng ý, bởi vì tôi đã kết hôn có con rồi, sao có thể tái hôn? Có người nói hiện tại không rõ vợ con tôi đang ở đâu, sống chết thế nào, cho dù sau này trở về cũng sẽ không trách tôi. Tôi vẫn không đồng ý. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp có yêu cầu cao và nghiêm khắc về phương diện này. Tôi không thể làm việc xấu tổn hại đạo đức, đi ngược với Pháp lý mà Sư phụ giảng.

Khi đó hầu như ngày nào tôi cũng gặp những chuyện đau đầu thế này. Tôi biết nội tâm tôi vẫn còn dục vọng nên mới gặp vấn đề này. Tôi hướng vào nội tâm nhìn bản thân, phát hiện thật sự có vấn đề: Tôi muốn có một gia đình hoàn chỉnh, có vợ đẹp con ngoan. Tiến thêm một bước hướng nội tìm, tôi phát hiện tôi có tâm sợ cô độc, không chịu được sự tịch mịch, có tâm sắc dục, tâm khao khát một cuộc sống hạnh phúc tại thế gian con người. Đối chiếu với Pháp lý của Sư phụ, đây vừa đúng là những chấp trước nhân tâm cần tu bỏ. Tôi sẽ dùng cách thức mà Sư phụ dạy để tu bỏ những thứ này, tẩy tịnh bản thân. Dần dần nội tâm của tôi tĩnh lại, chuyện giới thiệu đối tượng đã ít hơn, cũng không còn ai nhắc lại chuyện này nữa.

Là bác sĩ, khó tránh việc tôi phải tiếp xúc với bệnh nhân cùng người nhà của bệnh nhân. Một lần khi tôi đang trực ban, một người phụ nữ tới biếu phong bì cho tôi, chúc Tết và cảm ơn tôi. Cô ấy là bệnh nhân trước đây của tôi và rất xinh đẹp. Tôi đã không nhận dù cô ấy nhiều lần kín đáo tìm cách đưa cho tôi. Tôi vẫn không nhận và giải thích lý do, cô ấy đã từ bỏ nhưng lại mời tôi ăn cơm, tôi cũng từ chối. Tan làm cô ấy lại tới gõ cửa nhà tôi. Cô ấy đến tay không nên tôi đã để cô ấy vào nhà. Cô ấy chủ động giúp tôi lau dọn phòng ốc, gọi thợ mộc tới giúp tôi sửa lại cánh cửa tủ bị hỏng. Tôi rất biết ơn và có cảm tình với cô ấy, nhưng trong lòng cũng vô cùng thấp thỏm bất an. Tôi biết sự việc này đến không phải là vô duyên vô cớ, chắc chắn trong nội tâm tôi có vấn đề. Tôi tự hỏi bản thân: Tôi là một người đàn ông sống một mình không có vợ con bên cạnh, một người phụ nữ khác lại đến nhà giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, đây đúng là điều tôi cần, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng cô ấy là vợ tôi! Vậy còn ra thể thống gì? Tôi đã thức tỉnh! Đây không phải sắc tâm đang làm loạn sao? Cho dù tôi không có bất kỳ lời nói hành động bất hảo nào, nhưng lại có cảm tình. Sắc tâm chính là đại kỵ của người tu luyện, là thứ mà Sư phụ muốn tôi tu bỏ. Tôi liền dùng cách thức mà Sư phụ dạy, trừ bỏ đi những thứ dơ bẩn này, tịnh hoá bản thân, đồng thời trong hành động tôi cũng cố ý lảng tránh cô ấy. Nội tâm đã tẩy sạch rồi, hành vi thuần chính rồi, cô ấy cũng không xuất hiện bên cạnh tôi nữa.

Khảo nghiệm dạng này đã xuất hiện nhiều lần, tôi luôn có thể nghe theo lời Sư phụ, chiểu theo yêu cầu Pháp lý của Sư phụ, giữ vững tâm tính bước qua từng quan. Bình thường tôi đi làm, sau giờ làm thì học Pháp luyện công, phát chính niệm; trong cuộc sống và công việc cũng giảng chân tướng cứu người, cuộc sống của tôi rất phong phú và ý nghĩa. Trải qua hơn ba năm, tôi lại nghe được tin tức về vợ con.

