Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-12-2022] Pháp Luân Đại Pháp, cũng gọi là Pháp Luân Công, đã được nhiều người biết đến với những tác dụng thần kỳ đối với sức khỏe. Tôi là một kỹ sư chuyên nghiệp cấp cao và từng bị trầm cảm nặng. Khi y học hiện đại không thể giúp được gì, tôi đã may mắn có thể tu luyện Đại Pháp, và căn bệnh trầm cảm của tôi đã biến mất mà không cần dùng bất kỳ loại thuốc nào. Tôi viết ra những câu chuyện khó quên được của mình để bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, vì sự cứu độ từ bi của Ngài.

Tu luyện Đại Pháp

Tôi đã từng rất khỏe mạnh, nhưng nửa cuối năm 2018, tôi đột nhiên gặp vấn đề về sức khỏe. Cơ thể tôi mất đi phản ứng và chân tôi bị yếu. Tôi trở nên lo lắng và bồn chồn, sau đó là chứng mất ngủ và tim đập nhanh. Tôi cũng bị đau nhức xương không thể chịu nổi mà dường như không có nguyên nhân trực tiếp.

Tôi mất hứng thú với mọi thứ và không thể tập trung trong khi đọc hay xem bất cứ thứ gì. Thị giác của tôi trở nên mờ đi. Trí thông minh và trí nhớ của tôi cũng suy giảm nghiêm trọng và tôi không thể suy nghĩ rõ ràng về một điều đơn giản. Tôi có thể dễ dàng sợ hãi bởi một âm thanh nhỏ nhất. Không thể làm tốt mọi việc, tôi đã xin nghỉ việc.

Tôi đã đến một bệnh viện lớn để khám và làm nhiều xét nghiệm nhưng không phát hiện ra vấn đề gì. Sau một thời gian, các triệu chứng trầm cảm xuất hiện và nặng dần. Tôi không vui cả ngày và không muốn gặp ai. Tôi sống trong sợ hãi và bắt đầu bị bệnh tim, đau bụng, buồn nôn và mộng tinh.

Tôi có một cảm giác vô cùng đau đớn, như thể có rất nhiều con bọ đang bò trong cơ thể tôi. Tôi bắt đầu giảm cân, và cảm thấy rằng mình thà chết còn hơn sống.

Bề ngoài, tôi có vẻ khỏe mạnh, nhưng tôi biết rằng sức khỏe của tôi ngày càng sa sút. Tôi lảo đảo và có thể ngã bất cứ lúc nào. Tôi gặp khó khăn khi lên xuống vài bậc cầu thang. Tôi cảm thấy mình đang suy sụp, cả thể chất và tinh thần, như thể cuộc đời tôi sắp kết thúc. Một người bạn bác sỹ đã nói rằng tôi đã có hầu hết các triệu chứng của bệnh trầm cảm nặng.

Bố tôi và ông tôi cũng mắc những căn bệnh tương tự khi còn đang sung sức nhưng không nặng như tôi. Bố tôi đã được các chuyên gia điều trị tốt nhất, nhưng ông mất khả năng lao động sau hai năm và đã qua đời một năm sau đó.

Tôi tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng và thành công trong sự nghiệp của mình. Tôi có một sự nghiệp và một gia đình đáng ghen tị. Nhưng giờ đây, những điều này dường như vô nghĩa. Tôi bắt đầu thực sự hiểu được ý nghĩa của cuộc sống mà Sư phụ đã dạy chúng ta trong Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ giảng:

“…khi sinh chẳng đem đến, khi tử chẳng mang theo…” (Bài giảng thứ Tư-Chuyển Pháp Luân)

Tôi bắt đầu có nhiều câu hỏi. Mọi thứ tôi đã đạt được trước đây là gì? Tôi đã đến thế giới này vì điều gì? Tại sao tôi phải chịu đựng những đau khổ lớn như vậy?

Vợ tôi, một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã nói: “Vì bệnh viện không thể cứu anh, anh nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu anh!”

Trở lại năm 1995, tôi đã xem video các bài giảng Pháp của Sư phụ nhiều lần, và đã tham gia học Pháp nhóm và luyện công tập thể. Tôi biết rằng Đại Pháp là tốt, và các nguyên lý thâm sâu của Pháp môn đã hoàn toàn thay đổi quan điểm của tôi về cuộc sống và các giá trị. Nhưng thật xấu hổ là tôi luôn cảm thấy rằng tu luyện quá khó với một người tầm thường như tôi, người chỉ muốn làm một người tốt và không có khát vọng tâm linh. Sau khi chính quyền cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Đại Pháp vào năm 1999, tôi dần dần buông lơi trong tu luyện và sau đó hoàn toàn dừng lại.

