Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-10-2022] Tôi là một bà nội trợ sống ở một làng quê. Sau khi bỏ tu luyện lần đầu, tôi đã quay lại với Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2012 nhờ sự giúp đỡ của các học viên địa phương. Dưới đây, tôi xin chia sẻ kinh nghiệm tu luyện tại nhà của mình.

Con trai giúp tôi đề cao

Tôi là một đứa trẻ thông minh và khéo tay. Sau khi lập gia đình, tôi chăm sóc tốt mọi người già trẻ trong nhà, và trong mắt họ, tôi là một người vợ và là một bà mẹ tốt.

Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi thậm chí còn nghiêm khắc với bản thân hơn nữa.

Một hôm tôi đang nấu ăn trong khi giặt đồ. Con trai tôi về nhà và chê bai tôi, “Mẹ không giỏi giang bằng mẹ bạn học của con! Mẹ chả có gì giỏi cả!”

Tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn và muốn nổi sung, nhưng tôi đã tự kiềm chế. Vì vậy tôi đã cười nói với con trai, “Mẹ thực sự không được tốt. Nếu con thích mẹ của ai đó nữa, thì con cứ thích và gọi bà ấy là “mẹ.” Mẹ sẽ không khó chịu đâu.”

Tôi nói thêm, “Dù mẹ của các bạn khác có tốt thế nào, họ sẽ không chăm sóc con đâu. Mẹ vẫn phải chăm sóc con, phải không?”

Con trai tôi đáp, “Con cố ý chọc tức mẹ đấy! Con là con trai của mẹ, và con biết dù con làm mẹ bực mình đến đâu, thì mẹ sẽ không nổi giận với con. Nhưng nếu Tiểu Trình [con dâu tôi] chọc giận mẹ, thì mẹ sẽ phản ứng khác hẳn.”

Tôi nói, “Nếu Tiểu Trình chọc giận mẹ, thì mẹ còn có ít lý do hơn để mà nổi giận.”

Sau đó tôi nhận ra rằng Sư phụ, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đang dùng miệng con trai tôi để khảo nghiệm tôi và giúp tôi đề cao.

Chồng tôi liên tục chửi rủa tôi

Một hôm, tôi đang làm bánh kếp trong bếp. Chồng tôi la hét từ bên ngoài, “Chúa ơi! Cô mà lại làm cái thứ bánh bao khủng khiếp đó, tôi sẽ quẳng chúng đi!”

Hai hôm trước tôi không có đủ thịt cho vào bánh bao, nên anh ấy đã không hài lòng. Tôi nghĩ anh ta kén cá chọn canh và muốn bật khóc, nhưng tôi đã cầm được nước mắt.

Một hôm khác tôi tình cờ gặp anh trên đường từ chợ về nhà. Anh ấy nói, “Đưa tôi mấy trăm tệ đi.”

Tôi nói, “Em chỉ mang theo chừng 100 Tệ thôi. Chẳng phải hai hôm trước em đã đưa anh 300 tệ còn gì?”

Anh ta tức giận và chửi rủa tôi, “Tránh ra! Biến đi!” Tôi thường phải đưa nhiều thêm mỗi khi anh ta đòi tiền. Tôi nghĩ “Tôi đã làm anh hỏng quá mất rồi.”

Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy phẫn nộ. Sao anh ta luôn đối xử với tôi như thế?

Có phải Sư phụ đang dùng miệng anh ấy để giúp tôi đề cao? Tôi quyết định lần tới phải làm được tốt hơn.

Mấy ngày sau, một người bạn rủ tôi lên phố đi mua đồ với cô ấy. Chồng tôi thì đang xem ti vi.

Tôi đang trên đường đi ra, thì anh ấy quay lại và nói một cách ác ý: “Đồ khốn! Cút khỏi đây! Ô tô hãy chẹt chết cô đi!”

Ngay lập tức tôi nhớ đến lời giảng sau của Sư phụ,

“Chúng ta nói rằng khi gặp mâu thuẫn trước mặt, lùi một bước biển rộng trời cao, đảm bảo sẽ là một cảnh tượng khác.” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi mỉm cười nói với anh ấy, “Sư phụ mới quyết định cuối cùng về việc tôi nên sống hay nên chết. Ngài đã tiêu nghiệp cho tôi, nên bất kỳ cái ô tô nào đến gần rồi cũng tránh tôi ra. Rồi tôi sẽ về nhà nguyên vẹn.”

Có lẽ vì tôi có thể nhẫn chịu, nên tôi hẳn đã đạt được yêu cầu của Pháp ở một tầng thứ nhất định. Từ đó anh không còn nói với tôi bằng cái giọng ác ý đó nữa.

Khuôn mặt tôi đẫm nước mắt khi tôi viết bài này. Con xin đa tạ, Sư phụ, vì sự dẫn dắt và từ bi của Ngài.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/28/451214.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/17/205228.html

Đăng ngày 21-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share