Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thái Lan

[MINH HUỆ 26-01-2023] Vào tháng Tám năm 2021, tôi đã tham gia nhóm gọi điện thoại trên nền tảng RTC, vì đó là nơi tôi có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người Trung Quốc.

Thanh trừ những tiêm nhiễm của ĐCSTQ

Tiến trình Chính Pháp là rất nhanh chóng. Tuy nhiên, trong một thời gian dài tôi đã không tu luyện tinh tấn, hay không chủ động hướng nội. Sau khi đọc đi đọc lại Hồng Ngâm VI, tôi đã nhận ra rằng mình bị ảnh hưởng nặng nề bởi Thuyết vô Thần, Thuyết Tiến hóa và các quan niệm hiện đại, trong đó có cả sự tẩy não của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã làm việc trong hệ thống chính quyền ĐCSTQ một thời gian dài, nên khó bỏ qua lối tư duy, quan niệm, thói quen, lời nói, quan điểm và phương pháp làm việc của Đảng. Tôi đã bị đầu độc nặng nề, nhưng không nhận ra được điều đó.

Sau khi chúng ta bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã thay đổi chúng ta từ vi quan. Những độc tố này liên tục được tống khứ khỏi tôi. Tôi cũng đọc nhiều lần Cửu Bình và Giải thể văn hóa Đảng. Tôi cho rằng mình không bị Đảng tiêm nhiễm. Nhưng, khi tham gia vào nền tảng RTC, những tiêm nhiễm của ĐCSTQ còn sót lại trong tôi đã bị phơi bày, và nó thực sự đã ngăn trở tôi đồng hóa với Pháp và cứu người.

Khi tôi chuyển từ việc chủ yếu làm việc cho một hạng mục truyền thông sang nhóm gọi điện thoại trên nền tảng RTC, tôi đã rất tự tin và không ngại nói chuyện với mọi người. Tôi cảm thấy mình hiểu rất rõ cách giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công, cũng được biết là Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã tham gia vào đào tạo nhóm và thường nghe các học viên khác gọi điện thoại. Tôi bắt đầu bằng cách lặp lại những gì họ đã nói. Tuy nhiên, sau khi bắt đầu, tôi nhận ra rằng nó không đơn giản như tôi tưởng. Các đồng tu của tôi chỉ với vài câu nói đã có thể thuyết phục người ta thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Nhưng, khi tôi lặp lại những gì họ đã nói, thì tôi chẳng giúp được ai thoái cả.

Tôi nhận ra mình không thể chỉ đơn giản bắt chước người khác, nên tôi đã viết ra những gì mình muốn nói. Khi gọi điện cho người ta thì tôi tuôn hết những gì đã viết ra. Tôi đã nói bằng một giọng the thé và vô cảm, và không cho người nghe có cơ hội nói. Mặc dù nhiều người đã lắng nghe, nhưng rất ít người thoái ĐCSTQ.

Sau đó, những người mà tôi gọi điện đã hỏi, “Chẳng phải chúng ta định nói chuyện với nhau sao? Bạn không cho tôi nói gì hết!” Các học viên khác đã nhắc nhở tôi: “Nói chậm thôi, và hãy để cho người ta nói.”

Tôi không nghĩ là mình đã sai, nên tôi đã không thay đổi cách tiếp cận của mình, cho đến một ngày khi tôi ghi âm đoạn hội thoại trên điện thoại của mình, thì tôi đã sốc! Tôi không thể tin đó là mình. Tôi nói quá nhanh và giọng điệu thì cộc lốc, mạnh mẽ và khó chịu. Tôi cảm nhận rằng nó khiến người ta phải rất kiên nhẫn mới chịu nghe tôi nói mà không gác máy, đừng nói đến thoái xuất khỏi ĐCSTQ!

