Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 01-04-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1998. Bao năm qua, trong tâm tôi vẫn luôn giữ vững cho mình một chuẩn mực, bởi hình tượng của bản thân có liên quan đến vấn đề chúng sinh có thể đắc độ hay không. Vậy nên, tôi luôn xem mình là một người luyện công, bình thường đều nghiêm khắc yêu cầu chính mình, nên được dân làng đánh giá rất cao. Ba việc tôi đều đang làm, cũng tự cảm thấy mình có thể theo kịp tiến trình Chính Pháp.

Tuy nhiên, vào năm 2016, hai đồng tu thân thiết nhất với tôi bị bắt cóc và kết án phi pháp, nhất là sau khi nhiều đồng tu xung quanh cũng bị bức hại, tôi sinh tâm sợ hãi rất nặng, từ đó dùng nhân tâm để bảo vệ bản thân, không hướng nội tìm nhân tâm, lại còn cho rằng bản thân không tệ, ba việc cũng thủng thẳng làm, rồi bất tri bất giác dần dần trượt xuống.

Sư phụ từ bi đã hết lần này đến lần khác thức tỉnh tôi, để tôi minh bạch được trách nhiệm và sứ mệnh của mình.

1. Đột phá tự ngã, nghĩ cho người khác

Năm 2016, sau khi các đồng tu trong nhóm học Pháp nhỏ bị bắt cóc, nhóm học của chúng tôi cũng tản đi, tình trạng này kéo dài mất năm năm. Năm 2021, mấy đồng tu đến làng chúng tôi phát hiện ra vấn đề này. Thông qua giao lưu, tôi nhận ra trạng thái này không đúng, nên ngày hôm sau, tôi đã thảo luận với các đồng tu và thành lập hai nhóm học Pháp.

Nhóm chúng tôi có ba người, trong đó có một đồng tu nhiều năm nay học Pháp với tốc độ rất nhanh, không đọc rõ chữ, lại còn hay đọc sai. Tôi và đồng tu còn lại bèn đọc chậm lại, kiên nhẫn kịp thời sửa lại cho đồng tu này. Đồng tu đã cải biến rất nhiều, cũng thể ngộ được chỗ tốt của việc học Pháp một cách nghiêm túc. Cứ như vậy dù vào ngày nắng hay mưa, chúng tôi đã kiên trì đến nhóm học Pháp không bỏ lỡ một ngày nào suốt từ tháng 5 đến tháng 10.

Một hôm, một người hàng xóm tốt bụng bảo tôi rằng, buổi tối, con anh ấy đi học về đã nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu ngay bên ngoài nhà tôi, và dặn tôi phải cẩn thận. Năm 2008, tôi đã bị bức hại khi đến nhà một đồng tu lấy Tuần báo Minh Huệ, nên khi nghe tin này, trong tâm tôi có chút bất ổn, nhưng chuyển niệm lại nghĩ, nhóm học Pháp nhỏ là hình thức mà Sư phụ lưu lại cho chúng ta, không liên quan chút gì đến tà ác cả, tà ác cũng không xứng thao túng chúng sinh phạm tội với Đại Pháp. Tuy nhiên, hoàn cảnh bức hại ở Trung Quốc đại lục vẫn rất tà ác, chúng tôi vẫn cần phải lý tính và chú ý an toàn.

Ba chúng tôi cùng nhau bàn bạc, và sau đó quyết định chuyển chỗ học Pháp tới lều trồng rau của tôi. Chớp mắt mùa đông đã đến, thời gian ban ngày ngắn đi, vừa phải học Pháp, vừa cần hái rau, thời gian không đủ. Tôi bèn nghĩ: Pháp là quan trọng nhất, cần lấy sự đề cao của các đồng tu là ưu tiên hàng đầu. Cũng chính là giữa tự ngã và vị tha, tôi cần chọn vị tha. Vậy là, mỗi ngày sau khi buông lều xuống, tôi đeo đèn pin trên đầu để hái nốt chỗ ớt mà chưa hái xong.

Sau một năm học Pháp nhóm, tốc độ đọc của đồng tu đã bình thường, cũng không còn đọc sai nữa. Ba chúng tôi đã có những tiến bộ rõ rệt trong tu luyện.

Một hôm, tôi thấy trên một cây ớt nở 20 bông hoa Ưu đàm, trên thân cây ớt màu xanh là những bông hoa nhỏ màu trắng. Tôi rất vui và biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi.