Học Pháp để tăng cường chính niệm

Trong lúc tuyệt vọng, tôi nhận ra rằng Đại Pháp là hy vọng duy nhất của tôi. Tôi quyết định tu luyện trở lại. Tôi đã vứt tất cả thuốc của mình và bắt đầu xem các video bài giảng của Sư phụ.

Lúc đó, sự dày vò của bệnh tật khiến tôi không thể làm được gì, nhưng thật kỳ diệu là tôi có thể đọc các sách Đại Pháp! Vì vậy tôi bắt đầu với Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và Hồng Ngâm. Khi tôi đọc các cuốn sách, cơn đau của tôi dịu đi rất nhiều. Điều đó khiến tôi tin rằng Sư phụ từ bi đang giúp tôi tiêu trừ nghiệp bệnh.

Khi tôi bị đau, bài thơ của Sư phu “Khổ kỳ tâm chí” đã cho tôi sức mạnh. Vợ tôi khích lệ tôi học thuộc bài thơ, nhưng tôi khó làm được vì mất trí nhớ trầm trọng. Tuy nhiên, tôi nghiến răng kiên trì và cuối cùng đã có thể học thuộc.

Sư phụ dạy:

“Viên mãn đắc Phật quả

Cật khổ đương thành lạc

Lao thân bất toán khổ

Tu tâm tối nan quá

Quan quan đô đắc sấm

Xứ xứ đô thị ma

Bách khổ nhất tề giáng

Khán kỳ như hà hoạt

Cật đắc thế thượng khổ

Xuất thế thị Phật Đà”

(Khổ kỳ tâm chí-Hồng Ngâm)

Sau đó tôi đọc trên trang Minh Huệ và biết được rằng nhiều đồng tu đang học thuộc Chuyển Pháp Luân. Vợ tôi hỏi tôi có thể làm được không, và câu trả lời của tôi là hoàn toàn có thể. Tôi bắt đầu từ “Luận ngữ.” Tôi đã học hơn mười ngày, và vẫn không thể thuộc được. Nhưng tôi đã kiên trì cố gắng và cuối cùng đã có thể nhớ được từng đoạn một.

Cuối cùng, tôi mất hơn một năm để học thuộc toàn bộ cuốn sách lần đầu tiên. Hiện giờ tôi đang học lần thứ hai.

Do tình trạng thể chất của mình, tôi không thể làm gì khác ngoài tu luyện-luyện công, học Pháp và ghi nhớ Chuyển Pháp Luân. Mỗi ngày, tôi đọc hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và một bài kinh văn. Thông qua học Pháp, chính niệm của tôi được củng cố lúc nào không hay. Trong khi học Pháp, tôi thỉnh thoảng cảm thấy các tế bào của mình rung lên khi tôi ở trạng thái tốt. Đôi khi, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh thổi từ đỉnh đầu xuống đến chân. Cảm giác đó làm tôi kinh hãi, nhưng tôi biết đó là do Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho tôi.

Tinh tấn tu luyện để bắt kịp

Vì tôi yếu, thức dậy luyện công buổi sáng là một khảo nghiệm lớn. Lúc đầu, tôi phải dựa vào thứ gì đó mới đứng được. Mặc dù tôi lảo đảo, tôi không bao giờ ngã. Mặc dù tôi yếu, tôi vẫn hoàn thành các bài công pháp và dần dần việc luyện trở nên ít vất vả hơn, bao gồm cả việc luyện công bài 2. Sau một thời gian, tôi đã có thể luyện cả năm bài công pháp.

Luyện tĩnh công trong tư thế song bàn rất khó khăn với tôi bởi vì chân tôi bị cứng. Ngoài ra, tôi có bắp chân ngắn và gân cứng, khiến càng khó khăn hơn. Ban đầu, tôi không thể ngồi đơn bàn thậm chí trong 15 phút, càng không thể ngồi song bàn.

Đó là thời điểm mà bản nhạc luyện công mới được đăng trên trang Minh Huệ, trong đó bài công Pháp thứ hai đã được kéo dài tới 1 giờ. Tôi ngộ ra rằng một giờ là ngưỡng tối thiểu để luyện công, và tôi phải làm được. Vì vậy tôi trở nên rất lo lắng.

Một ngày nọ, tôi quyết định vượt qua giới hạn 15 phút luyện tĩnh công. Thật kỳ diệu, tôi đã ngồi được 30 phút, và chân tôi không quá đau. Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi có thể ngồi song bàn! Một năm sau, tôi có thể ngồi song bàn trong một giờ và luyện bài Pháp Luân Trang Pháp trong một giờ nữa. Điều này đã cho tôi niềm tin trong tu luyện.

