Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-10-2022] Ngày 17 tháng 8 năm 2022, khi tôi và các đồng tu đang ra ngoài giảng chân tướng khuyên tam thoái, đột nhiên một cảnh sát mặc thường phục chặn tôi lại, đưa ra thẻ cảnh sát của anh ta và nói: “Tôi là người của cục công an, có chuyện muốn nói với anh. Lên xe đi, nếu không tôi sẽ dùng vũ lực”. Tôi sững sờ một lúc rồi nói: “Đi thì đi”. Tôi nghĩ bình thường mình còn đến đồn công an để giảng tướng cơ mà.
Tôi bị đưa đến một đồn cảnh sát và sau đó được chuyển đến Trung tâm giám sát của Sở Cảnh sát Thành phố Vũ Hán, nơi có rất nhiều màn hình giám sát trên tường.
Tôi bị còng tay và ngồi trên một chiếc ghế kim loại trong phòng thẩm vấn, đối mặt với hai cảnh sát. Viên cảnh sát trẻ tuổi cho tôi xem ảnh chụp màn hình video giám sát được in trên một mảnh giấy và nói: “Anh đã giảng chân tướng cho một bác sỹ trẻ vào ngày 31 tháng 7. Anh ấy đã báo cáo anh.” “Vô lý. Anh hãy gọi anh ta đến đây để làm chứng”, tôi trả lời.
Tôi hướng nội và cố gắng tìm ra sơ hở của mình. Nhìn lại hơn 20 năm tu luyện, tôi đã kiên định làm ba việc nhưng tôi thường đổ lỗi cho người khác khi gặp mâu thuẫn. Tôi tìm ra nhiều chấp trước nữa như coi thường người khác, tật đố, oán giận, sắc dục, an dật và sợ hãi.
Gần đây, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi vì không thể đề cao trong tu luyện. Cựu thế lực đã tóm lấy tâm chấp trước của tôi, khiến chính quyền thường xuyên sách nhiễu tôi. Trong chiến dịch “Xóa sổ” năm 2021, cảnh sát đã yêu cầu tôi ký vào bản cam kết ngừng tu luyện Pháp Luân Công nhưng tôi không hợp tác. Hôm nay, khi ra khỏi nhà, tôi thấy một thanh niên cầm điện thoại ngồi ở chân cầu thang nhưng tôi không để ý. Không lẽ cậu ta theo dõi tôi sao?. Tôi còn lo lắng rằng mấy đồng tu đi giảng chân tướng cùng tôi có ngộ tính kém, không chú ý đến an toàn của các đồng tu.
Viên cảnh sát trẻ lục soát người tôi và tìm thấy ba tấm bùa hộ mệnh cùng 40 nhân dân tệ tiền giấy có in các từ giảng chân tướng trên đó. Anh ấy hỏi tôi có dùng tiền này để mua hàng tạp hóa không. Tôi không trả lời câu hỏi đó vì tôi biết họ đang bật máy ghi âm, bởi vậy tôi nói: “Trong những năm qua, tôi đã giảng chân tướng cho những người tốt bụng. Tôi không nhớ là đã giảng cho bao nhiêu người. Pháp Luân Công là hợp pháp và Lưu Bân Khiết, Giám đốc Tổng cục Báo chí và Xuất bản của Bộ Ngoại giao, đã dỡ bỏ lệnh cấm sách Pháp Luân Công. Các anh là cơ quan thực thi pháp luật nhưng các anh đã vi phạm pháp luật khi bắt giữ tôi”.
Viên cảnh sát lớn tuổi hỏi tôi có bằng chứng nào không. Tôi nói với anh ấy đây đều là thông tin được công bố và có thể tìm thấy trên mạng.
Một lúc sau, viên cảnh sát trẻ đưa cho tôi mấy tờ biên bản với một chiếc bút và yêu cầu tôi ký vào đó. Khi tôi cầm bút, ý nghĩ “phản bội đồng tu” chợt hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi nhận ra rằng mình không thể ký vào đó và bảo anh ta đừng đệ đơn. Anh ấy cho biết vụ việc đã được đệ trình rồi. Tôi liền bảo nếu Pháp Luân Công được minh oan thì các anh ra sao, hãy nghĩ về tương lai của mình. Họ dọa sẽ bỏ tù tôi một năm nếu tôi không ký vào biên bản, nhưng tôi không động tâm.
Viên cảnh sát lớn tuổi đổi chủ đề và hỏi tôi mắc bệnh gì. Tôi nói với họ rằng trước đây tôi bị lao cột sống thắt lưng, huyết áp cao và thiếu máu, nhưng sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, thân thể tôi trở nên nhẹ nhàng, vô bệnh.
Họ đưa tôi đến một phòng khác để lấy dấu vân tay, rồi họ bảo tôi đọc quy định gì đó, nhưng tôi không đọc. Cuối cùng, họ hỏi tôi có điều gì muốn chia sẻ về việc tu luyện Pháp Luân Công không. Tôi nói với họ rằng Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Công, đã dạy chúng tôi tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người vị tha và cao thượng hơn. Nếu mọi người đều làm điều này, thì xã hội sẽ ổn định. Tôi còn nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp cứu độ tất cả chúng sinh, và cơ duyên này chỉ có một lần trong đời. “Nếu các anh muốn biết thêm, các anh có thể đọc sách Đại Pháp. Đây chỉ là hiểu biết của cá nhân tôi,” tôi nói.
Từ trung tâm giám sát, tôi được đưa đến Bệnh viện Nhân dân số 9 để kiểm tra sức khỏe, bao gồm xét nghiệm máu, đo huyết áp và chụp X-quang phổi. Tôi không hợp tác nhưng họ đã cưỡng bức lấy máu của tôi. Trong tâm tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ và cho tôi về nhà. Tôi thấy huyết áp của mình hiện trên máy là 201 nhưng bác sỹ chỉ ghi là 180. Tôi liền nói với bác sỹ: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công để trở thành người tốt. Tại sao anh có thể làm như vậy?“
Tôi bị đưa đến Trại tạm giam Số 1 Thành phố Vũ Hán. Trong quá trình khám sức khỏe đầu vào, họ phát hiện huyết áp của tôi là 201. Tôi được đưa đến Bệnh viện Kiều Khẩu gần đó kiểm tra và nó lại là 201. Vì điều này, trại tạm giam đã từ chối tiếp nhận tôi và tôi được thả ngay lập tức. Tôi bèn bắt taxi về nhà.
Trong toàn bộ quá trình đó, tôi đã không ký bất kỳ tài liệu nào hoặc cung cấp thông tin về các đồng tu. Cảm tạ Sư phụ đã từ bi bảo hộ!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/8/450476.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/8/205090.html
Đăng ngày 06-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.