Sư phụ đã giảng,

“Ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể!” (“Thanh tỉnh”, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi thực sự cách quá xa yêu cầu của Sư phụ. Ngược lại, các học viên Đài Loan có cách nói khiến người ta cảm thấy dễ chịu và an hòa. Tôi đã cố bắt chước ngữ điệu nhẹ nhàng của họ. Tôi thường bắt đầu với giọng nhẹ nhàng nhưng chẳng mấy chốc tôi lại quay lại với giọng điệu cũ của mình. Tại sao tôi lại không thể nói như một người bình thường nhỉ? Mình nên làm gì đây? Tôi nhận ra rằng lý do khiến các học viên khác nói một cách từ bi không chỉ do họ có kinh nghiệm lâu năm, mà còn do sự tu luyện vững chắc của họ. Tôi phát hiện ra vấn đề của mình là rất nghiêm trọng. Nó không thể giải quyết được chỉ đơn giản bằng việc chỉnh sửa lại cách nói. Tôi phải trừ bỏ văn hóa đảng ra khỏi tâm trí mình và tích cực đề cao tâm tính.

Tôi bắt đầu bằng việc chú ý hơn đến việc học Pháp. Tôi đã từng nghĩ rằng mình đang làm tốt. Tôi đọc Pháp hàng giờ mỗi ngày, và thậm chí còn học thuộc Pháp. Khi trạng thái tu luyện của tôi tốt, tôi đã có thể thuộc lòng toàn bộ một bài giảng.

Vậy vấn đề của tôi là gì? Tôi nhận ra rằng tôi chưa thực sự tập trung và thường học Pháp như là để hoàn thành một nhiệm vụ. Tôi chú trọng vào số lượng thay vì chất lượng. Tôi cũng có các vấn đề tương tự khi tôi luyện công và phát chính niệm. Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng sau khi rời khỏi Trung Quốc, tôi đã giải đãi. Nhiều lúc tôi đã không tín Sư tín Pháp, và tôi đã không làm như Sư phụ yêu cầu. Sau một thời gian đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, với sự tập trung và tâm tĩnh lặng, học thuộc Pháp, và chép Chuyển Pháp Luân được một lượt, tôi cảm thấy thoải mái hơn và đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều.

Tôi đã nghe hai lượt loạt bài Giải thể văn hóa Đảng được đăng trên trang web Minh Huệ, và thu được nhiều lợi ích từ việc này. Cứ như thể là tôi được gột rửa bằng dòng nước suối trong vắt, và toàn thân tôi cảm thấy thư thái. Sự thể hiện của văn hóa ĐCSTQ mà các đồng tu từng viết đã mô tả đúng tình huống của tôi. Tôi quyết tâm hướng nội thật sâu, đào tận gốc rễ, và loại bỏ chúng. Tôi phát hiện rằng thái độ hung hăng mà tôi có khi gọi điện là một hình thức tự cho mình là đúng ẩn sâu trong tâm, và tôi muốn ép những người khác hành động theo ý mình. Tôi đã tự coi mình là trung tâm, ngạo mạn, và không thể lắng nghe ý kiến của mọi người. Tôi chỉ muốn thay đổi người khác, nhưng lại không muốn thay đổi chính mình.

Tôi đã tìm kiếm các chấp trước của mình và có được đột phá. Một hôm, khi đang gọi điện, tôi nhận ra là cách nói của mình đã thay đổi rồi. Tôi đã có thể nói chuyện với người ta trên điện thoại, và ngữ điệu của tôi đã ôn hòa hơn. Ngày hôm đó tôi đã có thể giúp được sáu người thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Điều này trước đây chưa từng xảy ra.

Nó thực sự giống như Sư phụ đã giảng,

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Từ đó, tôi tự tin hơn khi gọi điện cho mọi người. Trong quá trình này, các chấp trước của tôi đã bị phơi bày. Ví dụ, tâm tranh đấu của tôi lại nổi lên khi ai đó chửi rủa tôi, và kết quả là tôi lại bắt đầu dùng giọng điệu cũ của mình.

Sư phụ đã giảng:

“Đã là người luyện công, đối với người phát sinh mâu thuẫn với chư vị, đối với người làm nhục nhã chư vị, thì chư vị không những phải nhẫn, phải có phong thái cao, mà còn phải cảm ơn họ.” (Chương III, Pháp Luân Công)

Tôi hướng nội tìm và so sánh hành vi của mình với điều Sư phụ đã dạy. Tôi cố gắng loại bỏ tâm tranh đấu khi nói chuyện với mọi người. Tôi nhận ra rằng cái thái độ hung hăng của mình là do sự nhồi sọ của ĐCSTQ. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên rộng lượng và khoan dung khi đối xử với người khác. Nếu tôi có thể giữ bình tĩnh và từ bi thì mọi người sẽ lắng nghe. Tôi thực sự có thể giảng chân tướng và cứu họ.

