Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 14-02-2023] Tôi đắc Pháp tu luyện vào năm 1998. Hôm đó tôi nhìn thấy chồng mình đặt một cuốn sách có tên là Chuyển Pháp Luân trên đầu giường nên đã mở sách ra xem và nhìn thấy Pháp tượng của Sư phụ với hình tượng một vị Phật. Tôi hào hứng nói lớn với chồng: “Sư phụ của anh là một vị Phật đó! Anh phải toàn tâm toàn ý học cho tốt đấy.” Chỉ với một niệm này của tôi, Sư phụ đã bắt đầu quản tôi rồi. Hồi đó, tôi đang tập một môn khí công khác, nên không bước vào tu luyện Đại Pháp. Nhưng sau lần đó, Sư phụ đã thanh lý những thứ bất hảo trên thân thể của tôi. Tôi đã bắt đầu cùng chồng bước trên con đường tu luyện.
Trước đây, mặc dù tôi đã từng luyện qua nhiều môn khí công nhưng bệnh tật vẫn chẳng khỏi. Thế nhưng ngay khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì bệnh tật đã hoàn toàn biến mất. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui vẻ đi hồng Pháp khắp mọi nơi. Họ hàng và bạn bè biết rằng nhờ tu luyện Đại Pháp mà tôi có được sức khoẻ như vậy nên cũng rất ấn tượng và nhiều người đã bước vào tu luyện. Đó là khoảng thời gian cuộc sống của chúng tôi ngập tràn niềm vui đắc Pháp tu luyện.
Cuộc bức hại nghiệt ngã
Có một điều đáng tiếc là thời gian học Pháp của tôi quá ngắn, năm 1999, trong khi tôi vẫn chưa có lý giải sâu sắc về tu luyện, cựu bí thư Đảng cộng sản Trung Quốc đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Thời điểm đó tôi không biết thế nào là tu luyện nên đã hành động thiếu lý trí. Vào tháng 9 năm 2001, tôi mang theo tài liệu giảng chân tướng tới gặp giám đốc Cục cảnh sát vốn là người đồng hương. Sau đó tôi bị báo cáo và giam giữ phi pháp trong Trại Lao Động cưỡng bức Mã Tam Gia.
Hơn 5 tháng sau khi bị bắt vào trại tạm giam, bỗng nhiên một ngày tôi bị sốt cao. Hai tiếng sau, tôi bắt đầu nôn ra máu. Sau khi lính canh biết việc này thì rất hoảng sợ. Họ đưa tôi đến Bệnh viện Đại học Thẩm Dương để kiểm tra sức khoẻ và tôi bị chẩn đoán mắc bệnh lao. Vì lo sợ căn bệnh lây lan nên hơn 20 ngày sau tôi được bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh.
Thật thần kỳ là sau khi tôi về nhà và luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp thì tất cả triệu chứng bệnh đều biến mất và sức khoẻ hồi phục bình thường trở lại. Tôi ngộ ra được rằng đây chính là thần tích của Đại Pháp đang triển hiện, Sư phụ vẫn luôn bảo hộ tôi.
Ngày 22 tháng 10 năm 2005, trong lúc tôi giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại thì bị cảnh sát theo dõi và bị bắt cóc. Sau đó tôi bị đưa vào trại tạm giam trong 13 ngày rồi bị chuyển đến Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia, 17 tháng sau tôi được về nhà.
Vào ngày 5 tháng 11 năm 2014 trong khi đang đi phát tờ rơi chân tướng Đại Pháp, tôi lại bị cảnh sát theo dõi và bắt cóc. Sau 29 tháng bị giam cầm phi pháp trong trại tạm giam, tôi bị đưa đến Nhà tù nữ tỉnh Liêu Ninh và 7 tháng sau mới được trả tự do.