Từ trải nghiệm luyện tĩnh công, tôi biết rằng tôi có thể vượt qua bất kỳ rào cản nào miễn là tôi tập trung vào nó và kiên trì, bất kể điều gì xảy ra.

Đã hai năm kể từ khi tôi kiên trì luyện công vào buổi sáng. Bây giờ, tôi luôn thức dậy ngay khi đồng hồ báo thức reo, dù đó là ngày nghỉ hay khi tôi đi công tác. Sư phụ đang chăm lo cho tu luyện của tôi, và Ngài sẽ giúp tôi nếu tôi quyết tâm tu luyện tinh tấn và đề cao tâm tính của mình.

Buông bỏ chấp trước chữa bệnh

Tôi bắt đầu tu luyện với mục đích chữa bệnh và chấp trước đã tồn tại trong một thời gian dài. Tôi đã trải qua nhiều can nhiễu và trạng thái tu luyện của tôi dao động khá nhiều. Tôi tự hỏi tại sao sức khỏe của tôi không được cải thiện sau khi tôi đã luyện tập rất chăm chỉ. Tôi trở nên rất nản, nhưng tôi tiếp tục tu luyện bởi vì nó là hy vọng duy nhất của tôi.

Sau đó, tôi hiểu được thông qua học Pháp rằng đó là vì tôi không buông bỏ chấp trước của mình. Do nghiệp lực can nhiễu, tôi đôi khi mất tín tâm và nghĩ đến việc tới bệnh viện khi bệnh tình nặng hơn. Tình trạng này đã lặp đi lặp lại nhiều lần. Tuy nhiên, tôi trở nên minh bạch hơn sau mỗi lần. Tôi nhắc mình nghĩ đến lời giảng của Sư phụ: “Cật khổ đương hành lạc” (Khổ kỳ tâm chí-Hồng Ngâm) và dần buông bỏ chấp trước.

Tôi bắt đầu tuân theo những yêu cầu đối với một học viên và coi mình là một người khỏe mạnh. Tôi không còn muốn tự cô lập mình ở nhà nữa. Với sự khích lệ của vợ tôi, tôi đã kết thúc thời gian nghỉ phép và trở lại làm việc. Mất khoảng một tiếng để tới văn phòng của tôi bằng xe buýt. Lúc đó, khả năng giữ thăng bằng của tôi rất kém và tôi vẫn rất yếu. Tôi lo lắng rằng mình không thể đứng vững được nếu không có chỗ ngồi trên xe buýt. Ngày tôi đi làm trở lại, tôi quyết định tự mình đi xe buýt, không cần sự trợ giúp của vợ. Hãy đoán xem chuyện gì đã xảy ra. Có một chỗ trống trên xe buýt ngay khi tôi lên xe, và tôi đã dến văn phòng một cách suôn sẻ. Tình trạng này đã xảy ra nhiều ngày liên tục.

Một ngày, tôi thấy mình không còn gặp vấn đề khi đứng. Sau đó tôi không thấy còn chỗ trống nào trên xe buýt. Tôi biết rằng Sư phụ đang chăm sóc cho tôi.

Ba tháng sau khi tu luyện, tôi đã có thể ngủ và không còn cảm thấy chán nản nữa. Tôi có thể ăn, và cảm thấy thức ăn ngon. Tôi bắt đầu lấy lại sức.

Tâm trí tôi cũng trải qua những thay đổi lớn. Tôi thực sự đã buông bỏ chấp trước vào chữa bệnh!

Không chỉ khỏe trở lại bình thường, tôi cũng trải qua nhiều thay đổi kỳ diệu. Ví dụ, tóc tôi đen trở lại. Bệnh gàu nghiêm trọng đã hành hạ tôi trong nhiều năm cũng biến mất.

Bây giờ thị lực của tôi tốt hơn và tôi không còn cần đeo kính nữa. Suy nghĩ của tôi trở nên sắc bén hơn và tôi cảm thấy khôn ngoan hơn. Quan trọng hơn cả là tôi biết nguyên nhân gốc rễ của cơn đau và bệnh tật trong cuộc sống. Tôi biết được ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Tôi cũng biết được mục đích của con người là trở về với chân ngã ban đầu của mình.

Buông bỏ tâm sợ hãi và giảng chân tướng

Tại giai đoạn Chính Pháp này, một học viên Đại Pháp chân chính phải làm tốt ba việc, đặc biệt là giảng chân tướng. Tôi sống nội tâm, rụt rè, và rất sợ hãi từ khi còn nhỏ. Do đó, tôi trở nên kín tiếng và miễn cưỡng nói chuyện với người khác trừ khi cần thiết. Đó là một thách thức lớn với tôi để có một bước đột phá trong việc giảng chân tướng.