Những chấp trước cơ bản của tôi bị phơi bày

Mặc dù tâm tranh đấu của tôi đã giảm bớt, nhưng tôi vẫn có vấn đề là không muốn bị người khác phê bình. Khi mới tham gia vào nhóm Quick Talk, tôi chưa quen với cách gọi điện thoại khác. Trong một quãng thời gian, tỷ lệ giúp mọi người thoái của tôi rất chậm. Kết quả là, sự tự tôn của tôi đã bị tổn thương và tâm sợ những gì những người khác nói về mình đã nổi lên.

Khi các đồng tu đưa ra đề xuất, thì tôi không sẵn lòng lắng nghe. Tôi lại đi tìm người khác để làm cùng mình lần tới. Nếu tôi không thể thuyết phục được người nào thoái sau khi gọi điện trong nửa tiếng hoặc một tiếng, thì tôi lại sợ người khác nhận ra. Vì thế, tôi lại bỏ đường dây đó và lấy một cái khác. Nhưng khi tôi nghĩ về việc đó thì những người khác chỉ nhắc nhở tôi một cách tử tế. Không ai phê bình tôi cả. Tại sao những ý kiến gợi ý của họ lại khiến tôi buồn bực?

Tôi nghĩ, “Hơn mười năm qua mình vẫn quẩn quanh vấn đề là không muốn nghe người khác nói điều khó nghe về mình. Vấn đề căn bản của mình là gì? Mặc dù tôi không còn nói lại hay tự bảo vệ bản thân, tôi vẫn không cho đó là một việc tốt. Tôi vẫn muốn bảo vệ bản thân. Tôi vẫn chưa thoát ra khỏi các quan niệm người thường của mình. Mình phải thay đổi cách tư duy về mọi việc và đối đãi với bản thân như một người tu luyện. Khi gặp vấn đề, mình nhất định phải tự hướng nội, đo lường bản thân mình theo Pháp, và chính lại ngay bản thân mình. Đó chính là điều Sư phụ yêu cầu chúng ta làm.” Khi tôi thực sự làm điều này, tôi đã cảm thấy khá hơn và tâm tính tôi về phương diện này đã đề cao dần lên.

Vài tháng trước, một học viên đã kể với tôi rằng ai đó đang lan truyền những lời đồn đại về tôi. Khi cô ấy nhắc lại những gì người ta đã nói, thì tôi đã nổi giận. Tôi nói ngay, “Cái đó không đúng!” Khi sắp sửa tranh cãi, thì tôi đã tự kiềm chế để ngừng nói. Tôi biết điều này xảy ra là để tôi đề cao. Tôi cười thầm. Mặc dù tôi vẫn chưa thể giữ được bình tĩnh, nhưng ít nhất thì tôi đã có thể coi đó là một việc tốt và không chìm vào suy nghĩ ai đúng ai sai nữa.

Tôi tập trung vào việc hướng nội, vì tôi biết nó đang nhắm vào chấp trước của tôi và đây là một cơ hội để mình đề cao. Không có gì liên quan tới người học viên đã tung tin đồn. Cô ấy chỉ đã giúp tôi thôi. Tôi cố gắng làm theo yêu cầu của Sư phụ, và lần này tôi không còn cảm giác khó chịu trong tâm nữa. Sau khi tôi loại bỏ được cái chấp trước này, mọi tế bào trên cơ thể tôi cảm nhận được niềm vui khi đồng hóa với Pháp.

Tôi muốn đề cao bản thân càng nhanh càng tốt và cứu được nhiều người hơn. Vì vậy, đôi khi tôi đã sai lầm khi theo đuổi thành công nhanh chóng. Tôi nhận ra điều này cũng là từ sự nhồi sọ của ĐCSTQ. Lúc đó, tôi mới bắt đầu tham gia gọi điện thoại, nhưng tôi muốn mình thuần thục ngay. Làm sao có thể thế được? Trên thực tế điều này cho thấy sự phù phiếm, mong muốn giữ thể diện, và mong muốn đạt được danh tiếng của tôi. Sau khi tôi nhận ra và loại bỏ các chấp trước này, tâm trí tôi thoải mái và bình tĩnh hơn rất nhiều, và trạng thái giảng chân tướng của tôi trở nên ổn định.

