Bài viết của Huệ Minh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-03-2023] Vào tháng 8 năm 2022, các chị em tôi đã mời tôi đi du lịch và tôi nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt để tôi nói với họ về cuộc bức hại. Vì họ đều bị tiểu đường, nên họ thường xuyên phải kiểm tra mức đường huyết. Họ đã kiểm tra lượng đường huyết của tôi và nó gần 30 mmol/L. Tuy nhiên, tôi không có các triệu chứng tiểu đường. Tôi rất dễ ngủ.

Điều này làm con trai tôi choáng váng và cháu đã đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Tôi được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường và mang về một túi to thuốc Tây và thuốc Trung y. Con trai tôi theo dõi tôi và đảm bảo rằng tôi uống thuốc và tiêm hàng ngày. Lúc đầu, tôi có chút choáng váng. Dưới sự giám sát của con trai, tôi đã uống thuốc. Sau hai ngày tôi cảm thấy việc này sai rồi. Tôi cho rằng bệnh tiểu đường của tôi là một biểu hiện đang tiêu nghiệp của mình. Tu luyện là vấn đề vô cùng nghiêm túc. Tôi cảm thấy nguyên nhân tôi bị tiểu đường là do có gì đó sai trong tu luyện của mình.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Tôi cho rằng mình đã tu luyện bản thân và làm ba việc. Sau khi con trai tôi lập gia đình và có con, tôi đã trông cháu và giúp các con làm việc nhà. Tôi muốn dùng hành vi của mình để chứng tỏ rằng các học viên đều là người tốt. Tuy nhiên, giúp con cháu làm tôi rất bận khiến tôi không theo kịp việc học Pháp, luyện công, hay làm các việc để trợ giúp Sư phụ Lý (nhà sáng lập Đại Pháp) Chính Pháp và cứu người. Thỉnh thoảng khi mệt mỏi tôi lại muốn thư giãn, thậm chí tôi còn xem vô tuyến. Sự buông lơi và tâm an dật đã tạo sơ hở cho cựu thế lực và cơ thể tôi xuất hiện các triệu chứng của bệnh tiểu đường.

Tôi nói với con trai tôi rằng tôi không có bệnh, tôi đang tiêu nghiệp. Khi thấy tôi không uống thuốc nữa cháu đã nổi cáu. Cháu đã gây ra một trận om sòm đến nỗi con dâu và cháu tôi hoảng sợ và khóc mãi. Tôi cảm thấy mệt mỏi cả thân lẫn tâm. Bạn bè thân quyến tất cả đều cố thuyết phục tôi, nói rằng nếu tôi không dùng thuốc để kiểm soát mức đường huyết của tôi, thì tôi sẽ bị biến chứng.

Áp lực liên tục này khiến tôi khó thở. Tôi cảm nhận rằng vào giai đoạn tu luyện cuối cùng này, các triệu chứng bệnh nghiêm trọng như vậy thực sự xuất hiện ở tôi: Liệu bạn bè thân quyến của tôi còn nghĩ Pháp Luân Đại Pháp là tốt nữa không?

Tôi đã mơ thấy con trai tôi cầm một tờ giấy. Sau khi tỉnh giấc, tôi nghĩ, con trai tôi đã ký một thỏa thuận với cựu thế lực và chúng đang dùng con trai tôi để tạo ra khổ nạn cho tôi. Tôi đã phát chính niệm và cầu xin Sư phụ cho tôi một cơ hội. Tôi sẽ bắt đầu lại để làm tốt, hoàn thành sứ mệnh và thệ ước của mình, và theo Sư phụ về nhà. Tôi nói với Sư phụ, “Nếu đây là nghiệp của con, thì con sẽ chịu đựng gian khó để hoàn trả. Nếu nó là sự bức hại của cựu thế lực thì con nhất định sẽ không thừa nhận nó. Nếu con có chấp trước trong tu luyện của mình và đã làm không tốt, thì con sẽ chính lại chúng trên con đường tu luyện của mình.”

Tôi phát chính niệm để thanh trừ tất cả các nhân tố của cựu thế lực đang khống chế con trai tôi. Tôi tăng cường học Pháp.

Tôi không uống hay tiêm thuốc. Tôi nghĩ rằng mình đã vứt bỏ được chấp trước này. Con trai tôi đã thay đổi thái độ. Cháu chỉ nói, “Mẹ cứ duy trì việc kiểm tra mức đường huyết nhé.” Một lần, sáng hôm ấy cháu không đi làm và đã xem tôi kiểm tra mức đường huyết đến 12.7 mmol/L. Sao nó không hạ xuống mức bình thường nhỉ? Hẳn là do tôi vẫn nghĩ là mình có bệnh.

Tôi kiểm tra từng ý niệm của mình để xem đằng sau đó là cái gì. Có lẽ tôi đã không tín Sư tín Pháp một trăm phần trăm. Tôi đã đi con đường mà cựu thế lực đã an bài cho tôi. Tôi luôn nghĩ làm thế nào mình có thể vượt qua khổ não bệnh tật này càng nhanh càng tốt. Ví dụ, tôi đã tránh dùng đường. Nếu 0,01% trong tôi không tín Sư tín Pháp, thì sẽ là một lậu để cựu thế lực lợi dụng rồi. Vì vậy, đường huyết của tôi vẫn ở mức cao thay vì hạ xuống.

