Bài viết của Tình Nghi, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 02-11-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2003. Sau khi tu luyện, tôi dần dần nhận ra con người có quá nhiều chấp trước. Danh, lợi, và tình: tất cả chúng đều thời thời khắc khắc đang chi phối chúng ta.

Tôi nhớ khi còn là sinh viên, nhiều người đã hỏi tôi, “Bạn còn quá trẻ. Tại sao bạn lại muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp?” Lúc đó, tôi đã không vượt qua được nhiều khảo nghiệm tâm tính.

Tôi từng cho rằng mình không quá chú trọng vào tiền bạc bởi tôi chưa từng chịu áp lực vì tiền. Tuy nhiên, sáu năm trước, mọi thứ trở nên căng thẳng khi tôi từ bỏ một công việc ổn định để mở một công việc kinh doanh nho nhỏ ở chợ. Hàng tuần tôi không còn phụ thuộc vào sự kiểm soát của người chủ. Điều đó khiến tôi nhận ra mình đã thực sự quá chú trọng vào tiền bạc và lợi ích vật chất.

Việc kinh doanh của tôi liên quan đến mua và bán các sản phẩm nông sản. Lúc mới đầu, mặc dù chỉ đơn giản là mua và bán, thì vẫn luôn có các khảo nghiệm tâm tính. Ví dụ, khi tôi bắt đầu khởi nghiệp, cửa hàng của tôi là một quầy di động. Khi tôi lao đến chợ mỗi sáng sớm, tôi thấy vị trí mà mình thường để quầy hàng đã bị ai đó chiếm mất rồi. Vì không còn chỗ nào nữa, nên tôi sẽ không thể bán được hàng của mình. Lúc đó, nhiều yếu tố tiêu cực đã làm tôi rất đau đầu. Điều này thực sự hiện hữu khi tôi có cả một xe hàng cần bán trong ngày hôm đó.

Sau khi hướng nội, tôi hiểu rằng việc này xảy ra vì tôi không có chính niệm. Ví dụ, tôi muốn đặt quầy hàng của tôi tại một vị trí hấp dẫn, nhưng việc kinh doanh ở đó lại bị cấm. Rồi sau đó, tôi sẽ lại thỉnh thoảng ra khỏi nhà thật sớm để chiếm được vị trí nhưng sẽ lại bỏ lỡ việc phát chính niệm toàn cầu lúc 6 giờ. Tôi biết như thế là sai, nhưng chấp trước vào lợi ích của tôi vẫn cứ làm tôi quay cuồng. Tôi đã không làm theo lời Sư phụ giảng:

“Sự sự đối chiếu
Tố đáo thị tu”

Tạm dịch:

“Mỗi mỗi đối chiếu
Làm thế là tu“
(Thực tu – Hồng Ngâm)

Tôi đã kinh doanh tại địa điểm đó trong ba hay bốn năm. Sau đó, chủ nhà gần đó thậm chí còn nói, “OK. Anh không cần trả tiền cho tôi để đặt quầy hàng ở đây đâu. Đây là chỗ của anh.” Tôi thực sự đã cho rằng chỗ đó là của mình, nên khi có ai khác đặt quầy ở đó, thì tôi sẽ cảm thấy như thể cái gì đó thuộc về mình đã bị lấy mất. Rồi một viên cảnh sát đã đưa tôi phiếu phạt vì đã đỗ xe không đúng quy định. Lúc đó, tôi có tài liệu Đại Pháp trong xe. Tôi vẫn thường tặng chúng cho các khách hàng của mình. Khi viên cảnh sát đang viết phiếu phạt, tôi chợt nhận ra rằng mình không thể đưa tờ rơi cho viên cảnh sát đó vì sẽ làm mất danh dự Đại Pháp. Sau đó tôi đã thực sự nhận ra việc tôi kinh doanh ở địa điểm đó là một sai lầm lớn đến thế nào.

Sau khi nhận ra vấn đề này từ tận đáy lòng, tôi đã thuê một vị trí được phép kinh doanh. Tuy nhiên, vẫn còn những khảo nghiệm. Theo cách nói của người thường, nếu bạn chuyển đến một chỗ mới, thì bạn phải gây dựng lại khách hàng của mình từ đầu. Tuy nhiên, tôi ngộ từ Pháp rằng nếu công việc kinh doanh của mình không được tốt, thì nhất định có điều gì đó mà mình làm không ngay chính. Do đó, tôi đã tự hỏi mình liệu tôi có quay lại chỗ ban đầu nếu tôi thực sự không bán được hàng ở chỗ hiện tại không. Câu trả lời của tôi là không. Tôi đã quyết không đi con đường sai lầm đó nữa. Thế nhưng, tôi vẫn không biết tại sao việc kinh doanh lại không cải thiện.