2. Đột phá tư tâm, nguyện ý vì người khác

Tháng 5 năm 2022, một đồng tu mơ thấy tôi gặp nguy hiểm, cô ấy đã kịp thời lái xe đến nhà tôi để chia sẻ, khuyên tôi hãy buông bỏ cái tư để vị tha. Lời nói của cô ấy đã động đến tâm tôi. Khi đó, đầu tôi căng lên. Tôi là người rất thụ động, nên việc gì cũng muốn phải có sự phối hợp, không muốn xuất đầu lộ diện, cứ sợ này sợ nọ, lo lắng, nghi ngại rất nhiều. Trong tâm tôi cũng biết vị tha mới phù hợp với Pháp, nhưng mà tâm sợ, tâm không muốn phó xuất, tâm không muốn chịu khổ bủa vây tôi, tôi luôn cảm thấy không sao mở miệng nói ra được.

Sau khi đồng tu về rồi, tôi tự hỏi: Mình có muốn tu luyện không? Muốn tu luyện thì phải tiến về phía trước. Tôi thắp một nén hương lên Sư phụ, và thưa với Sư phụ: Thưa Sư phụ, con nguyện ý vì người khác.

Sau vài ngày, các đồng tu địa phương tôi phát chính niệm để thanh lý tà ác. Đồng tu em gái nói rằng khi mọi người cùng nhau phát chính niệm thì lực lượng rất lớn. Vì vậy, tôi đã lần lượt tìm gặp năm đồng tu, rồi cùng nhau phát chính niệm; học kinh văn mới “Hãy tỉnh” của Sư phụ, sau đó chia sẻ, giao lưu.

Đây là lần đầu tiên sau năm năm, mọi người cùng ngồi lại và thẳng thắn chia sẻ với nhau, mọi người cùng đồng lòng, hình thành được chỉnh thể.

Đêm đó, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng thấy năm con rận to trong quần tôi bị tôi miết chết. Tôi biết đó là điểm hóa của Sư phụ rằng tư tâm của tôi đã được giải thể rất nhiều.

3. Đột phá bản thân, học cách truy cập internet

Một lần, tôi có một giấc mơ rõ ràng, trong mơ, chân tôi bước đi yếu ớt, không còn sức lực, trong khi người bên cạnh tôi đi phăm phăm, sải bước nhanh về phía trước. Tôi ngộ được rằng chỉ có tu luyện dựa trên Pháp, buông bỏ tư tâm, mới có thể bước đi bình ổn, vững vàng và mạnh mẽ.

Một đồng tu ở làng bên đã kiên trì chuyển Tuần san Minh Huệ cho chúng tôi suốt tám, chín năm. Tuy tôi biết việc chờ đợi và dựa dẫm hẳn là không đúng, nhưng trước đây vì sợ phiền phức, sợ xuất hiện vấn đề, nên tôi không muốn đi làm, suy cho cùng đó vẫn là tư. Lúc này, tôi đề xuất cài thẻ nhớ cho các đồng tu trong làng đọc Tuần san để giảm bớt gánh nặng cho các đồng tu.

Các đồng tu hết sức phối hợp, chủ động chuẩn bị bộ định tuyến (router), máy tính bảng, v.v. và còn nhờ đồng tu kỹ thuật giúp cài đặt.

Các đồng tu rất kiên nhẫn khi hướng dẫn tôi, lúc mới đầu, vì không biết gì về kỹ thuật, đầu tôi dường như bị cái gì đó bao lại, nên đồng tu hướng dẫn đến đâu, tôi lại quên đến đó, lại vì chồng tôi không tu luyện nên tôi còn sợ chồng đi làm về sẽ bắt gặp. Nhưng khi đồng tu đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi, chồng tôi đi làm về vừa đến cửa, đồng tu chào hỏi anh mà anh không nói gì. Bởi vì trước đây khi tôi bị bức hại, chồng tôi đã bị giam giữ phi pháp cả ngày ở đồn cảnh sát, vì vậy anh rất sợ trong nhà có máy tính hay những gì liên quan đến Đại Pháp.

Khảo nghiệm đã đến. Sau khi đồng tu rời đi, tôi đi nấu ăn, chồng tôi hầm hầm bực bội, bật tivi, nhưng tivi không lên hình dù mọi ngày vẫn hoạt động bình thường. Thế là anh càng tức giận, rồi vào giường lì ở đó – anh là người sống nội tâm, rất ít nói. Vì không biết làm thế nào để tivi lên hình được nên tôi cũng không biết phải làm sao. Tôi thầm nghĩ nếu nhờ người thường sửa thì nhỡ đâu lại làm hỏng những gì đồng tu vừa cài đặt.

Lúc này, Sư phụ giúp tôi, tôi mạnh dạn đến chỗ TV, rút ​​phích cắm điện ra, đèn đỏ chuyển sang xanh, rồi tôi lại cắm lại. Òa! Tivi lên hình được rồi! Tôi vội nói với chồng: Anh dậy đi thôi, đừng giận nữa, tivi bật lên được rồi. Cơm em cũng dọn ra rồi, anh ra đây vừa ăn vừa xem đi. Thế là, anh nghe tôi ngồi dậy ra ăn cơm.

