Từ Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện trên Internet lần thứ 8 của các học viên ở Trung Quốc
Tịnh Liên từ Quảng Đông, Trung Quốc kể lại, đồng tu chỉnh lý
[MINH HUỆ 09-11-2011] thiên mục của tôi đã khai mở từ khi tôi còn nhỏ, và tôi nhìn thấy được nhiều cảnh tượng kỳ diệu ở các không gian khác. Sau giờ học, tôi rất thích đi đến một Đạo quán gần đó để chơi đùa. Đạo trưởng đã lớn tuổi và có một bộ râu dài màu xám. Ông cầm một cây phất trần bằng đuôi ngựa và vẩy nó vào không trung, tạo ra nhiều thứ. Ông rất thích tôi và hỏi: “Con sống ở đường Bồng Lai. Con có biết Bồng Lai ở đâu không?”. Tôi muốn trở thành một học trò của ông. Ông nói rằng ông cũng đã già, và Đạo quán này sắp không còn. Ông ấy cũng nói với tôi rằng ngày sinh của Sư Phụ tôi là ngày 8 tháng 4, theo lịch Trung Hoa (ngày 13 tháng 5 Dương lịch), và rằng tôi không nên làm theo bất kỳ ai ngoại trừ Sư Phụ của tôi. Sau đó, gia đình tôi đã chuyển đi. Sau khi trưởng thành, tôi quay trở lại tìm Đạo quán, nhưng nó đã bị phá hủy trong thời Cách mạng Văn hóa. Không biết lão Đạo trưởng đã đi đâu. Tôi đã khóc.
— Từ tác giả
Kính chào Sư Phụ tôn kính!
Xin chào các bạn đồng tu!
Mùa thu năm 1996 tôi 46. Cuối cùng tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi tìm kiếm Sư Phụ trong suốt 40 năm. Trong 15 năm tu luyện đã qua, tôi trải qua vô số ma nạn ở cả thiên thượng và nhân gian. Tôi đã dành trọn sinh mệnh mình để “trợ Sư Chính Pháp”. Tôi hy vọng rằng điều ấy sẽ giúp ích cho Sư Phụ.
Đắc Pháp
Trong những năm 1990, tôi làm việc như một kế toán, mặc dù tôi không có bằng cấp. Tôi đi tới một công ty ở Thâm Quyến để xin một việc làm. Nhiều người xin việc có bằng cấp, nhưng công ty lại chọn tôi. Tôi giản dị và không thích chức vụ chính trị, và tôi đã được bầu là nhân viên xuất sắc hàng năm. Trải qua nhiều vị trí, tôi đã được bầu là một nhân viên xuất sắc ở Thâm Quyến. Công việc của tôi rất trôi chảy, có lẽ vì tôi có đạo đức tốt. Một lý do khác là dường như tôi đã được bảo hộ bởi chư Thần. Tôi không đấu tranh cho bất cứ điều gì, và hòa hợp với những người khác rất tốt. Khi bị xúc phạm bởi một người nào đó, tôi chỉ nghĩ rằng điều đó là báo ứng đối với một số điều xấu mà tôi đã gây ra cho người khác trước đây.
Mẹ tôi mua nhiều sách khí công và cũng đã dạy tôi tập khí công, nhưng tôi không học nó. Mẹ tôi không kể với tôi rằng bà đã tham dự khóa giảng Pháp Luân Công 9 ngày đầu tiên của Sư Phụ vào tháng 03 năm 1993. Vào giữa mùa thu năm 1996, tôi trở lại Quảng Châu. Mẹ tôi đặt một chồng sách trên bàn. Tôi nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân – nó đang tỏa sáng. Tôi cầm lấy cuốn sách và bắt đầu đọc từ đầu đến cuối (đây là thói quen của tôi). Tôi đọc lời giới thiệu ngắn gọn về Sư phụ Lý, trong đó đề cập đến ngày sinh của Sư phụ là ngày 08 tháng 04 theo lịch Trung Hoa (ngày 13 tháng 5 Dương lịch). Ôi! Sư Phụ! Con cuối cùng đã tìm thấy Ngài. Tôi lập tức quỳ xuống và nói rằng con cuối cùng đã tìm thấy Sư Phụ. Tôi đã khóc. Bằng thiên mục, tôi thấy rằng Sư Phụ cũng khóc.
