Bài viết của Nhã Lan, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 21-04-2023] Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ hai thể ngộ tu luyện với các đồng tu.

1. Một khoảnh khắc

Kể từ khi Pháp Luân Công bị bức hại, tôi cũng như nhiều đồng tu khác, đã bị tà đảng bắt giữ phi pháp, giam cầm và bức hại. Vài năm trước, hễ cứ đến những ngày gọi là ngày nhạy cảm là nhân viên tà đảng đến nhà tôi quấy nhiễu, mấy lần đến mà không có lý do, còn tịch thu phi pháp máy tính và các tài liệu Đại Pháp của tôi. Mặc dù khi ấy tôi đã dùng chính niệm phá trừ việc bắt giữ và bức hại của tà ác, nhưng tôi lại lưu lại trong tâm nỗi ám ảnh, trong tư tưởng hình thành một loại quan niệm sợ; đôi khi ở nhà, vì không làm chủ được tư tưởng mà xuất hiện việc nhân viên tà đảng hoặc cảnh sát gõ cửa, trong phút chốc có cảm giác khủng hoảng bất an, sau đó, tôi nhanh chóng phát chính niệm bài trừ nhưng vẫn không sao loại bỏ nguyên nhân gốc rễ.

Đặc biệt là trong năm qua, vì một đồng tu rất thân, bình thường hay đi cùng tôi, lại bị bắt và kết án phi pháp. Cô ấy đã khai vào hồ sơ thông tin có liên quan đến tôi. Nhưng với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi cũng kịp thời hướng nội tìm và dùng Pháp để quy chính bản thân, hết sức thành kính để nhận lỗi và xin lỗi Sư phụ, nên việc bức hại của tà ác đối với tôi không kịp hình thành. Tôi biết rõ rằng nhân viên tà đảng sẽ không đến, nhưng thỉnh thoảng trong tư tưởng lại xuất hiện hình ảnh có người gõ cửa khiến tôi vô cùng khổ não, trong tâm thường nghĩ khi nào mình mới trừ bỏ được tâm sợ hãi này đây?

Khoảng hai tháng trước, cháu gái tôi chơi bên cạnh trong lúc tôi ngồi học thuộc Pháp. Khi tôi đang nhẩm nhẩm thì trong đầu xuất hiện hình ảnh có người gõ cửa; cứ một chốc lại xuất hiện; khiến tôi rất bất an, tôi bèn gập sách Đại Pháp lại. Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ! Đệ tử không muốn những thứ này, chúng can nhiễu đến mức đệ tử không học thuộc Pháp được, can nhiễu đệ tử đồng hóa với Đại Pháp. Chỉ trong nháy mắt, thật sự không đến một giây đồng hồ, tất cả nỗi sợ hãi trong tư tưởng đều biến mất, tôi đột nhiên cảm thấy tư tưởng thanh tĩnh, thân thể nhẹ nhõm, tâm tình vui vẻ. Tôi liền mở sách ra, lại bắt đầu học thuộc Pháp, đúng là không còn chút can nhiễu nào nữa, niệm đến câu nào liền nhớ ngay câu đó nên học thuộc khá nhanh. Hôm ấy, tôi đã học thuộc được tám trang rưỡi. Từ đó, tôi ở nhà không còn tư tưởng sợ có người gõ cửa nữa.

Trước đây, tôi từng có rất nhiều suy nghĩ phụ diện trong đầu, đến giờ vẫn còn một số suy nghĩ yếu, nhưng tôi đều có thể kịp thời tóm chắc và thanh trừ chúng. Một hôm, khi học thuộc đến câu:

“Thân thể của người ấy đã là một thân thể bất hoại rồi” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác vui sướng, vui như khi cười “ha ha” vậy, đúng là chỉ có thể cảm nhận trong tâm, chứ không cách nào dùng ngôn ngữ mà biểu đạt rõ ràng được.

Thật sự vô cùng cảm tạ Sư phụ! Đệ tử vừa có một niệm xuất từ chân tâm như vậy, Sư phụ đã loại bỏ hết vật chất sợ đã tích tụ trong tư tưởng hơn 20 năm qua rồi, thực tế cũng chính là cựu thế lực tăng cường đẩy toàn bộ vật chất sợ hãi đè ép vào trong tư tưởng của đệ tử. Nhìn từ không gian khác, hẳn là Sư phụ đã rời đi một ngọn núi lớn trên con đường tu luyện cho đệ tử, để đệ tử tăng gấp bội tín tâm trợ Sư Chính Pháp, cứu độ chúng sinh.