Buông bỏ tình
Thời điểm đó, chồng tôi bị cựu thế lực bức hại dưới hình thức quan nghiệp bệnh sinh tử. Anh ấy đã hôn mê và phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vậy là sau khi ra tù tôi còn có một người chồng đang hôn mê trong bệnh viện, nghĩ đến đây tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Vừa mới tìm lại được tự do sau khi ra khỏi tù thì lại phải đối diện với một thực tế tàn nhẫn như vậy, nhất thời tôi đã không thể chịu đựng nổi. Thấy tình cảnh khó khăn của tôi, các đồng tu đã tới an ủi và khuyên nhủ tôi nên bình tĩnh lý trí hơn, nhưng tôi vẫn không thể làm được.
Tôi đã choáng váng khi nhìn thấy chồng mình phải thở bằng máy, nằm bất tỉnh nhân sự trong bệnh viện. Chỉ số sức khoẻ hiển thị trên máy khiến tôi vô cùng lo lắng, bị tình dẫn động đến mức hoàn toàn không còn chính niệm, không thể trụ vững và cảm giác bản thân trở nên thật yếu đuối.
Trở về nhà sau một thời gian dài bị giam giữ phi pháp, tôi quỳ cạnh chiếc bàn mà trước đây từng đặt Pháp tượng của Sư phụ và bật khóc nức nở: “Thưa Sư phụ! Đệ tử khiến Ngài phải phiền lòng rồi! Con phải làm thế nào bây giờ? Xin Sư phụ cho con thêm một cơ hội nữa, con không thể để chồng mình ra đi như vậy! Nếu không việc này sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực tới những chúng sinh xung quanh. Vì con bị cầm tù mà người thân và bạn bè đã hiểu nhầm về con và Đại Pháp. Nếu lần này chồng con không qua khỏi, có thể làm ảnh hưởng đến những người mới tu luyện và mới biết chân tướng Đại Pháp.”
Nhìn lại 20 năm tu luyện của mình, tôi đã nhiều lần vấp ngã trong tu luyện nhưng Sư phụ vẫn từ bi bảo hộ tôi. Nếu không có Sư phụ, tôi đã không thể trở về từ trại lao động cưỡng bức. Nhờ Sư phụ gia trì, dần dần tôi đã lấy lại được chính niệm, tôi càng kiên định tín Sư tín Pháp hơn. Sư phụ đã an bài một đồng tu rất tinh tấn đến giúp đỡ tôi đối mặt với khảo nghiệm này và vượt qua bằng chính niệm.
Thần tích triển hiện, chồng tôi đã vượt quan sinh tử
Tôi bắt đầu chuyên tâm học Pháp, nhưng vẫn chưa thể thanh trừ nghiệp tư tưởng và quan niệm tiêu cực của mình. Dòng suy nghĩ cứ ập đến: Giả sử chồng tôi chết thì tôi phải làm sao? Ý nghĩ này cứ hiện lên trong tâm trí. Tôi rất sợ mất đi người chồng của mình vì tôi đã quá phụ thuộc vào anh ấy, chấp trước tình cảm quá nặng nề.
Sau khi các đồng tu trong khu vực biết được hoàn cảnh của tôi, họ đã thay phiên nhau đến bệnh viện để phát chính niệm cho anh ấy. Một học viên khác tập hợp các bài chia sẻ về kinh nghiệm vượt quan và đọc cho tôi nghe, khích lệ tôi buông bỏ tâm sợ hãi. Cô ấy nói: “Có Sư phụ ở đây; có Pháp ở đây. Chúng ta chắc chắn sẽ phủ định hết thảy an bài của cựu thế lực.”
Đồng tu cũng chia sẻ với tôi cách mà trước đây cô đã đột phá ma nạn, nhờ Sư phụ gia trì mà cô ấy đã vượt quan giả tướng nghiệp bệnh ung thư và nghiệp bệnh của chồng. Cô ấy cũng chia sẻ cách chính niệm chính hành hoàn toàn phủ định an bài của cựu thế lực. Điều này thực sự đã khích lệ tôi mạnh mẽ hơn. Ngay khi ý niệm tiêu cực vừa xuất ra tôi lập tức thanh trừ nó. Một đồng tu khác đến phòng chăm sóc đặc biệt và ngồi nhẩm thuộc Pháp cho chồng tôi để đánh thức chủ nguyên thần anh ấy tỉnh lại.
