Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-03-2023] Tôi đắc Pháp năm 1997 và đã trải qua nhiều thăng trầm. Nhìn lại quãng thời gian mà tôi đã lãng phí, thời lượng mà tôi dành cho tu luyện thực sự rất ít. Đó là bởi vì tôi đã thiếu minh bạch về Pháp. Với chấp trước người thường mạnh mẽ vào hình ảnh của bản thân, danh tiếng, tình và tự ngã to lớn, tôi đã coi Đại Pháp là chỗ dựa tinh thần trong suốt một thời gian dài. Bởi vì tôi đã bắt đầu chú ý đến thực tu trong vài năm qua, nếu để miêu tả điều quan trọng nhất mà tôi học được trong tu luyện bằng một câu thì đó là: buông bỏ tự ngã là điều thực sự quan trọng.

Trước khi tôi tu luyện hay thực tu

Tôi là con út trong gia đình và lớn lên mà chỉ biết đến bản thân mình. Tôi thích được tự do và ghét bất kỳ cái gì kiểm soát mình. Tôi không có ý tưởng về việc tiết kiệm tiền và thiếu đi các giá trị gia đình. Tôi không nghĩ tới việc kết hôn cho tới khi đã lông bông suốt thời gian dài và thấy mệt mỏi. Tôi kết hôn năm 33 tuổi; anh trai cả của tôi đã chi trả cho đám cưới của tôi.

Khi chị gái tôi và con gái của chị ở với tôi, chị tôi thường nói: “Em coi nhà mình như cái khách sạn.” Tôi có một cuộc sống xã hội bận rộn. Tôi thường về nhà trong tình trạng say xỉn lúc nửa đêm và đi thẳng vào giường ngủ. Đôi khi tôi vứt mọi thứ bừa bãi và không biết rằng chị gái tôi đã dọn dẹp cho tôi. Ngày hôm sau tôi thức dậy và lặp lại mọi việc như cũ.

Anh cả nhận xét về tôi là “tính cách quyết định thành công hay thất bại,” ngụ ý rằng tôi sẽ thất bại. Tôi không quan tâm đến lời nói của anh ấy. Tôi rất hoang dại, ngỗ nghịch như người sống ở thế giới khác. Tôi cứng đầu và không từ bỏ những gì mình đang làm.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho gia đình mình, nhưng họ thậm chí không nhận tài liệu của tôi hoặc phớt lờ tôi luôn. Tôi hướng nội tìm ra lý do và thấy những nhân tố văn hóa Đảng trong lời nói và suy nghĩ của mình, chẳng hạn, áp đặt suy nghĩ của mình với người khác, tự cho mình là đúng, hay đòi hỏi, thiếu kiên nhẫn và không cho người khác ngắt lời.

Bắt đầu thực tu

Sư phụ dạy tôi làm một người tốt. Tôi tự hỏi một người tốt thì trông như thế nào. Một số lời bình luận của những người thân trong gia đình xuất hiện trong đầu tôi: “Cái gì của con cũng là quan trọng nhất,” “con không chịu nghe lời phê bình,” và “con không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của mọi người.” Họ đã đúng. Tôi đã từng hờ hững với những việc trong nhà. Lòng hiếu thảo dường như không liên quan gì với tôi; đó là việc của anh chị tôi.

Tôi từng bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Điều đó đã tác động to lớn đến gia đình tôi và thậm chí còn thay đổi ấn tượng tốt đẹp ban đầu của họ về Đại Pháp. Điều này đã ngăn cản chúng tôi giao tiếp với nhau và ngăn họ được nghe chân tướng.

Tôi nhận ra sự ích kỷ của mình chính là vấn đề. Vũ trụ mới của Sư phụ chỉ tiếp nhận những sinh mệnh vị tha, và ích kỷ thì đối lập với vị tha. Tôi biết mình phải buông bỏ tâm ích kỷ. Tôi đã có một quyết định quan trọng: thay đổi bản thân và bắt đầu vị tha.

Anh cả và chị cả của tôi sống xa nhà, vì vậy tôi chuyển đến ở với mẹ để chăm sóc mẹ: đi chợ, làm các công việc nặng nhọc, lau nhà. Mẹ tôi sống nhờ vào khoản lương hưu ít ỏi sau khi bố tôi qua đời. Bà trở nên phụ thuộc vào việc nhặt phế liệu để bán, việc đó, theo như bà nói, là “thu nhập lao động.” Tôi đi với bà để bán phế liệu bất kỳ khi nào rảnh rỗi.