2. Hướng ngoại nhìn là muốn thay đổi trạng thái của xã hội người thường

Từ năm 2020, tôi bắt đầu trông cháu nội. Con dâu tính cách rất mạnh mẽ, đanh đá, lười biếng, ham ăn, ngày nào cũng đi làm muộn, cơm thừa đồ ăn thừa một chút cũng không ăn. Trong hai năm đầu tôi đến nhà con trai, con dâu cơ bản là hỏi chục câu thì chín câu không trả lời, cứ như không nghe thấy, thực ra đều có thể nhìn ra là cố ý. Đến giờ đã gần ba năm, đến mớ rau nó cũng chưa mua lần nào, việc nhà càng không làm, mỗi ngày tan tầm về nhà, ăn cơm xong là ngồi đó xem điện thoại di động để mua sắm, ngày nào cũng có hàng đến.

Một hôm, con dâu nói với tôi và con gái tôi (đã 21 tuổi): Con cứ thoải mái là được rồi, cần gì phải quan tâm đến người khác?! Về những gì con dâu đã làm, trên bề mặt, tôi chưa từng tranh cãi với nó, cũng chưa bị nó làm cho tức giận bất bình, bởi vì tôi biết mình là người tu luyện, phải luôn giữ vững tâm tính. Thế nhưng, trong tâm tôi vẫn nhìn con dâu không vừa mắt. Tuy bề ngoài cho qua rồi, nhưng trong tư tưởng thường so vai cao thấp với con dâu, tranh đúng sai, chính là tâm không phục.

Chẳng hạn như, nếu không phải người luyện công, tôi đã không trông con cho cô từ lâu rồi, cô lợi hại thì tôi còn lợi hại hơn… Tôi thường làm việc mà tâm khinh thường và tật đố với con dâu. Gần ba năm, tôi chưa từng buồn xem xem rốt cuộc con dâu xấu đẹp ở chỗ nào, thường chỉ nhìn vào mặt không tốt của con dâu. Tóm lại, trong đầu tôi chỉ toàn là con dâu sai thế nào, không tốt thế nào. Mặc dù tôi vẫn luôn nghĩ mình là người tu luyện, hàng ngày vẫn bài trừ tư tưởng bất chính, cũng bài trừ rất nhiều. Tôi cũng nhận ra mình có chỗ cần đề cao ở phương diện này, nhưng vẫn chưa loại bỏ được hoàn toàn.

Một hôm, tôi về nhà tôi, tựa vào đầu giường, cảm thấy cháu gái không ở đây, rất thanh tĩnh, bất giác nghĩ đến những chuyện không hay của con dâu. Tôi tự hỏi, tại sao mình cứ nghĩ mãi đến những chỗ không tốt của con dâu? Là người tu luyện, cho rằng người khác sai thì nhất định mình có vấn đề gì rồi, bởi vì người tu luyện nên tìm lỗi ở chính mình, chứ không được tìm chỗ sai ở người khác.

Đột nhiên, Pháp của Sư phụ hiện ra trong đầu tôi, tôi lập tức nhận ra rằng lý của vũ trụ và lý của con người là trái ngược nhau. Tôi chợt hiểu ra, hóa ra những gì con dâu làm xem ra là sai, nhưng bây giờ cả xã hội đều trong trạng thái này, theo lý của con người thì ăn, uống, chơi, vui vẻ, hưởng thụ thoải mái là điều tốt. Mình muốn con dâu thay đổi, muốn thay đổi trạng thái của cả xã hội, thì thay đổi được sao? Người tu luyện chỉ có thể quy chính bản thân, làm sao có thể đi cải biến xã hội người thường! Hóa ra vẫn là tôi đã sai. Đúng lúc này, dường như suy nghĩ của tôi đột nhiên tách khỏi xã hội người thường.

Từ đó trở đi, tôi thấy con dâu cũng thuận mắt, khi con dâu mua quần áo về, ăn uống, trong tâm tôi sẽ nghĩ: tuổi còn trẻ mặc đẹp một chút, ăn ngon một chút, vui vẻ một chút, cũng rất tốt, trong lòng tôi cũng vui theo, không còn cảm giác không thoải mái như trước nữa. Một hôm, tôi nhìn con dâu bằng ánh mắt chính diện, cảm thấy con dâu cũng rất xinh đẹp. Từ đó trở đi, con dâu thích làm gì thì làm, dường như đều không liên quan gì đến tôi.

Khi giảng Pháp, Sư phụ thường đề cập đến tính trọng yếu của việc học Pháp, đó là để chúng ta ghi nhớ Pháp trong tâm, khi gặp mâu thuẫn thì dùng Pháp để đo lường. Nhưng chúng ta thường là mắc trong mâu thuẫn mà không nhớ nổi Pháp. Sư phụ thấy chúng ta quả thực không ngộ được, bèn đưa Pháp vào đầu chúng ta để thức tỉnh chúng ta. Mỗi bước đi của chúng ta đều không rời khỏi sự chăm sóc bảo hộ của Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/4/21/458958.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/27/210069.html

Đăng ngày 11-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share