Sư phụ giảng:
“Sư phụ là không thừa nhận chúng. Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Chồng tôi thực sự đã tiếp nhận được Pháp mà đồng tu nhẩm thuộc cho anh ấy nghe; chủ ý thức của anh đã thức tỉnh! Vào lúc đó anh nhớ ra được rằng mình là một học viên Đại Pháp, anh đã kể lại chuyện này sau khi đã hồi phục hoàn toàn.
Nhờ Sư phụ từ bi gia trì và sự giúp đỡ vô tư của các đồng tu, trải qua hơn 100 ngày vô cùng khó khăn, cuối cùng tôi và các con đã đưa được chồng tôi về nhà. Tuy nhiên anh ấy vẫn phải dùng đến ống thở khí quản và ống truyền thức ăn. Lúc đó bệnh viện nói họ không còn cách nào khác, chỉ còn biện pháp như vậy thôi.
Sau khi được về nhà, mỗi ngày anh ấy đều nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ từ sáng đến tối. Sức khoẻ của chồng tôi đã bắt đầu phục hồi rất nhanh. Một lần tôi hỏi anh ấy có muốn gỡ ống thở ở khí quản ra không, anh ấy gật đầu và tôi đã bỏ nó ra. Sau đó cần phải vệ sinh vết cắt ở cổ họng này vì nếu dính bụi bẩn sẽ rất dễ nhiễm trùng, thậm chí còn dễ gặp biến chứng nguy hiểm nếu không được chữa trị kịp thời. Tôi quyết định phó thác hết thảy cho Sư phụ, và vết cắt đã lành lại một cách kỳ diệu chỉ sau vài ngày. Tất cả đều nhờ Sư phụ, chính Ngài đã ban cho tôi dũng khí và niềm tin. Đây thực sự là một thần tích trong ngành y học!
Trong suốt quá trình này, tôi đã giảng chân tướng về “vụ tự thiêu“ giả trên quảng trường Thiên An Môn cho một người điều dưỡng đến chăm sóc cho chồng tôi. Trong “vụ tự thiêu” đó, cô gái trẻ tên là Lưu Tư Ảnh vẫn có thể hát mặc dù khí quản đã bị cắt sau cuộc phẫu thuật. Người điều dưỡng này đã hiểu ra chân tướng và quyết định thoái xuất khỏi Đảng cộng sản Trung Quốc.
Sau khi chồng tôi có thể nói chuyện, tôi đã giúp anh ấy nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua trước đây. Ví dụ, cảnh sát đã tống tiền anh ấy hàng chục nghìn nhân dân tệ. Một lần khác, cảnh sát lên kế hoạch bắt giữ anh ấy nên chồng tôi đã phải bỏ nhà và trốn ở nhà người chị gái. Tôi có thể thực sự hiểu được những khó khăn mà chồng mình đã trải qua. Bước tiếp theo là tháo bỏ ống truyền thức ăn. Bác sĩ nói: “Nửa đời về sau ông ấy phải ăn bằng ống truyền vì đã mất khả năng nhai nuốt.” Tôi đã cố gắng giúp đỡ rất nhiều lần nhưng ông ấy vẫn không thể nuốt được thức ăn. Theo lời bác sĩ nói, anh ấy không thể nuốt được vì cú ngã quá mạnh khiến sọ não bị xuất huyết, ảnh hưởng nghiêm trọng khả năng nhai nuốt thức ăn.