“Mẹ, xin cho con cuốn sách này!” “Không, mẹ sẽ không còn cuốn nào khác nếu mẹ đưa nó cho con.” (Tại thời điểm đó, ở Trung Quốc đang thiếu sách Chuyển Pháp Luân). Tôi không còn cách nào để có cuốn sách cho riêng tôi, và chỉ có một bản Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải từ mẹ tôi. Tôi đọc cuốn sách, và hiểu rằng tôi muốn phản bổn quy chân. Tối hôm đó, Sư Phụ đã giúp tôi tịnh hóa thân thể.
Sau khi quay trở lại Thâm Quyến, tôi đã cố gắng tìm một điểm tập Pháp Luân Công. Vào ngày đầu tiên tại điểm luyện công, tôi nghĩ rằng tôi muốn tập mãi với nhạc luyện công, và tôi sẽ tập hai hoặc ba lần mỗi ngày. Tôi đã có thể ngồi thiền trong một thời gian lâu. Đôi lúc tôi ngồi thiền suốt cả đêm, nhưng không cảm thấy mệt mỏi, ngay cả khi tôi không ngủ chút nào. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì cuối cùng đã tìm thấy Sư Phụ.
Tu luyện tâm tính
Tôi luôn biết rằng cuộc đời này không phải vì để làm người và vui hưởng cuộc sống; mà tôi đến là để tu luyện và để phản bổn quy chân. Sư Phụ đã rất nghiêm khắc trong tu luyện tâm tính của tôi, thậm chí với những vấn đề nhỏ nhặt.
Một lần, mẹ tôi gọi cho em gái tôi và nói một số chuyện người thường. Tôi không thể ngồi đó để nghe họ nói chuyện, mặc dù tôi rất thích nghe. Là không tốt khi nghe chuyện điện thoại của người khác, đó là sự thiếu tôn trọng. Tôi đã hướng nội, và đã tìm thấy những chấp trước về sự hiếu kỳ và muốn xen vào chuyện của người khác. Sau khi tôi nhận ra những chấp trước của mình, Sư Phụ đã giúp tôi loại bỏ những vật chất dơ bẩn và chuyển hóa thành vật chất màu trắng cho tôi. Tôi biết rằng tôi đã tu tâm và loại bỏ chấp trước – đó là chìa khóa.
Tôi đi tới một bưu điện để gửi một số tiền. Nhiều người đang đợi xếp hàng, và một số người chen ngay trước mặt tôi. Vào lúc đó, tôi đang nóng lòng trở về để làm những việc quan trọng khác, nhưng tôi biết rằng tôi cần phải loại bỏ chấp trước về tính thiếu kiên nhẫn. Tôi không thể quá nôn nóng. Tại sao anh ta lại chen ngay trước mặt tôi? Có lẽ bởi vì tôi đã nợ anh ta trong kiếp trước, và bây giờ tôi phải trả lại cho anh ta.
Tôi chưa bao giờ mặc cả khi đi mua rau, mà tôi chỉ trả bất cứ giá nào họ yêu cầu. Tôi đã có một thói quen xấu – những người bán hàng thường phun nước lên các loại rau, và tôi thường vẩy hết nước khi tôi mua rau, vì như thế chúng sẽ nhẹ hơn và được tính rẻ hơn. Thực sự, đây là một chấp trước về lợi ích. Một ngày, tôi một lần nữa lại vẩy sạch nước, và ngay lập tức cảm thấy điều gì đó không ổn đối với bàn tay của tôi. Sau khi điều này xảy ra nhiều lần, tôi đã dừng việc vẩy nước. Điều đó có nghĩa là tôi đã tu tâm. Vào thời điểm đó, tôi không có việc làm hay nhiều tiền, nhưng tôi vẫn trả tiền thế chấp nhà ở. Khi tâm tính của tôi trong trạng thái tốt, tôi có thể mua bất cứ thứ gì tôi cần và luôn luôn có những thứ khá rẻ. Một ngày khác, nhiều người đi mua sắm và tôi đang đợi để người bán hàng trả lại cho tôi 50 xu tiền thừa. Tuy nhiên, anh ta đã không đưa tôi tiền thừa. Tôi nói với Sư Phụ rằng tôi đã sai và không có vấn đề gì nếu anh ta không trả lại tôi tiền thừa, vì thế tôi đã bỏ đi. Vào những dịp như thế, tôi cần để tu luyện và loại bỏ chấp trước của mình về lợi ích và tiền bạc.
