Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của Dung Sinh – một học viên từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2011] Kính chào Sư Phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên lâu năm, năm nay tôi 58 tuổi, vốn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1998. Nhờ sự bảo hộ của Sư Phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã giữ vững một niềm tin kiên định vào Sư Phụ và Pháp, đồng thời đã chịu đựng quãng thời gian khó khăn từ ngày 20 tháng 07 năm 1999. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm giảng chân tướng với chính niệm, hướng nội để học hỏi, và bước đi tốt trên con đường tu luyện.

Tháng 5 và tháng 7 năm 2005, vì chúng tôi không đủ chú tâm vào việc học Pháp, nên tâm chúng tôi không tĩnh khi học các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp. cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này và điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng của chúng tôi bị phá hủy sau đó. Trang thiết bị và tiền đã bị mất. Nhiều học viên bị bắt và tuyên án tới trại lao động và nhà tù. Bản án dài nhất là tám năm tù giam. Đây là một bài học tồi tệ.

“Tịnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại”
(“Biệt ai“, Hồng NgâmII)

Tôi đã thanh tỉnh lại, hướng nội, và thấy rất nhiều chấp trước.

Tôi được thả khỏi nhà tù vào tháng Tám năm 2006, nhờ dùng chính niệm phủ nhận bức hại của cựu thế lực. Sau khi ra khỏi, dù vậy, trạng thái tu luyện của tôi không tốt. Tôi mất việc, không còn tiền, và trải qua các triệu chứng nghiệp bệnh lớn. Chính quyền tà ác thường đến quấy nhiễu tôi. Gia đình và công ty sợ hãi trước những dọa nạt và lời xui khiến của chính quyền Phòng 610, nên họ giúp chúng giám sát tôi. Một số dồn mắt vào tôi và đối xử với tôi như kẻ thù của họ. Tôi đã không làm tốt ba việc trong một thời gian dài.

Tôi tự hỏi làm thế nào để tạo ra sự đột phá. Sư Phụ giảng rằng các học viên nên hướng nội để đối mặt với các rắc rối, và rằng mỗi xung đột xảy đến với học viên đều là hảo sự (không nguyên văn). Tôi nhớ lời Sư Phụ mỗi khi không biết phải làm gì. Tôi hiểu rằng tôi nên đối đãi với điều này như một việc tốt và nên liên tục hướng nội. Hướng nội là pháp bảo của người tu luyện.

Vấn đề của tôi là tôi không có chính niệm mạnh, cũng như không giảng chân tướng sâu về Pháp Luân Công cho mọi người. Tôi cần cải biến bản thân và tăng cường chính niệm để đột phá.

Mỗi khi đến ngày nhạy cảm, Phòng 610 lại chỉ đạo ủy ban khu dân cư, ban quản lý nhà máy, bảo vệ đến quấy nhiễu các học viên và ra sức ép họ viết bản cam kết hứa không tập Pháp Luân Công.

Trong quá khứ, tôi đã phản bức hại và từ chối nói chuyện hay gặp họ, cũng như tôi không hứa hẹn hay kí bất cứ thứ gì. Sau đó tôi nghĩ rằng có thể tôi nên gặp và nói chuyện với họ, mượn cơ hội để giải thích chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đột nhiên nhận ra rằng tránh né họ là không đúng. Tôi có chấp trước sợ hãi. Tại sao tôi lại sợ họ? Tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi là chân chính nhất. Tại sao tôi lại sợ tà ác? Làm sao tôi có thể có chấp trước sợ hãi?
Tôi thay đổi cách làm các việc. Bằng chính niệm, tôi bắt đầu tiếp cận với họ và tạo những cuộc hẹn để vạch trần chân tướng của cuộc bức hại và giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi giảng chân tướng cho các thành viên của nhóm gọi là “Nhóm Giúp đỡ và Giáo dục” ở công ty tôi, cũng như riêng các thư ký, lãnh đạo, và tổng giám đốc.

Nhiều ngày trước các cuộc hẹn, tôi học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm, và nhờ các đồng tu phát chính niệm cho tôi. Tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ từ nhiều phương diện khác nhau, tùy thuộc vào những trở ngại tâm lý của họ.