Tuy nhiên, tôi kiên định tin rằng Đại Pháp là siêu thường, Sư phụ toàn năng không gì không thể làm được, tôi sẽ phó thác hết thảy cho Sư phụ. Bỗng nhiên một ngày tôi nhớ đến đoạn Pháp mà các đồng tu đã đọc cho chồng tôi:
“Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Sau đó tôi đã trở nên thanh tỉnh: Chẳng phải ma nạn xảy ra với chồng tôi đều là do an bài tà ác của cựu thế lực sao? Chẳng phải chúng muốn dùng ma nạn cự đại này để huỷ hoại anh ấy sao? Tôi chắc chắn sẽ bước ra khỏi cửa tử này và kiên quyết thanh trừ chúng. Tôi xuất một niệm cường đại: “Có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, chúng ta sẽ vượt qua được!” Vậy là tôi đề nghị anh ấy: “Bác sĩ nói anh không thể tự mình ăn uống, nhưng còn anh, anh nghĩ sao?” Anh ấy dõng dạc đáp: “Ăn uống là bản năng của con người, anh có thể tự ăn được!” Tôi đã rất kinh ngạc, chẳng phải đây chính là những lời khích lệ của Sư phụ hay sao? Trước mặt tất cả mọi người trong nhà, anh ấy đã ăn hết một bát cháo mà không hề nhổ ra một miếng nào. Tôi vui mừng đến nỗi không từ ngữ nào có thể miêu tả nổi!
Bác sĩ cũng nói chồng tôi đã bị liệt nửa người bên trái do cơn tai biến. Tôi nghĩ rằng đó là cái lý của người thường nên tôi đã không thừa nhận nó. Khi gỡ ống truyền thức ăn, tôi khích lệ anh ấy cố gắng đứng dậy. Sau khi đứng dậy, còn chưa kịp ngồi xuống thì anh ấy đã nhắm mắt lại, gục đầu xuống và ngất đi.
Ngay khi tôi định cầu xin Sư phụ, tôi cũng không thể đứng vững và ngã xuống đất. Cuối cùng chồng tôi ngã vào người tôi và sau đó tỉnh dậy. Quả là nguy hiểm! Tôi nhanh chóng hướng nội và tìm ra tâm tranh đấu. Tôi nhớ lại trước đây tôi luôn muốn gây sự với chồng mình, khiến cho cựu thế lực lợi dụng dùi vào sơ hở. Nếu không có Sư phụ bảo hộ thì cú ngã này thực sự rất nguy hiểm. Con thành thật xin lỗi Sư phụ.
Một ngày nọ, chồng tôi ngồi dậy và bắt đầu hát một bài hát trong Shen Yun có tựa đề “Đời người là vì sao.” Giọng hát của ông ấy trong và cao, như thế đang xuyên thấu qua từng tầng từng tầng vũ trụ. Chồng tôi rơi lệ và nói rằng mình muốn trở về nhà với Sư phụ. Tôi cũng xúc động rơi nước mắt. Cuối cùng, chồng tôi đã hoàn toàn tỉnh lại và vượt qua ma nạn sinh tử lần này.
Chứng kiến cảnh chồng tôi từ một người thực vật không còn dấu hiệu của sự sống, phải thở bằng máy, phải mở khí quản và nằm trong phòng hồi sức đặc biệt, đến khi được trở về nhà với ống dẫn thức ăn trong người; từ lúc chủ ý thức hôn mê bất tỉnh đến hoàn toàn tỉnh táo, trong suốt thời gian này, tôi thực sự cảm nhận được những gì mà Sư phụ giảng:
“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã tự mình trải nghiệm được lòng từ bi vô hạn của Sư phụ và sự siêu thường của Đại Pháp. Chỉ đến khi trải qua những khổ nạn, tôi mới hiểu được Sư ân hạo đãng vô biên!
Ngày chồng tôi bước xuống cầu thang để đi dạo, những người láng giềng, họ hàng, và những lãnh đạo ở công ty của tôi đều vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên: “Quả là thần kỳ, không thể tin nổi, đây đúng là một kỳ tích của y học!” Kể từ đó, họ không ngừng ca ngợi uy đức của Đại Pháp.
