Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 03-03-2023] Khi mâu thuẫn phát sinh, sẽ không có ai báo trước cho chúng ta. Nếu muốn nhảy ra khỏi mâu thuẫn, chỉ bằng cách dưới sự chỉ đạo của Pháp, đề cao tâm tính, nhìn thấu chân tướng sự việc, mới có thể thoát ra khỏi thường nhân.

Hôm nay sau khi học Pháp, tôi đã có một cuộc tranh luận với đồng tu A về nhận thức liên quan đến một Pháp lý. Trong khi tranh luận, chúng tôi đều không thể thuyết phục được đối phương, âm lượng cũng ngày càng lớn hơn, cuối cùng đã xuất hiện mâu thuẫn.

Cô ấy nói: “Chị có thể ngộ riêng của chị, mỗi người đều tự bước đi trên con đường riêng của mình.” Tôi cảm thấy không phục khi nghe thấy điều đó và nói: “Chúng ta chỉ là có thể ngộ Pháp khác nhau, sao lại trở thành bước đi trên con đường riêng?” Cô ấy cảm thấy điều mình nói không đúng nên đã xin lỗi tôi. Trên bề mặt, mâu thuẫn giữa chúng tôi đã được giải quyết.

Chúng tôi tiếp tục trao đổi, tôi đã đề cập đến một vấn đề liên quan đến phối hợp. Cô ấy liền cho rằng tôi đang chỉ ra thiếu sót của cô ấy. Kỳ thực không phải như vậy, tôi chỉ là đang suy nghĩ làm thế nào để mọi người phối hợp tốt với nhau. Cô ấy không để tôi nói tiếp. Tôi cũng đã dừng nói, nhưng trong tâm bắt đầu cảm thấy không thoải mái, thậm chí muốn rời khỏi đó, nghĩ rằng sau này sẽ không qua lại với cô ấy nữa. Tuy nhiên, lý trí của tôi đã ngăn tôi lại.

Trong khi đang chịu đựng cảm giác không thoải mái này, tôi nhớ lại những lời giảng của Sư phụ mà chúng tôi mới học trước đó:

“… Hắn càng làm chư vị mất mặt, ảnh hưởng càng mạnh mẽ, [thì] bản thân chư vị chịu đựng càng lớn, [và] đức mà hắn tổn thất càng nhiều; chỗ đức ấy đều cấp cho chư vị. Đồng thời khi bản thân chư vị chịu đựng, chư vị có thể vứt bỏ tâm thật nhẹ nhàng, chẳng để nó trong tâm.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi có thể ngộ mới về câu “chư vị có thể vứt bỏ tâm thật nhẹ nhàng, chẳng để nó trong tâm.” Tôi không được ôm giữ nhân tố bất hảo đó trong tâm. Tôi phải phân biệt rõ điều bất hảo đó và loại bỏ nó. Tôi không ngừng nghĩ như vậy, nhân tố bất hảo kia dần dần biến mất. Sau đó, tâm tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Sau đó, đồng tu A chia sẻ thể ngộ của cô ấy về “Chuyển hoá nghiệp lực” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân). Sau khi nghe xong, tôi hỏi cô ấy một cách bình tĩnh: “Liệu tranh cãi giữa chúng ta lúc nãy có phải là chuyển hoá nghiệp lực?” Cô ấy cười phá lên và nói rằng đúng như vậy. Tôi đã buông bỏ tất cả những niệm đầu bất hảo về cô ấy. Nếu chúng tôi không nhìn nhận những điều này dựa trên Pháp, chúng tôi đã không thể đi đến kết quả như vậy.

Tôi liền bình tâm suy nghĩ về cuộc tranh luận của chúng tôi. Kỳ thực nó hoàn toàn không cần thiết, bởi vì mỗi người đều có nhận thức Pháp của riêng mình và không phải ai cũng có thể ngộ giống nhau. Khi hướng nội, tôi thấy rằng mình đang vì “lợi ích cá nhân” mà tranh luận. Tôi đã khăng khăng rằng nhận thức của mình là đúng và nhận thức của người khác là sai. Tôi cứ khăng khăng muốn thể ngộ của mình được chấp nhận. Điều này đã phơi bày một chấp trước ẩn giấu rất khó phát hiện của tôi, vì thế đây là hảo sự. Nếu không có xung đột lần này, có lẽ tôi đã không phát hiện ra được chấp trước này.

Khi đo lường sự việc này dựa trên Pháp của Sư phụ, khi tôi vì nhận thức của bản thân (lợi ích cá nhân) mà tranh luận, chẳng phải tôi đang tích nghiệp lực sao? Dựa trên Pháp, tôi đã minh bạch rằng ngay cả khi có người nói rằng tôi sai, tôi cũng không nên tranh luận, nên coi nhẹ việc đó. Trên bề mặt, dường như tôi đã nói không lại người khác, nhưng trong thực tế tôi không hề mất gì cả. Ngược lại, tôi đã có thể giữ vững tâm tính, đề cao tâm tính, công cũng đã tăng trưởng, chẳng những không mất mà còn đắc được điều quý giá nhất.

Tối hôm đó trở về nhà, tôi lại nghĩ đến sự việc này. Những chỗ thiếu sót của đồng tu A vẫn cứ lóe lên trong tâm trí của tôi như một thước phim, phần lý trí của tôi vẫn không ngừng ức chế nó. Nhưng nó vẫn cứ xuất hiện. Sau đó, tôi có cảm giác muốn cảm ơn cô ấy, cảm ơn đồng tu đã tạo ra mâu thuẫn này, cảm ơn một cách chân thành.

Hết thảy những gì chúng ta gặp đều không phải là ngẫu nhiên, đều có liên quan đến tu luyện của chúng ta. Việc này xảy ra, đúng hay sai đều không quan trọng, điều quan trọng là trong quá trình này, tôi đã tu luyện bản thân, đề cao bản thân.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/3/3/457233.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/17/208102.html

Đăng ngày 23-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share