Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-07-2022] Đại dịch Covid đột ngột xuất hiện, và lệnh phong tỏa được đưa ra ngay trong đêm làm cho người dân ở khu chung cư của chúng tôi không kịp trở tay. Hai sự việc này xảy ra cùng lúc. Thật xấu hổ thay khi tôi đã không xử lý chuyện này với tư cách là một học viên. Tôi hy vọng bài chia sẻ này của mình có thể giúp các đồng tu hướng nội xem họ có các chấp trước tương tự như tôi hay không.
Mua vội
Tất cả cư dân đều bị cấm rời khỏi căn hộ trong thời gian phong tỏa. Con trai và con dâu tôi không thể đi làm, và cháu gái cũng không đi học được. Các loại rau củ mà chúng tôi có trong tủ lạnh đã giúp chúng tôi sống sót qua mấy ngày đầu. Sau đó con trai tôi tham gia vào một nhóm chat nơi có thể mua rau trực tuyến. Mua hàng trên mạng thì không có nhiều lựa chọn và số lượng cũng giới hạn, nhưng ít ra nó cũng giúp chúng tôi lấp đầy bao tử.
Vấn đề là không có đủ khoai tây vốn là món yêu thích của cả nhà. Mỗi khi nấu ăn tôi đều nghĩ đến khoai tây, và tự nhủ sẽ mua hẳn một bịch lớn ngay khi có cơ hội, để dự trữ sẵn trong nhà.
Sau một tháng đóng cửa, chung cư đã cho phép người dân ra khỏi căn hộ và được phép đi lại trong khuôn viên của tòa nhà. Vào một buổi chiều nọ, tôi nghe thấy có ai đó đang rao bán rau củ ở tầng trệt, tiếng rao vọng lại từ hướng Tây của tòa nhà. Tôi hớt hải chạy lại đó và thấy có khoai tây, tôi thấy vui vì cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần. Tôi đứng xếp hàng và chờ đến lượt.
Đến lượt mình, tôi mua một túi 5 cân khoai tây to và tươi, cùng vài thứ khác nữa. Tôi rất hài lòng và bắt đầu lưỡng lự xem có nên gọi cho mấy người bạn, hay mua thêm ít rau củ tươi cho họ. Cuối cùng tôi đã không gọi cho ai cả vì chúng tôi không được phép ra khỏi khuôn viên tòa nhà. Do vẫn còn tiền nên tôi mua thêm 5 cân khoai tây nữa, thấy hài lòng rồi nên tôi ra về.
Về đến nhà, con trai tôi muốn mua thêm mấy thứ khác nữa nên tôi quay lại xếp hàng, lúc này lượng người mua rau đông dần. Có người ra muộn nên đã hết khoai. Tôi cảm thấy không thoải mái khi nghe thấy tiếng thở dài của một người phụ nữ chỉ vì đến muộn và không mua được khoai tây. Có người còn nói chỉ muốn mua một ít khoai.
Sau khi về nhà, tôi đã hướng nội xem tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu, nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra mình sai ở đâu, vì vậy tôi đã đào sâu hơn theo góc độ của người tu luyện. Đầu tiên tôi phát hiện ra mình có lòng tham. Trong thời gian đóng cửa hàng hóa rất khan hiếm, nhưng tôi lại mua ngay hai bịch khoai tây. Theo nguyên tắc của người thường thì chuyện này là công bằng, nhưng đó không phải là điều mà một học viên Pháp Luân Đại Pháp nên làm. Vấn đề nằm ở chỗ tôi chỉ quan tâm đến nhu cầu của bản thân và không nghĩ đến người khác. Hơn nữa tôi không thể ăn nhiều khoai tây như vậy trong một thời gian, và tôi chắc chắn sẽ có cơ hội mua lại trong khoảng thời gian này.
Thứ hai là khi ấy tôi muốn mang gì đó tươi cho người bạn này, người quen kia, bề ngoài thì có vẻ như là đang quan tâm đến người khác và nghĩ cho người khác, nhưng thực ra nó là cái “tình”. Lý do ẩn sâu sau tâm ích kỷ này là thông qua việc nhỏ này tôi có cơ hội đền đáp những ân huệ, hoặc kiếm được một số ân huệ.
Một gói mì ăn liền
Trong tủ của nhà chúng tôi có vài túi mì gói ăn liền và trong thời gian phong tỏa nó trở thành thứ gì đó rất quý giá. Nhiều khi trưa đói, tôi nghĩ đến làm bát mì nóng, nhưng luôn phải kìm nén lòng ham muốn và để dành mì cho con trẻ. Một ngày nọ, một thanh niên trong tòa nhà nhắn tin vào trong nhóm chat cầu xin một gói mì ăn liền kèm với biểu tượng chảy nước miếng. Con trai tôi liền thực hiện điều ước cho anh này, cháu đặt một gói mì vào thang máy và nhấn lên tầng cho người thanh niên kia. Khi ấy tim tôi liền nhói lên.
Nếu anh này cầu xin tôi cho anh ấy 1 gói mì, tôi sẽ cho anh ấy nhưng với một thái độ miễn cưỡng, vì tôi phải đấu tranh với chính mình. Tôi lại nhìn thấy tâm ích kỷ của bản thân.
Trong tu luyện không có chuyện gì là tầm thường. Những điều tưởng chừng như là tầm thường này trong cuộc sống hằng ngày lại phơi bày cho ta thấy được cái tình, tâm ích kỷ, tính tham lam, và nó phản ánh được tình trạng tu luyện của tôi. Vì những chấp trước hủ bại này bị phơi bày, tôi ngoài việc cảm thấy thất vọng về bản thân và thừa nhận những sai lầm của mình với Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Đại Pháp), thì đã đến lúc tôi phải loại bỏ chúng.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/1/444819.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/12/202744.html
Đăng ngày 06-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.