Sư Phụ yêu cầu tôi chiểu theo Pháp vào mọi lúc. Khi mở cuốn sách, tôi thấy hai câu “Sự sự đối chiếu, Tố đáo thị tu” (Bài “Thực Tu” trong Hồng Ngâm ). Hai chữ “Sự sự” trở nên rất lớn. Tôi đã nói với Sư Phụ trong tâm rằng: “Sư Phụ! Con đã không thực hiện ‘Sự sự đối chiếu’”. Thỉnh thoảng, tôi mở cuốn sách ra và nhìn thấy “Thời thời tu tâm tính” (Bài “Chân Tu” trong Hồng Ngâm). Hai chữ “Thời thời” cũng trở nên rất lớn.
Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, con gái tôi và tôi đã rất hợp nhau, nhưng nó lại không có mối quan hệ tốt với cha nó. Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu tu luyện, mọi thứ trở nên ngược lại. Con gái tôi trở nên rất tồi với tôi. Một lần, nó muốn tôi dạy nó chơi cờ. Tôi nói: “Con chưa bao giờ biết chơi cờ như thế nào. Mẹ bây giờ không có thời gian, và mẹ muốn học Pháp.” Nó giơ nắm đấm vào tôi. Tôi biết rằng khi một người hành động xấu với tôi, đó là bởi vì tôi đã làm điều gì đó sai, vì thế tôi đã quyết định dạy nó. Tôi muốn đánh cờ với nó thật nhanh, để tôi có thể học Pháp sớm hơn. Tuy nhiên, ván cờ rơi vào thế bí. Tôi đã thấy những chấp trước của mình vào tranh đấu và hiếu thắng. Vào lúc đó, Sư Phụ đã nói với tôi thông qua miệng của con gái tôi: “Đi học Pháp thôi!”
Có một lần, con gái tôi vẽ một nét bằng cây bút, và sau đó hỏi tôi nó màu gì. Tôi nói rằng nó màu đen. Con bé trả lời rằng tôi đã sai. Tôi đã hướng nội tìm, thầm nghĩ trong tâm: “Sư Phụ, con đã sai. Nó không phải màu đen. Nó có thể là màu xanh trong không gian khác”. Tôi nói với con gái những suy nghĩ của tôi, và sau đó con bé không còn tranh cãi với tôi nữa. Một lần khác, con bé hỏi tôi Sư Phụ ở đâu, và tôi nói rằng Sư Phụ ở Trường Xuân. Nó hỏi tôi hướng nào – tôi nói là hướng Bắc. Nó lại cãi với tôi. Tôi nói: “Sư Phụ, con lại sai rồi. Không phải hướng Bắc”. Không có hướng trong vũ trụ, chỉ có trong thế giới nhân loại. Con gái tôi sẽ không tranh cãi với tôi, miễn là tôi suy nghĩ từ quan điểm của Pháp.
Một lần, con gái tôi lấy tất cả quần áo ra khỏi tủ. Con bé sắp xếp lại quần áo của em trai tôi và hỏi tôi liệu đó là của đàn ông hay phụ nữ. Tôi nói: “Nó là quần áo của cậu con, dĩ nhiên nó là của đàn ông.” Con bé tiếp tục tranh cãi với tôi. Tôi thầm nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con lại sai nữa rồi”. Nguyên thần của một người có thể là nam hay nữ, và không nhất thiết là cùng giới tính với nhục thân. Tôi đã loại bỏ chấp trước sắc dục của mình một cách nhanh chóng, và không có những quan niệm như thế chút nào nữa.
