Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-04-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Hiện nay tôi đã ngoài 50 tuổi. Ngày 19 tháng 7 năm 2020, tôi bắt đầu xuất hiện triệu chứng đột quỵ. Nửa bên trái thân bị liệt một phần. Tôi không thể nâng tay trái lên hay thậm chí cầm một tờ giấy ăn, và không thể điều khiển chân trái. Lưỡi tôi cứng đơ. Khi tôi cố gắng nói chuyện thì chỉ có thể nói từng từ rời rạc, làm những việc đơn giản nhất cũng mất rất nhiều sức lực. Cả tứ chi và lưng tôi đều đau đớn.

Tôi cảnh giác và xem xét lại trạng thái tu luyện của mình. Tôi nhận ra chắc hẳn mình có vấn đề. Khi nằm trên giường, tôi ngộ ra tất cả ma nạn mà tôi trải qua đều không hề quan trọng. Chỉ có tu luyện tốt và buông bỏ các chấp trước mới là then chốt.

Ngày hôm sau, ba học viên đến thăm tôi. Sự khích lệ của họ khiến tôi cảm động. Một học viên nhẹ nhàng và thẳng thắn nói tôi có tâm oán hận. Điều này khiến tôi hơi bất ngờ.

Sau khi họ về, tôi bắt đầu ngẫm lại những gì bà ấy nói. Cuộc sống của tôi gặp khó khăn trong nhiều năm. Sau khi kết hôn, tôi nhận ra chồng mình không hề hỗ trợ cho gia đình. Ông ấy không quan tâm đến gia đình và cũng không hỗ trợ chúng tôi về mặt tài chính. Ông ấy thường xuyên nói dối và khoác lác về bản thân. Chồng tôi cũng nóng tính, tự cao tự đại và không muốn làm việc nhà. Ông ấy không chung thủy. Gần đây, ông ấy còn mượn tiền từ họ hàng của tôi.

Vì sự vô trách nhiệm đó, tình hình tài chính và cuộc sống của chúng tôi vô cùng túng quẫn. Tôi đã oán hận, ghét bỏ, và coi thường ông ấy. Tôi không thể hiểu sự tình ấy. Tôi đối đãi với ông ấy chân thành, và làm việc không mệt mỏi vì gia đình, vậy mà ông ấy lại cư xử tệ như thế. Tôi không thể thoát ra khỏi tình trạng ấy dù biết tâm thái của mình không đúng. Tôi cảm thấy cay đắng và bị đối xử bất công.

Quy chính lại trạng thái tu luyện

Lời nhắc nhở của các học viên là một sự cảnh tỉnh. Khi suy ngẫm về những năm qua, tôi thấy mình đã tu luyện theo quan niệm người thường, và níu giữ phần người. Tôi đã không tuân theo Pháp để tu luyện bản thân, và có chấp trước vào các quan niệm người thường. Là một người tu luyện, điều này chẳng phải quá tệ hay sao? Tôi ngộ ra chính tâm oán hận mạnh mẽ này đã bị cựu thế lực lợi dụng, vậy nên tôi mới xuất hiện ma nạn này. Tôi hối hận sâu sắc về thái độ của mình, quyết tâm lập tức quy chính bản thân và làm tốt hơn. Tôi buông bỏ tâm oán hận và ngừng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Tôi xem “cơn đột quỵ” của mình là hảo sự, là một cơ hội đề cao bản thân. Tôi tin Đại Pháp có uy lực vô tỷ, và tôi sẽ sớm hồi phục khỏi “căn bệnh” này!

Tôi bắt đầu luyện công thường xuyên hơn. Tôi luyện các bài động công từ hai đến ba lần một ngày. Khi không thể thực hiện theo đúng động tác, tôi cố gắng hết sức. Mỗi lần tay trái rớt xuống, tôi lại nâng nó lên. Khi cơn đau ở đầu gối trái vượt quá sức chịu đựng, tôi cắn răng giữ nguyên tư thế lâu nhất có thể. Trong sinh hoạt hằng ngày, tôi không muốn bất kỳ ai phải chăm sóc tôi. Tôi cố gắng tự mình làm hết mọi việc. Tôi không sợ chịu khổ.

Lúc đó là vào mùa hè nên tôi luôn đổ mồ hôi tầm tã sau khi làm xong bất kỳ việc gì. Thế nhưng tôi không e ngại chuyện đó. Tôi cố gắng học Pháp nhiều hơn và phát chính niệm thường xuyên. Khi không thể ngồi dậy, tôi cầm sách Đại Pháp và phát chính niệm. Suốt cả ngày, tôi chỉ có một mình. Mỗi khi mệt mỏi, tôi lại ngủ một chút rồi tiếp tục làm những gì cần làm sau khi tỉnh dậy. Tôi không hề cảm thấy cô đơn hay buồn bã.