Khi tôi có thể giúp ngày càng nhiều người thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, thì tôi bất tri bất giác lại có một chấp trước khác. Tôi bắt đầu nghĩ về việc thật tuyệt nếu mình có thể giúp được 10 người thoái mỗi ngày, và sẽ là bao nhiêu người trong một tháng. Tôi đã không nhận thấy điều này cho đến một ngày con số của tôi là con số không. Tôi nhận ra mình đã quá bị ám ảnh bởi các con số.

Sư phụ đã giảng:

“Tôi là cảm thấy, chư vị các điểm du lịch, không phải là lấy thoái đảng, thoái đội, hay bản thân việc “tam thoái” làm mục đích, chư vị nhớ kỹ nhé, là lấy giảng chân tướng cứu người làm mục đích! (vỗ tay nhiệt liệt) Chư vị cảm thấy người kia có cứu rồi, thì mới được.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016”, Giảng Pháp tại các nơi XVI)

Tôi chợt hiểu ra và buông bỏ chấp trước này. Từ đó, tôi tập trung toàn bộ vào việc làm thế nào để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp tốt hơn và giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi không còn bị ám ảnh bởi những con số nữa.

Nói chuyện với mọi người với sự từ bi

Khi lần đầu tiên bắt đầu gọi điện thoại, tôi chưa có nhiều kinh nghiệm, và tôi cũng không biết cách trả lời một số câu hỏi của mọi người. Nhiều người đã gác máy. Tôi băn khoăn mình nên làm gì. Làm thế nào tôi có thể khiến họ cảm thấy chủ đề này có liên quan đến họ? Tôi đã học hỏi các học viên khác, và tôi cũng thu thập thông tin. Tôi đọc mọi thứ mà tôi thấy có liên quan đến giảng chân tướng, ghi chép lại trong một cuốn sổ, hay ghi nhớ nó. Sư phụ cũng đã cấp cho tôi trí huệ và tôi nhận ra rằng tôi nên sử dụng các cách khác nhau để nói chuyện với những nhóm người khác nhau. Cuối cùng thì tôi đã có thể trả lời được các câu hỏi của mọi người.

Tôi không còn sợ khi gặp phải những người đứng về phía ĐCSTQ hay những người luôn mồm chửi rủa. Tôi tiếp tục nói chuyện với họ dù họ có nói gì. Tuy nhiên, sau đó tôi nhận ra làm như vậy vẫn chưa được tốt, bởi vì điều tôi cần là giúp họ thoái ĐCSTQ và cứu họ. Vì vậy, sau đó tôi đã cố nói bằng một giọng điệu tử tế hơn và cho họ thấy rằng: “Bạn là một người tốt. Đó không phải lỗi của bạn khi nghĩ như thế. Tôi rất hiểu. Tôi biết là dưới chế độ này, chúng ta không bao giờ nghe được một ý kiến khác. Nhưng bây giờ bạn biết được sau khi tôi giải thích, đúng không? Bạn là một người rất tốt bụng và khôn ngoan, và bạn không muốn cùng phe với những kẻ xấu, đúng không? Bạn nên thoái xuất khỏi Đảng.” Một số người sẽ đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Tôi đã chuẩn bị hai bộ luận điểm. Đối với người cao tuổi, tôi bắt đầu từ những giá trị truyền thống, “Bác hiểu vì sao dịch bệnh nghiêm trọng này lại xảy ra. Có những lý do khiến những thảm họa xuất hiện. Đạo đức của xã hội đang trượt dốc nhanh chóng. Thiên thượng đang dùng những thảm họa này để cảnh báo chúng ta. Người tốt sẽ được bảo hộ. Là một người lớn tuổi, bác biết rằng đã từng có hàng trăm thảm họa như thế này trong nền văn minh 5000 năm của chúng ta. Khi những người tốt bụng thành tâm cầu xin sự giúp đỡ từ Thiên thượng, thì họ sẽ được bảo hộ và được cứu độ. Phong trào vĩ đại thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ được Thần phù hộ và cấp cho người Trung Quốc chúng ta một phương thức để được an toàn.” Đối với những người trẻ tuổi thì đầu tiên tôi nói về tình hình hiện tại. Tôi nói về chuyện người ta đang tức giận đến thế nào đối với các biện pháp phong tỏa khắc nghiệt của ĐCSTQ, những thảm họa xuất hiện do bị ép tiêm vac xin, cuộc Cách mạng Giấy Trắng, đợt bùng phát hiện nay do mở cửa đột ngột, v.v… Sau khi tôi thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi nói về văn hóa truyền thống, và giải thích vì sao thuyết vô Thần và thuyết Tiến hóa đều sai.