Một lần, con gái tôi đã trói tôi lại, bao gồm cả chân tôi. Tôi đã quỳ trên mặt đất và không thể ngủ cả đêm. Mẹ tôi khá khó chịu khi bà thức dậy và thấy tình trạng của tôi. Chân tôi đã trở nên tím bầm, nhưng tôi không phàn nàn gì. Mẹ tôi nói với con gái tôi: “Đó là mẹ của cháu. Làm sao cháu có thể đối xử với mẹ cháu như thế?” Tôi nghĩ rằng điều này là do nghiệp của tôi, và con bé đang giúp tôi chịu đựng. Nghiệp lực được chuyển sang thân thể con bé, vì thế làm sao tôi có thể đổ lỗi cho con bé? Trái lại tôi phải cảm ơn nó. Tôi biết rằng sẽ là tốt nếu tôi loại bỏ nghiệp lực. Sư Phụ giảng:
“Tôi chỉ giảng rằng các tiêu chuẩn của người tu luyện và người thường là phản đảo. Nhân loại tin rằng một cuộc sống thoải mái là một điều tốt, trong khi các đệ tử Đại Pháp tin rằng tất cả mọi thứ có được dễ dàng là một điều xấu khi nói đến sự tinh tấn của họ, và sự khó chịu là điều có ích cho sự tinh tấn.” (“Giảng Pháp ở San Fransisco năm 2005”)
“Trọng chùy chi hạ tri tinh tấn”
Trong suốt quá trình tu luyện, thiên mục của tôi được khai mở. Do đó Sư Phụ đã rất nghiêm khắc với tôi. Ví dụ, khi tâm tôi có một chút dao động khi nhìn vào những mặt hàng sặc sỡ khi tôi đi mua sắm, một chiếc búa ở không gian khác sẽ đánh vào tôi. Đó là Sư Phụ điểm hóa cho tôi.
Sư Phụ luôn ở phía sau chúng ta vào mọi lúc, và tôi có thể nhìn thấy Ngài. Sư Phụ không nói với tôi, nhưng Ngài có một cái búa và Ngài gõ nó lên đầu tôi. Lúc đầu tôi không biết điều này, nhưng tôi đã nhận ra sau đó.
Sư Phụ giảng:
“Trọng chùy chi hạ tri tinh tấn” (“Cổ Lâu”, Hồng Ngâm II).
Sư Phụ đã quan sát tôi để giúp tôi tu tâm. Bất cứ khi nào tôi không tu tâm, tôi cảm thấy một vài đau đớn ở chỗ nào đó. Tôi bị đánh bằng một cái búa hay thỉnh thoảng bằng một cây roi.
Đôi khi, tôi không thể hành xử bản thân được tốt, và sẽ đáp trả khi một ai đó nhục mạ tôi. Sư Phụ sẽ thực sự đánh mạnh tôi trong trường hợp đó. Sau đó, tôi đã nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, Con đã sai lần nữa. Con có chấp trước vào sự tranh cãi, và sợ bị đối xử bất công.” Khi không vượt qua khảo nghiệm, tôi cảm thấy rằng tôi đã bỏ lỡ cơ hội mà Sư Phụ đã an bài cho tôi. Khi nào thì một cơ hội như thế sẽ được an bài lần nữa, và tôi có thể làm nó một lần nữa không? Ngay sau khi trở về nhà tối hôm đó, tôi không thể ngăn mình khóc. Tôi nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con đã bỏ lỡ cơ hội một lần nữa. Khi nào Sư Phụ có thể an bài lại khảo nghiệm này?” Và rồi, khảo nghiệm thực sự trở lại. Một người nào đó đã chỉ vào mũi tôi và trách mắng tôi một cách vô lý, và lần này nó còn gay gắt hơn lần trước. Tuy nhiên, tôi đã biết nó là một khảo nghiệm, vì thế tôi nói ngay lập tức: “Được, được – cảm ơn, cảm ơn.” Sau đó tôi làm cử chỉ hợp thập về phía người đó. Tôi thích làm hợp thập. Người ta hài lòng khi tôi làm hợp thập về phía họ. Sau đó, người đó không còn quan tâm nói chuyện với tôi nữa và rời đi. Tôi phớt lờ thái độ của anh ta và chỉ thầm cảm ơn anh ta ở trong tâm. Sư Phụ sau đó nói với tôi rằng tôi đã từng nhục mạ người đó còn thậm tệ hơn trong kiếp trước. Bây giờ, món nợ đã được hoàn trả, và nó đơn giản là tuyệt vời!
Ma nạn
Tôi đã gặp những ma nạn từ các không gian khác trong khi thiền định hoặc khi ngủ. Sau khi tu luyện được 4 tháng, tôi đã trải qua một ma nạn rất lớn. Một con ma từ một tầng thứ rất cao đã biến hóa thành hình tượng Sư Phụ để can nhiễu tôi, và tôi gần như đã bị hủy. Tôi đã không thể vượt quan này cho đến đầu năm 1997.