Một số người tham gia vào việc bức hại các học viên do áp lực từ cấp trên của họ. Họ sợ chịu trách nhiệm và mất tiền thưởng hay tiền lương. Những người khác thì bị đầu độc nặng nề bởi ĐCSTQ và không chịu nghe bất kể bạn nói gì. Một số biết chân tướng – rằng ĐCSTQ bức hại người tốt – nhưng họ tiếp tục tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Tôi loại bỏ các trở ngại tâm lý của họ thông qua tình huống của họ, và kêu gọi lương tâm của họ.

Tôi gọi điện cho những cá nhân nào không đến. Điện thoại của một số người luôn bận. Rồi tôi mang đĩa VCD đến nhà anh/cô ta và giải thích chân tướng về Pháp Luân Công.

Một lần tôi gặp người tổng giám đốc trong một quán cà phê. Ông ta cũng bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ, và hiểu lầm Pháp Luân Công. Ông ta còn sợ mất chức vụ của mình. Tôi đã nói chuyện với ông trong hai giờ, bắt đầu từ việc Pháp Luân Công dạy người ta trở nên tốt ra sao, nâng cao sức khỏe, và dạy cách quan tâm tới người khác. Sau đó tôi nói về trải nghiệm mà căn bệnh của chính tôi đã biến mất ra sao và đạo đức của tôi nâng cao như thế nào. Tôi nói về sự bất công của ĐCSTQ trong rất nhiều động cơ chính trị và cuộc đàn áp Pháp Luân Công hiện nay. Tôi giúp ông ta hiểu rằng bức hại Pháp Luân Công là sự hoành hành bất công và chỉnh lại những hiểu lầm của ông ta về Pháp Luân Công.

Một dịp khác, tôi đến thăm nhà người quản lí văn phòng của công ty tôi. Con anh ta không ở nhà, nhưng anh ta và vợ (người bị mụn trứng cá dạng nặng) đang xem TV. Tôi mang cho anh ta đĩa VCD Nghệ thuật Thần Vận và mời anh ta xem. Anh ta đồng ý và sau đó nói với tôi rằng màn biểu diễn rất tốt. Tình trạng mụn của vợ anh ta biến mất không lâu sau khi xem biểu diễn Thần Vận.

Một sĩ quan ở đồn công an địa phương trước đây thường đến sách nhiễu tôi. Tôi không mở cửa cho anh ta, nên anh ta đến ban quản lý nhà máy để tìm gia đình tôi và lên lớp họ. Lần này tôi nói với anh ta, “Anh có biết luật không? Anh có nghĩa vụ phải chấp hành luật, thế tại sao anh lại đối xử với các học viên Pháp Luân Công như thế này? Mời anh trích dẫn văn bản pháp luật nào chúng tôi đã vi phạm khi chúng tôi tập Pháp Luân Công.” Anh ta không trả lời. Tôi nói với anh ta rằng tập Pháp Luân Công ở Trung Quốc là hợp pháp và, trên thực tế là hợp pháp ở bất kỳ quốc gia nào trên thế giới. Vậy nên, những gì anh ta làm là một sự bức hại và không hợp pháp. Tôi nói: “Anh đặt quá nhiều nỗ lực vào việc này. Rất nhiều người, cả đồng nghiệp của anh đã nhắm mắt làm ngơ trước việc này. Tại sao anh không hiểu? Anh có thật sự tin vào ĐCSTQ không?” Anh ta nói rằng anh ta không có lựa chọn nào cả. Tôi đáp: “Tôi hiểu rằng anh cần giữ việc để nuôi sống gia đình, nhưng anh vẫn có thể giữ việc của mình mà không bức hại các học viên. Tôi từng làm việc rất chăm chỉ cho ĐCSTQ, khiến cho sức khỏe tôi sa sút. Cuối cùng, tôi bị tống giam nhiều năm trời chỉ vì tôi tập Pháp Luân Công để nâng cao sức khỏe. Tôi đã gần như chết trong nhà tù. ĐCSTQ bây giờ dùng anh để bức hại tôi. ĐCSTQ luôn dùng một người để bức hại người khác, nhưng cuối cùng, tất cả chúng ta đều bị hại. Tôi hi vọng rằng anh có thể hiểu ra từ bài học của tôi và thôi làm việc cật lực cho chúng. Nếu không anh sẽ trở thành người giơ đầu chịu báng khi ĐCSTQ sụp đổ.” Người sĩ quan đó không bao giờ quấy nhiễu tôi nữa.