2. Đối mặt với tin tức về vợ con

Tháng 2 năm 2013, tôi nhận được tin tức mẹ con cô ấy vẫn còn sống và đang ở Bắc Kinh, nhưng tình trạng của vợ tôi không tốt, cô ấy mắc bệnh tâm thần. Tôi chuẩn bị đón vợ con về nhà. Khi tôi mang tin tốt này nói với một người bạn thân, anh ấy đã kiên quyết phản đối. Lý do đơn giản là với thực lực kinh tế hiện tại của tôi, tôi không có năng lực chăm sóc họ; hơn nữa đang có một người đàn ông bên cạnh và có thể nuôi dưỡng họ; anh ấy khuyên tôi hãy tác thành cho họ, sau này mỗi tháng có thể gửi chút tiền sinh hoạt phí nuôi con. Người đàn ông ấy là một người bạn của tôi, đã chủ động chăm sóc vợ con tôi nhiều năm nay, tôi không thể vong ơn phụ nghĩa. Nhưng tôi không đồng ý với lời khuyên của bạn, vẫn muốn đưa họ về nhà.

Trước khi đi tôi đã tới gặp bố mẹ người đàn ông đang chăm sóc vợ con tôi. Tôi nói với họ về hoàn cảnh của bản thân, hỏi xem họ suy nghĩ thế nào. Hai ông bà nhất quyết không tiếp nhận vợ con tôi, nếu con trai họ kiên quyết thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy. Tôi không muốn cục diện biến thành như vậy.

Tôi vốn định tự mình đi Bắc Kinh đón vợ con, nhưng thẻ căn cước của tôi đã bị tà đảng Trung Cộng gắn thông tin tôi từng bị kết án phi pháp do tu luyện Pháp Luân Công. Tôi không thể đi tàu hoả, còn thuê xe thì không đủ tiền. Làm sao bây giờ? Tôi liền tới gặp và nói với bố mẹ cùng anh chị em về dự định của mình, bố mẹ tôi rất lương thiện, họ nói cần phải đón vợ con tôi về nhà, nếu tôi không có phương tiện thì nhờ anh chị em đi. Vì vậy hai em trai và một em gái của tôi đã đi tàu hoả tới Bắc Kinh, gọi điện thoại tìm vợ con tôi cùng người đàn ông kia.

Tinh thần của vợ tôi không bình thường, không thể ngồi xe lửa, đành phải thuê xe đưa cô ấy về nhưng không có tài xế nào ở Bắc Kinh đồng ý, họ sợ bệnh nhân tâm thần xảy ra vấn đề sẽ gặp rủi ro. Em trai tôi phải gọi điện cho bạn bè ở quê nhà lái xe tới Bắc Kinh, trả 10 nghìn tệ để đưa họ về. Xe trực tiếp đưa vợ tôi đến bệnh viện tâm thần địa phương để mời bác sĩ khám. Bác sĩ chẩn đoán vợ tôi bị bệnh tâm thần phân liệt, cần nhập viện. Tôi đành để vợ ở lại bệnh viện chữa trị, rồi đưa con trai về nhà, dạy cháu học chữ và dạy cháu làm người.

3. Đối diện với người vợ bị bệnh

Bệnh tâm thần phân liệt là bệnh nan y không có cách chữa. Y học hiện đại không thể nhận thức được bởi nó chỉ nghiên cứu những thứ biểu hiện bên ngoài, mà nguyên nhân của bệnh lại ở tinh thần. Bệnh này rất khó chữa khỏi.

Thời gian đầu vợ tôi nhập viện, mỗi ngày tôi đều đến thăm cô ấy. Cô ấy rất căm ghét tôi, thường xuyên mắng chửi và sỉ nhục tôi. Lúc đầu tôi cảm thấy vô cùng bất bình, hối hận đã đón cô ấy về và nhận lấy rắc rối này. Khi về nhà học các Pháp lý của Đại Pháp, tôi liền hối hận. Tôi không nên oán hận, cần hiểu cho cô ấy. Vợ tôi bị như vậy cũng bởi tà đảng Trung Cộng bức hại tôi mà thành, nguyên nhân là ở tôi. Tôi cần đối xử tốt với cô ấy. Bất kể cô ấy thế nào, tôi cũng không thể động ác niệm. Vì vậy tôi lại thường xuyên tới thăm nom, gửi đồ ăn ngon cho cô ấy như táo, chuối tiêu, bánh ngọt, canh xương, trứng gà xào ớt xanh, cải bó xôi, thịt gà, mỳ cay, bánh phở, v.v. Đôi lúc tôi có lòng đưa đồ đến nhưng lại nhận được một trận mắng chửi, nhân cách bị xúc phạm nặng nề khiến tôi khó mà chịu nổi. Ban đầu tôi rất bất mãn và bất bình, tâm oán hận chợt nổi lên, tâm mong nhận được báo đáp rất mạnh mẽ. Thời gian đầu, mỗi lần tôi ôm hy vọng tới thăm đều mang theo oán hận và thất vọng trở về, hối hận vì đã tới thăm cô ấy. Về nhà học các Pháp lý Đại Pháp của Sư phụ, tôi lại phát hiện bản thân không đúng, không nên sinh tâm oán hận, không nên mong đợi cô ấy báo đáp. Đối chiếu với Pháp lý của Sư phụ, tôi phát hiện những diễn biến nội tâm của tôi không phù hợp với Pháp lý của Đại Pháp, cần phải dùng Pháp lý tẩy sạch những thứ dơ bẩn. Tôi bèn dùng phương pháp tu luyện mà Sư phụ dạy để tu bỏ đi những thứ dơ bẩn ấy.