Trong một thời gian dài, tôi đã phụ thuộc nhiều vào vợ mình trên con đường tu luyện. Tôi đã cùng cô ấy nói chuyện về Pháp Luân Công với người thân, bạn bè, bạn học và đồng nghiệp. Chúng tôi nói chuyện trực tiếp với mọi người khi có đủ thời gian. Nếu không, chúng tôi đưa cho họ các tạp chí định kỳ của Minh Huệ, đĩa thông tin chân tướng, lịch và các tài liệu khác.

Các bạn cùng lớp và đồng nghiệp của tôi đều có giáo dục. Một số đang kinh doanh và một số khá thành công trong sự nghiệp của họ. Nhiều người nghĩ rằng họ giỏi hơn những người khác trong việc phán đoán và hoài nghi về mọi thứ, điều này gây khó khăn cho việc nói chuyện với họ về Đại Pháp và thậm chí còn khó khăn hơn khi thuyết phục họ thoái ĐCSTQ. Tuy nhiên với sự kiên trì của chúng tôi, một số người trong số họ đã bị thuyết phục và thoái ĐCSTQ.

Chúng tôi đã trực tiếp nói với người thân về Pháp Luân Đại Pháp khi về thăm quê. Hầu hết người thân đều giản dị và tốt bụng. Họ có thể nhận ra bản chất của tà Đảng. Một số thoái ĐCSTQ sau khi biết sự thật, và một số cũng muốn tu luyện Đại Pháp.

Một ngày nọ, tôi nghĩ rằng tôi nên giảng chân tướng một mình. Tôi tin rằng tính cách hướng nội, nhút nhát và hay sợ hãi của mình đến từ tâm sợ hãi và tâm bảo vệ bản thân. Tôi sợ bị tổn thương và giấu mình sau những chấp trước của bản thân để tự vệ. Tôi phải loại bỏ những chấp trước này.

Mọi người đã sợ hãi trong đại dịch COVID-19. Có rất ít người trên đường phố và mọi người trong văn phòng đều đeo khẩu trang. Họ rất lo lắng, không biết tình hình sẽ ra sao. Tôi nghĩ rằng đó sẽ là cơ hội tốt cho tôi để bứt phá bởi vì nhiều người, vì an toàn cho bản thân mà nghĩ đến những vấn đề khác. Giúp họ chấp nhận nhận sự thật dễ hơn nhiều.

Đầu tiên tôi củng cố chính niệm của mình thông qua học Pháp. Tôi đã học cách giảng chân tướng từ các bài chia sẻ trên trang Minh Huệ. Sau đó, tôi bắt đầu nỗ lực một cách độc lập, thuyết phục bạn bè về khả năng chữa bệnh của Đại Pháp bằng kinh nghiệm cá nhân của mình. Kết quả rất tốt. Sau khi nói chuyện với từng người, tôi thấy mình có thể nói rõ ràng và nỗi sợ hãi của tôi giảm bớt.

Một thành viên gia đình của đồng nghiệp của tôi cũng bị trầm cảm. Anh ấy đã chạy chữa khắp nơi mà không có kết quả, và chỉ có thể dựa vào thuốc. Tình huống này đặt gánh nặng lên đồng nghiệp của tôi và ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu suất làm việc của cô ấy. Tôi nói với cô ấy về việc tôi đã thoát khỏi chứng trầm cảm nặng như thế nào trong ba tháng nhờ tu luyện Đại Pháp. Cô ấy rất ngạc nhiên và bày tỏ mong muốn tu luyện. Cô ấy cũng muốn các thành viên trong gia đình mình tu luyện Đại Pháp.

Mặc dù kỹ năng giảng chân tướng của tôi đã được cải thiện, tôi vẫn bị cản trở bởi các chấp trước ở một số khía cạnh. Tôi bị lòng tự trọng của mình cản trở việc tạo ra những bước đột phá. Tôi là một người cầu toàn và luôn muốn thành công ngay lần đầu tiên. Nếu tôi không thành công, tôi sẽ cảm thấy thất bại và chán nản. Tôi cũng rất lo sợ và choáng ngợp về sự an toàn, do đó đã đánh mất nhiều cơ hội để nói chuyện với mọi người.

Suy cho cùng, những chấp trước này thực sự phản ánh tính ích kỷ của tôi. Điều này có nghĩa là tôi nghĩ đến bản thân mình trước tiên. Bây giờ, tôi đang nỗ lực để loại bỏ những quan niệm người thường này.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/10/445940.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/21/205293.html

Đăng ngày 21-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share