Thanh trừ chấp trước và khẩn trương cứu độ chúng sinh
Khi chồng tôi trở nên tỉnh táo hơn, anh ấy bắt đầu luyện công trở lại. Lúc đầu anh ấy chỉ có thể đứng được khoảng 5 phút, rồi tăng lên 10 phút. Mỗi lần luyện xong thì người đều ướt đẫm mồ hôi, cánh tay cũng chỉ có thể nhấc lên được một chút. Đôi khi anh cũng mất niềm tin nên tôi đã an ủi: “Có Sư phụ ở đây, anh đừng sợ.” Chỉ riêng bài công pháp thứ hai, anh ấy đã luyện từ nửa giờ rồi tăng lên 1 giờ. Quá trình này cũng rất gian nan. Được các đồng tu khác khích lệ, anh ấy đã dành 1 năm để hoàn thành việc học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân. Chỉ trong vòng một năm sau đó, anh ấy đã có thể ra ngoài đi cứu người. Mặc dù chồng tôi mới chỉ giảng chân tướng được cho vài người, nhưng với anh ấy, đó đã thực sự là một sự đột phá lớn.
Vì phải chăm sóc cho chồng tôi một thời gian dài liên tục nên tôi đã kiệt sức. Tôi xảy ra mâu thuẫn với con gái và thất vọng tới mức muốn bỏ về nhà ở cùng bố mẹ già. Trái với kỳ vọng của tôi, người chồng mà tôi chăm sóc bấy lâu này còn quát lớn vào mặt tôi: “Nếu cô đi ra khỏi cái nhà này thì đừng bao giờ quay lại nữa!” Con gái tôi còn nói: “Để con nói cho mẹ hay, trong nhà này không có tài sản nào thuộc về mẹ. Con cũng sẽ không đưa cho mẹ một đồng nào hết.” Trời ơi! Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng nổi rằng 2 người thân thích nhất lại có thể làm tổn thương mình như vậy. Tôi đã hy sinh cho họ quá nhiều, vậy mà giờ đây họ đối xử với tôi như thế. Nhưng những lời giảng của Sư phụ đã đánh thức tôi. Tôi ngộ ra được rằng đó chính là do tôi chấp trước quá nặng và tình thân quyến. Mong cầu chấp trước vào cuộc sống viên mãn nơi người thường đã biến mất. Tôi chưa bao giờ có được cảm giác tự tại đến vậy. Tôi xúc động đến rơi lệ vì ân điển của Sư tôn.
Khi chính niệm trở nên mạnh mẽ hơn, tôi xuất niệm muốn ra ngoài cứu người. Ban đầu tôi cảm thấy áp lực tâm lý nặng nề, bởi vì tôi không thể buông được suy nghĩ có thể bị bức hại lần nữa. Những niệm đầu tiêu cực cứ xuất ra, càng nghĩ lại càng sợ hơn. Đặc biệt với hoàn cảnh của chồng tôi, tôi cũng không dám nghĩ xa hơn, trong tâm cảm giác thật thê lương.
Tuy nhiên sau khi thấy tình trạng sức khoẻ của chồng tôi tiến triển ngày càng tốt hơn, tôi cảm thấy biết ơn và nghĩ: Sư phụ có thể cứu đệ tử Đại Pháp, vậy tại sao tôi lại không đi cứu độ chúng sinh? Họ đều là người nhà của Sư phụ thì chẳng phải cũng là người nhà của tôi sao. Tôi đã đối xử tốt với họ chưa? Tôi thầm khóc và cầu xin Sư phụ gia trì để trong tâm chỉ còn một nguyện cứu độ chúng sinh, thanh trừ tâm vị kỷ, trở thành một sinh mệnh vị tha vô ngã và dũng cảm đảm nhận sứ mệnh cần phải làm.