Thỉnh thoảng có người khuyên tôi ly hôn, vợ tôi cũng liên tục đòi ly hôn với tôi. Tôi không đồng ý. Dần dần nội tâm tôi đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn bị ảnh hưởng từ những lời nói hành động của vợ nữa. Tâm tính của tôi đã đề cao. Lúc này nhìn lại con đường đi qua, tôi cảm thấy cô ấy đang giúp tôi đề cao tâm tính, trong tâm thật sự rất cảm ơn cô ấy. Lúc này mỗi lần đến thăm và mang cho cô ấy đồ ăn ngon không còn là gánh nặng nữa, từ trong nội tâm tôi lo lắng cho cô ấy, hy vọng cô ấy sớm bình phục trở về nhà.

Ngày 13 tháng 4 năm 2020, bệnh viện cho xe ô tô về quê đón tôi, nói bệnh của vợ tôi trở nặng. Lúc này tình hình dịch bệnh đã bớt nghiêm trọng. Tới bệnh viện, tôi mới biết cô ấy bị lao phổi nặng, cần chuyển viện để chữa trị. Tôi đã đưa vợ tới bệnh viện lao phổi, cùng cô ấy ở trong một phòng, tận tâm chăm sóc cô ấy từ nấu cơm, giặt giũ, gội đầu, lau người, đại tiểu tiện. Cô ấy không thể tự ăn, cần tôi bón; đại tiểu tiện cũng cần tôi bế đi; tôi cho cô ấy ăn xong mới ăn cơm. Chăm sóc cô ấy xong thì tôi tranh thủ thời gian học Pháp luyện công, phát chính niệm, giảng chân tướng. Khi thời tiết đẹp, tôi cõng vợ ra ngoài phơi nắng và trò chuyện với cô ấy. Cứ như vậy sau ba tháng, cô ấy được xuất viện về nhà.

Ở nhà tôi cẩn thận chăm sóc cô ấy, nhưng cô ấy không chịu uống thuốc; không lâu sau bệnh lại tái phát phải nhập viện. Mỗi tuần tôi đều đưa tới đồ ăn ngon như: canh ngó sen nấu xương, gà quay, trứng tráng lá hẹ, ớt xanh xào thịt, hoa quả, v.v. để bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy. Đôi lúc cô ấy lại mắng chửi lăng mạ tôi, tôi không nói gì và nghĩ: Vì sao cô ấy đối xử với tôi như thế? Tôi có chỗ nào làm không phù hợp với Đại Pháp? Kịp thời phát hiện, kịp thời quy chính. Tâm thái của tôi ngày càng trở nên tường hoà, bệnh tình của vợ tôi cũng ngày một cải thiện.

Tại bệnh viện, khi gia đình đồng nghiệp phát sinh mâu thuẫn muốn ly hôn, có người đã nói: Anh hãy như A (tôi) không bao giờ bỏ vợ. Khi ấy họ im lặng và mâu thuẫn lắng xuống. Mọi người đã lấy tôi làm gương.

Trong văn hoá truyền thống Trung Quốc, người chồng là chủ, là bầu trời của gia đình, là người có ý chí kiên cường không gục ngã trước khó khăn, có tấm lòng rộng lớn bao dung, đảm đương trách nhiệm nuôi gia đình, đối xử tốt với vợ, giáo dục con cái; người vợ là mặt đất, hỗ trợ chồng nuôi dạy con cái, tiếp đãi khách, ôn nhu hiền thục. Đệ tử Pháp Luân Đại Pháp là người tu luyện chính Pháp, có sứ mệnh làm tham chiếu cho con người trong tương lai, nên càng cần phải làm tốt hơn nữa.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/1/456184.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/26/209562.html

Đăng ngày 12-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share