Mặc dù thiên mục chưa khai mở và không thể nhìn thấy các không gian khác, tôi vẫn cảm thấy Sư phụ ở ngay bên cạnh và coi sóc tôi. Sư phụ từ bi đã điều chỉnh thân thể tôi nhiều lần. Mỗi ngày trôi qua, tôi có thể cảm thấy thân thể trải qua những thay đổi nhỏ. Đến tuần tiếp theo thì tôi có thể đi xuống cầu thang.

Khi chịu đựng sự thống khổ này, tôi ngạc nhiên rằng “đột quỵ” lại có thể đau đớn như vậy. Tôi nhận ra Sư phụ đang điều chỉnh thân thể tôi. Tôi chỉ phải chịu đựng một chút đau đớn trong thời gian ngắn, và nó sẽ qua đi. Tôi tin rằng nếu không nhờ sự bảo hộ từ Sư phụ và Đại Pháp thì tôi đã có thể phải nằm liệt giường vì nghiệp lực của mình. Khi bị đột quỵ, thông thường người ta không thể hoàn toàn hồi phục. Tuy nhiên, hiện tại tôi gần như bình thường trở lại.

Trong quá trình ấy, tôi buông bỏ tâm oán hận đối với chồng. Tôi cảm thấy những gì đã xảy ra trong quá khứ thật xa vời và không liên quan gì đến mình. Tôi tự nhắc nhở mình là một người tu luyện, và ngừng chấp mê bất ngộ.

Tôi biết mình đã nuôi dưỡng chấp trước “theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp ở xã hội người thường” trong thời gian dài nên mới xuất hiện những ma nạn ấy. Con đường tu luyện của tôi vô cùng gian nan, đến nỗi tôi đã suýt dừng tu luyện. Con thật tâm cảm ân Sư phụ, Ngài không bỏ rơi con mà vẫn chăm sóc và ban cho con cơ hội sửa sai.

Sau khi buông bỏ tâm oán hận, tôi nhận ra mình có thể điềm tĩnh chấp nhận nhiều thứ. Tôi cảm thấy mỗi sự khó khăn không phải là chuyện lớn, và đều có thể vượt qua được. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi nhận thấy mình đã có thay đổi tích cực, bao gồm cả việc chịu đựng được các tật xấu của chồng. Tôi nhắc nhở bản thân rằng ông đã có một cuộc đời không hề suôn sẻ. Tôi cảm thấy ông thật đáng thương. Tôi thật lòng mong chồng trở nên tốt hơn, và trân quý những đóng góp của ông, cũng như khen ngợi từng hành động tốt của ông.

Chồng tôi cũng dần thay đổi tốt hơn. Ông quan tâm đến gia đình hơn, thậm chí còn giặt quần áo và nấu ăn. Ông cũng công nhận những quan điểm của tôi, và không còn can thiệp vào những gì tôi làm. Ví dụ, ông không còn lo lắng về nhóm học Pháp hàng tuần của chúng tôi, và chỉ nhắc nhở tôi chú ý an toàn. Tôi đã lấy lại được sự tự do của mình. Mọi thứ diễn ra một cách rất tự nhiên. Tôi ngộ ra trạng thái an yên tự tại của mình có được là nhờ buông bỏ các chấp trước. Tôi cảm thấy tu luyện đúng là vô cùng kỳ diệu!

Tôi ngộ ra Sư phụ đã giúp đỡ tôi, và tôi có thể ngồi thẳng ở tư thế song bàn. Trong hơn 20 năm, cách duy nhất để tôi có thể ngồi song bàn trong một tiếng là để lộ chân bên dưới, nếu không thì không ngồi được. Trước khi ngồi đả tọa, tôi phải ấn chân mình xuống, nhưng vẫn rất khó khăn.

Tôi không muốn bỏ cuộc nhưng cũng không biết phải làm gì. Tôi cũng hy vọng mình được như các học viên có thể ngồi thẳng lưng. Một hôm, sau khi đề cao tâm tính, tôi chợt nhận ra chân dưới của mình trở nên dẻo dai và có thể dễ dàng kéo lên được.

Giờ đây, tôi có thể học Pháp với tư thế song bàn trong một tiếng rưỡi mà không cảm thấy đau chút nào. Tôi vô cùng phấn khởi vì đã thực hiện được mơ ước sau rất nhiều năm. Điều này đã gia tăng quyết tâm đề cao tâm tính của tôi.

Ngẫm lại con đường tu luyện trong 20 năm qua, mặc dù có rất nhiều nghiệp lực và ngộ tính quá kém, tôi thật may mắn được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ một kẻ trầm mê trong “tình” hàng triệu năm, tâm chứa đầy sắc dục, mất phương hướng, mê muội, ích kỷ và kiêu ngạo, tôi đã trở thành một sinh mệnh cao quý không còn bị ràng buộc bởi danh lợi tình nữa. Tôi đã có thể đối xử tốt với người khác và sẵn lòng cho đi. Cuộc đời này quả là một ân huệ! Con biết ơn Sư phụ vì mọi thứ Ngài đã làm cho con dù con vẫn còn cách rất xa so với các đệ tử tinh tấn!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/4/24/458664.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/4/210161.html

Đăng ngày 09-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share