Từ sự e dè, lo lắng ban đầu khi gặp người khác đến tiếp cận chúng sinh một cách trực diện, mỗi một lần đột phá chướng ngại là một lần đề cao tâm tính. Thuận theo thời gian dần dần cách nói chuyện với mọi người trở nên trôi chảy hơn. Tôi chân thành đối xử với những chúng sinh hữu duyên mà tôi gặp. Đôi khi có đồng tu hỏi: “Chị có quen họ không?” Tôi đáp: “Không, chị không quen họ.” “Vậy làm sao mà cách chị nói chuyện gần gũi thế, em cứ nghĩ mọi người là họ hàng với nhau.” Tôi đối xử với họ bằng tâm chân thành, thiện đãi như đối với những người thân trong gia đình, chào hỏi tất cả những ai hữu duyên với tôi, thật tâm truyền chân tướng bằng sự chân thành. Họ cũng có thể cảm nhận được thiện ý của học viên chúng ta. Một đệ tử Đại Pháp là hy vọng được cứu của địa khu đó, tôi sẽ không bao giờ khiến Sư phụ phải thất vọng về mình nữa.
Sau khi ra khỏi tù, sự thờ ơ từ người thân và bạn bè, và sự hiểu lầm từ các đồng tu khiến tôi cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Mặc dù chị gái biết được hoàn cảnh khó khăn của tôi ở nhà, vậy mà cũng không hỏi han một lời. Khi tôi chuyển đến nhà bố mẹ đẻ sống, chị ấy cũng cố tình lánh mặt tôi. Khi chồng tôi đang nằm hôn mê bất tỉnh thì chồng chị cũng trong cơn nguy kịch và được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Không chút đắn đo, tôi đến bệnh viện thành phố Thẩm Dương để thăm họ. Khi tôi đưa cho các cháu 3.000 tệ, chúng xúc động rơi nước mắt nói: “Dì ơi, chúng cháu thực sự xin lỗi!” Tôi nói: “Dì không trách các cháu đâu; các cháu cũng chỉ là nạn nhân bị Đảng cộng sản lừa dối. Đó là lý do tại sao mẹ cháu lại hành xử như vậy với dì. Nhưng cháu hãy nhớ rằng dì mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp; đối với ai cũng phải đối xử tốt, còn mẹ các cháu muốn nghĩ sao cũng được!”
Giữa tôi và các đồng tu khác cũng nảy sinh mâu thuẫn. Một ngày nọ, có một đồng tu đến nhà tôi 3 lần buộc tội tôi một cách vô căn cứ, thậm chí còn chê bai, nói tôi là người vô giá trị. Nhìn cách cô ấy xem thường tôi, tôi cảm thấy tổn thương và động tâm. Tâm tôi tràn ngập cảm giác bị đối xử bất công, oán giận và oan ức. Trên bề mặt những chuyện này không phải là do lỗi của tôi. Tuy nhiên khi tôi tình cờ gặp một đồng tu khác, bà ấy đã nhắc nhở tôi: “Sư phụ dạy chúng ta cần phải hướng nội khi gặp mâu thuẫn.”
Sau khi trở về nhà, tôi cầm lấy cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu học Pháp và đã thấu tỏ vấn đề: Tôi chỉ thích nghe những lời thuận tai mà không thích người khác chê bai mình, dần dần dưỡng thành nên cái tâm thích những thứ phù phiếm, chấp trước vào thể diện bản thân, tâm hiển thị, v.v. Khi tôi nhận ra và trừ bỏ những chấp trước này, tâm tôi trở nên rất an hoà. Khi vị đồng tu này quay lại xin lỗi tôi, cả hai chúng tôi đều mỉm cười.