Một số người bị đầu độc quá nặng bởi ĐCSTQ, và tôi phải giảng chân tướng cho họ nhiều lần. Ngay cả thế, một số vẫn không thay đổi. Tôi gửi cho họ đĩa VCD, băng ghi âm, tin nhắn, và những bức thư giảng chân tướng về Pháp Luân Công.

Sau vài lần, những người từng đổ dồn chú ý vào tôi và đối xử với tôi như kẻ thù đã thôi né tránh tôi và bắt đầu lắng nghe. Tôi biết rằng chỉ có thể là từ sau khi họ nhận được các cuộc gọi, tin nhắn và thư giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Những nỗ lực đó đã giúp chính lại những hiểu lầm của họ.

Một trong những người thân của tôi là phó giám đốc Cục Đường cao tốc tại khu vực khác. Anh ta không nghe tôi giảng chân tướng và không xem đĩa VCD tôi đưa. Anh ta tin rằng anh ta thông minh và có một sự nghiệp thành đạt, nên anh ta không tin tôi. Anh ta cuối cùng đã bắt đầu thay đổi sau khi nhận được những lá thư giảng chân tướng. Một hôm anh ta nói với tôi rằng anh ta đã tự mình biết được chân tướng. Tôi biết rằng đó là kết quả của việc giảng chân tướng thông qua nhiều phương thức.

Những cuộc gọi từ các học viên hải ngoại đã giúp vợ tôi. Nhiều học viên gặp khó khăn trong việc giảng chân tướng cho chính gia đình họ, tôi cũng gặp vấn đề tương tự. Cô ấy không đọc các tài liệu giảng chân tướng hay xem đĩa VCD tôi mang về – cô ấy thực sự không nghe tôi. Tôi nghĩ rằng cô ấy bị đầu độc quá nặng bởi ĐCSTQ. Một hôm chúng tôi nhận được cuộc gọi từ hải ngoại mà người gọi giải thích về sự dàn dựng trong vụ tự thiêu ở Thiên An Môn, Cửu Bình, rất nhiều cuộc vận động của ĐCSTQ đã bức hại người Trung Quốc bao gồm cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Công, và Pháp Luân Công được tập trên toàn thế giới ra sao, gồm cả Hồng Kông và Đài Loan. Tôi chuyển điện thoại cho vợ. Cô ấy chăm chú lắng nghe, rồi tuyên bố: “Nói hay lắm!” Từ lần đó, cô ấy biểu hiện can đảm hơn. Dần dần, Phòng 610 không còn có thể lừa dối hay điều khiển cô ấy. Một lần cô ấy từ Phòng 610 về và nói với tôi rằng cô ấy đã hỏi nhân viên của họ: “Tại sao dân ở Hồng Kông và Đài Loan có thể tập Pháp Luân Công? Sao chúng ta không thể? Các người bỏ tù các học viên Pháp Luân Công dựa trên điều luật nào?” Nhân viên Phòng 610 không đáp lại. Từ đó, cô ấy từ chối hợp tác với họ.

Cùng với tiến trình Chính Pháp và liên tục giảng chân tướng trên qui mô lớn, rất nhiều nhân tố tà ác ở không gian khác đang bị tiêu diệt. Ý thức của những người xung quanh tôi đang nâng cao. Mọi người từng bỏ qua yêu cầu của tôi về việc phục hồi lương và thưởng cho tôi. Lương của tôi bây giờ đã được khôi phục. Trong quá khứ, Phòng 610 đã chỉ đạo ủy ban khu dân cư, phân cục đồn công an, ban quản lý nhà máy, bảo vệ đến sách nhiễu tôi vào những ngày nhạy cảm; bây giờ họ không còn làm như vậy. Tất cả triệu chứng bệnh của tôi đã biến mất hoàn toàn.

Giảng chân tướng bằng chính niệm và hướng nội để phát hiện những lỗi lầm của tôi đã giúp tôi bước đi tốt trên con đường tu luyện. Sự tu luyện của tôi càng tốt thì càng có nhiều người xung quanh tôi được cứu. Tôi muốn nhân cơ hội này cảm tạ Sư Phụ bởi lòng từ bi vô hạn của Ngài và cảm ơn các học viên hải ngoại vì tất cả sự giúp đỡ họ đã dành cho các học viên tại Trung Quốc.

Xin chỉ ra những điều chưa phù hợp.

Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/17/明慧法会–教训之后向内找-路越走越好-249042.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/1/129790.html
Đăng ngày 26-12-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share