Trong tâm tôi minh bạch được rằng, chính vì một niệm không chính của tôi là sợ chồng nhìn thấy mà dẫn đến sự việc này. Sư phụ giảng:

“ … một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động” (Tống khứ chấp trước cuối cùng – Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi cũng lấy lại được chính niệm: việc mình làm là chân chính nhất, ai cũng không xứng động vào, người cũng thế mà Thần cũng vậy, ai động vào là người đó có tội.

Sau đó, người đồng tu lại đến hai lần nữa, chồng tôi cũng nói chuyện với cô ấy bình thường, còn chủ động mời đồng tu khi nào có thời gian thì đến nhà chơi.

Bất tri bất giác, tôi phát hiện ra ngộ tính của mình đang đề cao, gặp chuyện liền chủ động ngộ trong Pháp, thực tu, và quy chính bản thân.

4. Thực hiện sứ mệnh

Vì các đồng tu đã nhiều lần chia sẻ với tôi để tôi nhận ra được trách nhiệm và sứ mệnh của bản thân. Tôi và các đồng tu trong làng đã phối hợp cùng nhau, chủ động tìm các đồng tu đang trong ma nạn “nghiệp bệnh” và những đồng tu bị rớt lại phía sau, để đạt được yêu cầu của Sư phụ về đề cao chỉnh thể. Tôi cũng đã chuyển biến khái niệm phối hợp thành khái niệm vị tha.

Gần chỗ tôi, có một đồng tu cao tuổi sau khi bị bức hại ở tù trở về, trạng thái tu luyện không được tốt lắm, học Pháp có lúc bị buồn ngủ. Tôi đã đột phá quan niệm của bản thân và chủ động đến học Pháp với bà.

Khi đó, vì nhà có việc nên tôi vốn định sẽ làm việc vào buổi sáng và học Pháp cùng đồng tu vào buổi chiều. Nhưng tôi được biết bà vốn học Chuyển Pháp Luân vào buổi sáng, học giảng Pháp tại các nơi vào buổi chiều. Vì vậy, để không làm xáo trộn thời gian của đồng tu, nên giữa tôi và đồng tu, tôi đã lựa chọn buông bỏ tự ngã, nghĩ cho người khác, thế là tôi học Pháp buổi sáng, làm việc vào buổi chiều.

Trong quá trình này, tôi đã tu bỏ được những nhân tâm như không muốn một mình phát chính niệm cho người khác, không muốn ngồi lâu ở nhà đồng tu cao tuổi. Bởi năm đó, khi tôi phát chính niệm cho đồng tu chị dâu đang nằm trong bệnh viện, tôi đã mơ thấy một nhóm người bé đen đủi vác chai cao hơn một mét và cầm chiếc kim tiêm lớn đuổi theo tôi, chưa đuổi kịp thì tôi đã tỉnh. Tôi sợ một người không đánh nổi tà ác thì bị thương. Một nguyên nhân nữa là đồng tu cao tuổi đã từng bị bắt cóc khi họ đang học Pháp ở nhà. Tôi nghe nói, trong vài năm đầu, tà ác sẽ cài đặt thiết bị nghe lén, nên tôi sợ bị tà ác theo dõi.

Khi ý thức được điều này, tôi đã loại bỏ tất cả những niệm bất chính này, cái tư duy phụ diện kia không phải là tôi, hết thảy nhân tâm đều là tự tư. Sư phụ giảng:

“Cái ‘chư vị’ chân chính là thanh tịnh, [cái khác] đều là những thứ ô nhiễm hậu thiên, cho nên mới phải tu bỏ nó đi, vứt bỏ đi, đây chính là đang bài xích nó.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu [1998])

Hễ niệm nào nổi lên là tôi bài trừ. Chúng tôi cứ phát chính niệm nửa giờ trước khi cùng nhau đọc Pháp, hiệu quả rất tốt. Mấy ngày đó, trời nổi mưa to gió lớn, tôi cũng không bỏ lỡ buổi nào. Tuy vất vả nhưng tôi rất vui. Tu khứ tư tâm rồi, tôi lại muốn vì người khác!

Những gì tôi chia sẻ trên đây chỉ là một phần nhỏ trong cả quá trình, thực ra, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rất nhiều, các đồng tu đã trợ giúp cho tôi rất nhiều, tôi cũng dần nhận ra được rất nhiều vấn đề về tâm tính của bản thân trong đó. Nếu không có Sư phụ từ bi bảo hộ, không bỏ rơi tôi, nếu không có đồng tu kịp thời nhắc nhở, có lẽ tôi vẫn bị hãm trong tự tư tự ngã ngập tràn.

Trên đây là nhận thức ở tầng thứ hiện tại của bản thân, có điều gì không phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/4/1/458308.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/26/210055.html

Đăng ngày 21-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share