Tâm tính của tôi đã không ngừng đề cao khi gặp mâu thuẫn. Trong ba năm qua, sau khi chăm sóc chồng, tôi ra ngoài mỗi ngày để giảng chân tướng cho mọi người và giúp họ thoái khỏi ĐCSTQ. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm và an bài để những người hữu duyên đến nói chuyện với tôi. Tôi đã giúp rất nhiều người thức tỉnh và thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Trong suốt quá trình này, tôi cũng không ngừng liên tục tu luyện bản thân. Nhờ có Sư phụ từ bi gia trì và sự hỗ trợ của các đồng tu, đến cuối năm 2021 tôi đã giúp hơn 20.000 người thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Tôi cũng hiểu được rằng, Sư phụ mới chính là người đang cứu độ chúng sinh.
Trong hơn 3 năm qua, khi giảng chân tướng cho chúng sinh, tôi hiếm khi bị mọi người từ chối hoặc tố cáo. Thay vào đó tôi nhận ra rằng chúng sinh đã thức tỉnh và bày tỏ lòng cảm kích với Đại Pháp. Ví dụ, một hôm sau khi tôi khuyên một cô gái trẻ làm tam thoái, cô ấy đã hiểu ra và cúi gập người 90 độ cảm ơn tôi. Một lần khác khi tôi đang đứng xếp hàng thanh toán ở một cửa hàng, có một người phụ nữ ăn mặc thời thượng đứng phía trước tôi. Tôi nói: “Em gái! Phong thái của em thật bình hoà, rất gọn gàng và có trách nhiệm. Em chắc là làm giáo viên hoặc kế toán đúng không?” Cô ấy nói: “Em làm kế toán, chị quả là có con mắt tinh tường đó!” Tôi đáp: “Ánh mắt của em và cách em nói chuyện thật sự rất thiện lương.” Cô ấy mỉm cười. Sau đó tôi nói với cô ấy về việc thoái khỏi ĐCSTQ. Cô ấy ngạc nhiên thốt lên: “Ồ, hoá ra ý nghĩa của thoái đảng là như vậy!” Cô ấy quyết định làm tam thoái và liên tục cảm ơn tôi.
Một lần tôi tình cờ gặp một người đàn ông và nói chuyện với ông ấy về việc thoái ĐCSTQ. Ông nói: “Tôi thực sự trân trọng học viên Pháp Luân Công các chị. Tôi đã đệ đơn rút khỏi đảng lên văn phòng đảng ở cơ quan.” Tôi liền hỏi ai đã giảng chân tướng cho ông ấy, ông ấy nói: “Tôi đã nhận được một tập tài liệu. Bây giờ tôi minh bạch rồi.” Tôi cũng cảm thấy rất xúc động. Vậy là thế nhân có hy vọng rồi, có rất nhiều trường hợp như vậy.
Khi dịch bệnh bùng phát, tôi đã lo lắng cơ hội để cứu chúng sinh càng ngày càng ít ỏi. Khi khu vực chúng tôi bị phong toả, tôi đã giảng chân tướng cho bất cứ người nào mình gặp. Mỗi ngày một hộ gia đình chỉ được phép có một người được ra ngoài mua hàng. Vậy nên tôi đã sắp xếp ngày hôm trước đi ra cổng phía Đông, ngày hôm sau ra cổng phía Tây. Đường phố vắng tanh vắng ngắt như một thành phố ma, chỉ mình tôi đạp xe trên đường. Mặc dù biết rằng khó khăn nhưng tôi không lùi bước. Khi mọi người không dám đến gần tôi, tôi đứng từ xa hô lớn chân tướng để cứu họ. Chỉ trong vòng một tháng, tôi đã giúp 97 người thoái khỏi ĐCSTQ.
Nhờ Sư phụ bảo hộ, tôi đã đột phá ma nạn lớn trên con đường tu luyện. Mỗi lần hồi tưởng lại, tôi không thể cầm được nước mắt. Tôi thực sự cảm nhận sâu sắc hồng ân cứu độ của Sư tôn, tấm lòng tôn kính đó không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Có Sư phụ che chở, tôi vô cùng hạnh phúc và biết ơn!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/2/14/451888.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/27/209570.html
Đăng ngày 01-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.