Chị gái tôi có khó khăn về tài chính, nên tôi đã để cho gia đình chị sống trong nhà của mình bởi vì lúc đó tôi độc thân. Tôi đã giúp con gái chị chọn trường đại học và tư vấn cho cháu về nộp hồ sơ xin học. Tôi cũng đưa cháu đi thi đại học ở thành phố khác. Tôi giúp anh trai tôi sắp xếp các công việc giấy tờ khi anh ấy bận rộn.

Trong các buổi tụ họp gia đình, tôi nói với gia đình tôi về văn hóa truyền thống, về thiện ác hữu báo, về nghiệp báo, về bị mắng mà không nói lại và những câu chuyện khác để cố gắng thanh lý những quan niệm về vô thần và thuyết tiến hóa trong tâm trí họ.

Sau vài năm nỗ lực, gia đình tôi rất vui khi thấy sự thay đổi ở tôi, và cuối cùng tôi đã vượt qua. Bây giờ họ rất tiếp nhận khi tôi giảng chân tướng.

Tu xuất vị tha trong khi vận hành điểm sản xuất tài liệu

Năm 2004, đồng tu Lu (bí danh), cũng là bạn học cũ của tôi, đến thành phố tôi để học về thiết kế quảng cáo và ở lại chỗ tôi. Khi ấy có rất ít người biết công nghệ, trong khi nhu cầu tài liệu giảng chân tướng lại rất cao.

Tôi đã tiêu 5.000 Tệ để mua máy tính để bàn và lắp băng thông rộng, vì vậy cô Lu có thể học cách dùng máy tính cũng như làm các việc Đại Pháp. Một bông hoa nhỏ (một điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp) đã khai nở. Cô Lu đã khai thác tối đa máy tính và trở thành một chuyên gia trong khu vực chúng tôi.

Tôi cũng học được một số kỹ năng sửa chữa máy tính và giúp các học viên khác giải quyết các vấn đề máy tính. Đôi khi tôi làm việc với các đồng tu để phát triển và thử nghiệm các phương thức mới của chúng tôi và sau đó đăng lên diễn đàn để người khác có thể hưởng lợi. Trong việc hỗ trợ các đồng tu, tôi đã trải nghiệm niềm vui của việc buông bỏ tự ngã và hiểu được ý nghĩa của vị tha.

Trong suốt đại dịch, tôi phải chạy đi chạy lại để sửa chữa các thiết bị ở xa nhà. Các học viên ở vùng này khá rải rác, và tôi thường mất một giờ đi bằng xe đạp điện. Tôi học thuộc Pháp trong khi đạp xe và đã không lãng phí thời gian.

Chiếc xe đạp điện của tôi đã chở tôi đi hơn 3.100 dặm. Có lần tôi đã ghé qua cửa hàng một người bạn trên đường về nhà. Anh ấy nhìn chiếc xe điện của tôi, tự hỏi làm thế nào mà nó có thể đi được xa như vậy, và lầm bầm, “Chiếc xe đạp điện này của bạn mê mẩn bạn phải không?” Tôi đáp: “Đúng vậy, nó là một phương tiện kỳ diệu và có lẽ nó đã bị say mê rồi.”

Nó như thể là tôi đã nhìn thấy một điểm đến vàng kim kéo dài trước mắt tôi khi tôi thay đổi từng chút từng chút một. Tôi càng buông bỏ tự ngã nhiều, tôi càng biết mình nhỏ bé biết bao nhiêu. Khi tôi càng hướng nội, tôi càng nhận ra sự vô biên và vĩ đại của Đại Pháp.

Theo quan điểm của tôi, sự đề cao của một người không chỉ là người đó đã đạt được bao nhiêu; mà là người đó đã phó xuất được bao nhiêu, buông bỏ được bao nhiêu và làm được cho người khác bao nhiêu.

Sau đó tôi đã nói với Sư phụ trong tâm: “Con sẽ phối hợp với các đồng tu để chúng con có thể cùng nhau bước đi tốt trên con đường của mình. Con sẽ tu tới vô tư vô ngã để xứng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ.“

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/3/29/458214.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/8/209782.html

Đăng ngày 24-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share