Một hôm, khi đang đưa cho vợ chi phí sinh hoạt hàng ngày, tôi chợt nhận ra nguyên lý trong Pháp mà Sư phụ giảng:

“Những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được. Tất nhiên cũng không tuyệt đối. Nếu tuyệt đối đến vậy, thì không tồn tại vấn đề con người làm điều xấu, vậy nghĩa là nó cũng còn tồn tại một số nhân tố bất ổn định. Tuy nhiên chúng ta là người luyện công, thì về lý là do Pháp thân của Sư phụ quản; người khác có muốn lấy thứ gì của chư vị thì cũng không lấy được. Do đó chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này. Bởi vì người thường không ngộ được [Pháp] lý này, nên với lợi ích trước mắt mà tranh mà đấu.” (Bài giảng thứ Bảy, Chuyển Pháp Luân)

Cuối cùng tôi đã nhận ra tại sao, cho dù mỗi tháng tôi tôi kiếm được bao nhiêu, thì tôi vẫn không tiết kiệm được nhiều. Ngoài việc không đi con đường chân chính, tôi còn có chấp trước ẩn giấu. Thực ra, khi tôi trả tiền cho ai đó vì cái gì đó, có thể là học phí ở trường cho con hay cho người phân phối hàng của tôi, tôi chỉ là đang tạm thời giữ tiền cho họ-họ sẽ lấy lại khi họ cần. Chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền đều được an bài cả rồi. Do đó tôi nên dễ dàng từ bỏ bất kỳ lợi ích vật chất nào trong xã hội người thường.

Khi một người tu luyện kinh doanh, thái độ của anh ta cần phải rất khác với thái độ của một người không tu luyện.

Ví dụ, khi chúng ta lấy hàng của mình, đôi khi chúng ta gặp những ngưởi nông dân đã đóng gói hàng sẵn cho chúng ta. Hầu hết mọi người hữu ý nhặt cái hộp trông bắt mắt nhất trong những cái hộp có giá như nhau. Tôi thì nghĩ khác. Tôi chỉ nhặt hàng ngẫu nhiên và tùy kỳ tự nhiên thôi.

Thực ra, chất lượng hàng hóa mà chúng ta lấy cũng đã được ấn định trước lâu rồi. Số phận của chúng ta đã được an bài và sẽ không thay đổi dù chúng ta có cố ý lựa chọn.

Trong nhiều năm, có nhiều lần tôi đã lấy những hàng còn lại sau khi những người khác đã chọn lựa xong, chất lượng của toàn bộ hàng hóa của tôi lại tốt hơn. Mỗi khi thấy những người khác cãi cọ và đánh lộn và cả hai phía đều nói là họ bị lừa, thì niệm đầu này thường đến trong tâm trí tôi: May mắn mình là người tu luyện. Nếu không thì chắc mình cũng giống như họ thôi.

Khi tôi ra chợ để kinh doanh, thì các vai diễn đã xoay chuyển. Đôi khi một hàng hóa nào đó trông không đẹp mắt và khách hàng không muốn mua chúng, chấp trước vào danh và lợi của tôi lại nổi lên. Đầu tiên, tôi có một niệm đầu ngu ngốc là nếu mình biết trước điều này, thì mình đã chỉ xem hàng thay vì mua nó. Khi hướng nội để xem tại sao mình lại không vui, tôi đã nhận ra rằng chính là chấp trước vào lợi ích lại nảy sinh rồi. Tôi nghĩ rằng nếu tôi bán hàng dưới điểm tối ưu rẻ hơn, thì tôi sẽ không thể đạt được lợi nhuận mục tiêu của mình.

Mặc dù biết là tôi có thể định giá hàng theo chất lượng của chúng, chấp trước vào việc kiếm tiền vẫn cứ dẫn dắt tâm tôi. Thỉnh thoảng khi biết rằng các khách hàng sẽ thích một đợt hàng nào đó, tôi có thể chịu mất tiền và tất cả những gì tôi có thể làm là tặng hàng miễn phí cho họ.

Những khảo nghiệm tâm tính này, nghe thì rất thực tế, thường xuất hiện trong các giao dịch. Tuy nhiên, khi tôi tuân theo Chân, Thiện, và Nhẫn để làm mọi việc, thì dần dần tôi ít quan tâm hơn đến những thứ tầm thường đó. Mặc dù quá trình ma luyện tâm tính của tôi rất khó khăn, ít nhất thì giờ tôi có phương hướng rồi.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/2/451052.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/24/204887.html

Đăng ngày 13-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share