Con ma giả hình tượng Sư Phụ và đến chỗ tôi. Tôi chào nó: “Sư Phụ”. Sau đó nó hỏi tôi: “Con đã đắc Pháp. Bây giờ con học đến đâu rồi?” Tôi trả lời: “Con đang học ‘Tu khẩu’.” “Con đọc ta nghe.” Sau đó tôi bắt đầu đọc. Nó chỉ ra rằng tôi đã không tu khẩu khi nào và ở đâu v.v., và làm thế nào tôi có thể tu lên trên như thế? Tôi nói rằng tôi sẽ tu khẩu. Nó nói điều đó sẽ không có tác dụng vì tôi đã rớt đến đáy, và không có cơ hội tu luyện nữa. Nó cũng nói với tôi rằng tôi rất kém, và thiếu cái này thiếu cái kia. Tôi thực sự rất buồn. Tôi hỏi nó khi nào tôi có thể tu luyện. Nó nói rằng điều này cần phải xem đã.
Tôi không biết rằng nó là ma, vì thế tôi đã ngừng tu luyện. Khi tôi quyết định ngừng tu luyện, Sư Phụ thực sự không còn chăm sóc tôi. Nghiệp lực đã quay trở lại với tôi. Tôi cảm thấy đau đớn toàn thân thể. Con ma cũng đã đưa tôi xuống địa ngục để xem cách những người khác chịu đựng. Nó cũng yêu cầu tôi chịu đựng để hoàn trả những món nợ của tôi. Con ma thu tôi làm đồ đệ và để tôi chịu khổ trong địa ngục. Tôi đã bị đánh rất nặng và hầu như không còn sức lực. Tôi đã đau đớn khủng khiếp.
Đầu năm 1997, mẹ tôi gọi tôi trở về nhà. Tâm trí tôi rối bời và tôi trông rất yếu ớt. Mẹ tôi hỏi tôi điều gì đã xảy ra. Tôi nói rằng Sư Phụ nói tôi không tu luyện và vì thế tôi không thể tu luyện. Mẹ tôi đã hỏi làm sao con có thể ngớ ngẩn như thế. Nhiều học viên đã quan tâm đến tôi. Họ lấy bức hình Sư Phụ và treo nó trong nhà tôi. Tôi quỳ trước hình Sư Phụ và nói với Ngài: “Sư Phụ, con vẫn có thể tu luyện không? Con thực sự muốn tu luyện.” Tôi đã khóc và nói: “Con đã tìm kiếm Ngài suốt 40 năm, nhưng Ngài bảo con rằng con không thể tu luyện và rằng con đã rớt đến đáy, sau khi con mới tu luyện được 4 tháng. Sư Phụ, con có thể tu luyện không?” Sư Phụ rơi nước mắt. Tôi đã hỏi lại một lần nữa: “Sư Phụ, con có thể tu luyện không?” Sư Phụ gật đầu. Tôi vô cùng hạnh phúc. Sư Phụ đã gánh chịu rất nhiều nghiệp lực cho tôi.
Trên thực tế, Sư Phụ giảng: “Nếu uy đức của sư phụ rất cao, cũng có nghĩa là công lực của sư phụ rất cao, thì ông có thể tiêu [trừ] nghiệp lực cho chư vị. Công của sư phụ cao thì có thể tiêu trừ được rất nhiều; công của sư phụ thấp thì chỉ có thể tiêu trừ một chút.” (Chuyển Pháp Luân)
Con ma kia không có khả năng tiêu trừ nghiệp lực cho tôi, vì thế nó bắt tôi gánh chịu tất cả nghiệp lực của bản thân mình.
Khi tôi gặp lại con ma đó, tôi đã nói với nó: “Ngươi là Sư Phụ giả – đây là sự thực. Sư Phụ thật không nói ta ngừng tu luyện.” Con ma rất xảo quyệt và thường xuyên biến hóa thành các hình tượng khác nhau. Bất cứ khi nào nhìn thấy nó, tôi sẽ hỏi: “Xin lỗi, có phải là Sư Phụ Lý Hồng Chí không?” Con ma rời đi ngay lập tức khi nghe câu hỏi của tôi. Sư Phụ thấy điều này, và nói với tôi mỗi lần: “Ta là Sư phụ Lý Hồng Chí”. Mỗi lần Ngài đều nói với tôi như vậy. Sư Phụ thật là từ bi. Con ma không còn đến nữa.
(còn tiếp)
Phần 2, Phần 3, Phần 4, Phần 5
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/9/明慧法会–勇猛精進-助师正法(1)-248887.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/13/129448.html
Đăng ngày 02-12-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.