Tôi cảm thấy rằng khi gọi điện để giảng chân tướng, việc chuẩn bị các điểm cần nói chắc chắn là quan trọng, nhưng có tâm thái ngay chính và duy trì chính niệm còn quan trọng hơn. Điều này đòi hỏi chúng ta phải học Pháp tốt mỗi ngày và không ngừng hướng nội. Tôi đã thay đổi từ việc chỉ hướng nội khi gặp phải mâu thuẫn và phiền toái, sang hướng nội hàng ngày, và hiện tại thì chú ý đến từng niệm đầu mà tôi có. Tôi biết rằng mình không thể trở nên tự mãn.

Những chấp trước của tôi đã giảm dần, và tâm trí tôi đã trở nên thuần tịnh hơn khi tôi giảng chân tướng. Khi xem báo đưa tin có nhiều người đã chết trong đại dịch COVID, tôi rất buồn và rơi lệ. Tôi thực sự thấy thương cảm và muốn cứu họ. Khi tôi có lòng từ bi, Sư phụ sẽ cấp trí huệ cho tôi, và hiệu quả của việc giảng chân tướng trở nên rất tốt.

Ví dụ, khi có thông tin về hiệu ứng gia tăng phụ thuộc kháng thể (ADE) của vác xin của ĐCSTQ và nó sẽ gây ra tổn thương không thể phục hồi đối với những ai đã bị phơi nhiễm, tôi cảm thấy nó liên quan đến sự sinh tồn và an nguy của mỗi cá nhân, nên tôi đã dùng nó làm điểm mở đầu khi nói về các tội ác của ĐCSTQ. Người ta rất chú ý đến đề tài này và lắng nghe chăm chú. Sau đó, tôi nói về tất cả các thảm họa do hai tháng phong tỏa ở Thượng Hải gây ra, cũng như vô số tội ác mà ĐCSTQ gây ra trong suốt lịch sử của nó. Đôi khi tôi cảm động đến rơi nước mắt mà không nói nên lời, và người đang nghe điện thoại thường im lặng chờ đợi tôi. Một lần, tôi gọi ba cuộc điện thoại trong một dãy số, và cả ba đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Họ đều đồng ý và nói rằng những gì tôi nói đều rất có ý nghĩa.

Điều này thực sự cho thấy tầm quan trọng của trạng thái tâm tính của chúng ta khi chúng ta giảng chân tướng. Lòng từ bi và thiện niệm của chúng ta sẽ thanh trừ những nhân tố tà ác đằng sau con người, để họ có thể chấp nhận sự thật.

Làm thế nào để thường hằng duy trì được loại từ bi và chính niệm này, trở nên thuần thục trong tất cả các phương diện khi giảng chân tướng là điều mà tôi muốn tập trung vào trong tương lai.

Nền tảng RTC đã chuẩn bị những công cụ tốt nhất cho chúng tôi và tôi cảm thấy vô cùng may mắn được là một phần của nhóm gọi điện thoại này. Tất cả chúng tôi hợp tác với nhau rất tốt và hiệu quả giảng chân tướng là rất mạnh mẽ.

Đó là những trải nghiệm mới đây của tôi. Nếu tôi nói bất kỳ điều gì không phù hợp với Pháp, xin hãy từ bi chỉ rõ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/26/455928.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/11/207278.html

Đăng ngày 15-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share