Tôi hiểu rằng để hoàn toàn tín Sư tín Pháp, thì tôi phải thay đổi quan niệm của mình. Hết thảy đều dưới sự kiểm soát của Sư phụ. Toàn bộ an bài của cựu thế lực sẽ không có bất kỳ tác dụng nào. Tôi đang đặt mình vào tay Sư phụ và Sư phụ sẽ chăm sóc mọi thứ của tôi.

Khi tôi đang dọn dẹp nhà cửa trước Tết Nguyên đán, tôi đã tìm thấy một bịch to kim tiêm, thuốc Tây và thuốc Trung y trị giá hơn một nghìn tệ (145 đô la Mỹ). Tôi nghĩ: Mình nên bán chúng. Tôi ngay lập tức tu chính chấp trước vào lợi ích này và vứt tất cả thuốc đó đi. Sau đó, tôi cảm thấy rất thanh thản.

Trong dịp Tết Nguyên Đán, bạn bè thân quyến đã tụ tập. Mọi người đều thấy tinh thần phấn chấn của tôi và nghe nói rằng mức đường huyết của tôi đã trở lại bình thường mà không uống thuốc hay tiêm gì cả. Tất cả họ đều cảm thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp thật sự đáng kinh ngạc.

Tôi đã mất gần sáu tháng để thoát khỏi các giả tướng của chứng tiểu đường. Sư phụ luôn nhắc nhở và giúp đỡ tôi. Tôi đã hướng nội và tìm thấy tôi có các tâm chấp trước như tâm sợ hãi, tâm phàn nàn, tâm oán hận, tâm an dật, danh, lợi, tình, và các yếu tố của văn hóa Đảng (ĐCSTQ).

Một số chấp trước thực sự cứng đầu. Mặc dù tôi không còn xem vô tuyến, nhưng khi ăn cơm tôi vẫn xem các đoạn video ngắn trên điện thoại di động của mình. Tôi biết rất rõ rằng tôi phải vứt bỏ chấp trước này nhưng tôi vẫn cứ làm thế. Chỉ vài ngày trước, tôi đã có một giấc mơ. Trong mơ, tôi đã không thể tìm thấy nhà mình. Chỉ khi đó tôi đã thực sự bừng tỉnh. Sư phụ đã thấy rằng tôi không tu luyện tinh tấn nên đã đánh thức tôi. Tôi biết rằng chấp trước này không phải là tôi thực sự.

Chỉ đến bây giờ tôi mới hiểu vì sao Sư phụ luôn nhấn mạnh rằng các học viên Đại Pháp phải học Pháp nhiều hơn ngay từ đầu. Chúng ta là các sinh mệnh từ vũ trụ cũ. Chỉ có thông qua học Pháp, tu chính bản thân theo Pháp, và tự thanh lý bản thân theo Pháp của Sư phụ thì chúng ta mới có thể đồng hóa với các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp và đi cho chính con đường tu luyện của mình. Khi tôi hơi buông lơi chủ ý thức của mình, thì tôi sẽ bị tất cả các loại quan niệm dẫn dắt và bị tất cả các loại chấp trước can nhiễu.

Tôi đã học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm nhiều hơn, và kiên trì luyện công vào 3 giờ sáng hàng ngày. Con xin đa tạ Sư phụ đã liên tục khai ngộ cho con, và giúp con trở nên tinh tấn hơn trong tu luyện.

Các học viên chúng ta gánh trên vai sứ mệnh cứu người. Bài kinh văn “Vì sao có nhân loại” của Sư phụ đang cứu nhân loại. Lần đầu đọc bài viết này tôi đã rất sốc. Ngay lập tức tôi đã in ra Tuần báo Minh Huệ số 938, mà trong đó có bài viết đó, và đưa cho các bạn bè thân quyến của mình. Tôi đã thúc giục những ai chưa thoái ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó hãy nhanh chóng thoái xuất.

Tôi nói với con cái của họ hàng thân quyến đừng tin những lời dối trá của ĐCSTQ. Tôi đã đến nhà các đồng nghiệp và bạn học, kể cả nhà của những người đã chuyển đi (vì nhiều trong số họ không lên mạng) để phát bài viết của Sư phụ cho họ.

Khi tôi kể cho mọi người về cuộc bức hại và giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó, tôi đều đưa họ ấn bản Tuần báo Minh Huệ số 938. Họ rất vui và nói, “Xin cảm ơn!” Tôi đáp, “Xin hãy nghi nhớ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân- Thiện-Nhẫn hảo.”

Đây là những trải nghiệm tu luyện gần đây của tôi. Xin vui lòng chỉ chính cho tôi nếu có chỗ nào cần làm tốt hơn.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/30/458207.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/9/209802.html

Đăng ngày 27-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share