Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Thụy Sỹ

[MINH HUỆ 01-11-2022] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2012. Trước đây tôi luôn nghĩ mình tu luyện rất tốt bởi vì mỗi ngày tôi đều học một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, luyện các bài công pháp, và thường xuyên tham gia các hoạt động. Tôi cũng thường phân phát các tài liệu Đại Pháp và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Tuy nhiên, tôi hiếm khi hướng nội. Cho dù có lúc hướng nội, tìm ra chấp trước và hạ quyết tâm loại bỏ chúng, nhưng một số chấp trước vẫn rất ngoan cố và ẩn giấu rất sâu.

Hôm nay tôi muốn chia sẻ về cách tôi đã tìm ra những chấp trước của bản thân như tâm kiêu ngạo, tâm oán giận, tâm tật đố cũng như khuynh hướng cực đoan. Tiếc rằng tôi vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ được những chấp trước này, vẫn đang ở trong quá trình nỗ lực.

Không bước sang cực đoan

Khoảng 2 năm nay, tôi tham gia làm việc trong một hạng mục truyền thông. Không lâu sau khi tôi tham gia hạng mục này, một đồng tu địa phương đề nghị tôi tham gia giảng chân tướng cho các chính trị gia. Hạng mục này chủ yếu bao gồm việc gửi email, tổ chức và điều hành các cuộc họp trực tuyến và theo dõi các bước tiếp theo. Mục đích là để giúp cho các thượng nghị sĩ và nghị sĩ bang Florida nhận thức được về cuộc bức hại, từ đó đạt được các nghị quyết và chế tài trừng phạt. Công việc này là một thách thức lớn đối với tôi vì ngôn ngữ sử dụng trong công việc không phải tiếng mẹ đẻ của tôi.

Hai hạng muc này không chỉ giúp tôi nâng cao kỹ năng mà còn giúp tôi tĩnh tâm xuống và nhìn lại bản thân.

Thời gian đầu, tôi làm việc bán thời gian tại nhà, nên có thể dành nhiều thời gian cho hai hạng mục này một cách dễ dàng. Vì lý do cá nhân, mùa Thu năm 2021, tôi đã nghỉ việc và chuyển sang vị trí bán thời gian tại một tiệm cà phê trong thị trấn. Ở đây, tôi chịu trách nhiệm nướng bánh và trang trí bánh ngọt.

Cùng vào mùa Thu năm 2021, hoạt động quảng bá Shen Yun cũng diễn ra theo kế hoạch. Trong nhiều ngày liên tiếp, chúng tôi đi dán áp phích, phát tờ rơi và treo các tài liệu quảng bá Shen Yun trên nắm cửa các ngôi nhà ở địa phương.

Khối lượng công việc của tôi cũng tăng lên trong những ngày này vì đây là thời gian diễn ra sự kiện nổi tiếng “Đêm ánh sáng” (Nights of Lights) nhân dịp Giáng sinh, thị trấn nhỏ của chúng tôi thu hút hàng nghìn khách du lịch trong suốt bốn tháng. Trong thời gian này, cả thành phố được thắp sáng với hàng triệu bóng đèn, thu hút rất nhiều du khách tới tham quan. Vì thế, các cửa tiệm mở muộn hơn vào buổi tối, bao gồm cả tiệm cà phê của chúng tôi. Chúng tôi bị thiếu nhân lực, công việc của tôi bắt đầu từ sáng sớm và kết thúc vào chiều muộn, tuy vào khối lượng công việc.

Đồng thời, ngày càng có nhiều nghị viên thông báo rằng họ đã sẵn sàng gặp mặt chúng tôi để bắt đầu công việc, dường như Sư phụ đang khẩn trương thúc đẩy mọi việc tiến về phía trước. Đột nhiên tôi cảm thấy choáng ngợp vì phải cố gắng cân bằng làm ba việc và giải quyết các công việc gia đình, công tác, vườn tược và nhà cửa.

Tại đây tôi cũng muốn nhắc đến một điều, vì bản thân có thể đảm nhiệm được nhiều việc cùng một lúc nên tôi đã cảm thấy tự hào. Rất có thể Sư phụ muốn điểm hoá cho tôi rằng tôi cần phải thay đổi thái độ và đề cao tâm tính.

Tôi dậy sớm vào buổi sáng và vội vã đi làm sau khi phát chính niệm và luyện một vài bài công pháp. Tại nơi làm việc, ngoài khối lượng công việc của bản thân, tôi còn nhận làm những việc khác mà một đồng nghiệp của tôi thường bỏ qua vì họ muốn về nhà sớm trước khi hoàn thành công việc. Là một người tu luyện, tôi nghĩ mình chỉ cần lặng lẽ hoàn thành nốt công việc mà không phàn nàn. Điều này chứng thực cho họ thấy những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt. Một cách từ từ đã tôi thiện ý chỉ ra cho họ nhưng điều đó không có tác dụng. Cô ấy còn trẻ và có góc nhìn khác, cô ấy sống trong một thế giới khác.

Lúc đầu tôi không hề thấy oán hận, nhưng sau một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy bực bội với cô gái trẻ này. Thậm chí tôi còn không muốn tiếp tục làm việc với cô ấy nữa. Không khí rất căng thẳng.

Một buổi sáng tôi bước vào bếp, trong đầu đầy những suy nghĩ tiêu cực, tôi liền nhận ra mình có vấn đề. Không phải chính tôi là người đã tạo ra bầu không khí tồi tệ này sao ? Một người thường sao có thể ảnh hưởng đến tôi? Sao tôi có thể cứu chúng sinh theo cách này? Tôi đã giảng chân tướng cho các đồng nghiệp của tôi rồi. Tôi không thể để tâm trạng của tôi làm hỏng tất cả! Ngay lập tức tôi liền quy chính bản thân và cảm thấy trong tâm tràn đầy sự từ bi. Khi đồng nghiệp đến, tôi chào cô ấy bằng một nụ cười ấm áp. Cô ấy đã ôm lấy tôi và nói cô ấy đánh giá cao tôi và thật sự thích làm việc cùng tôi. Cứ như vậy, xung đột của chúng tôi đã được hóa giải.

Đối diện với quan gia đình

Ở nơi làm việc hay ngoài xã hội, tôi cảm thấy dễ dàng tha thứ và bao dung. Tuy nhiên khi tôi trở về nhà mọi thứ thật khác. Tôi chuyển đến Mỹ sinh sống với con trai cách đây khoảng hơn hai năm. Chồng tôi là một người Mỹ, ông rất ủng hộ Đại Pháp. Lúc đầu, chúng tôi tu luyện cùng nhau. Tuy nhiên, ông đã không thể buông bỏ đức tin vào Cơ đốc giáo và đã ngừng tu luyện Đại Pháp sau một thời gian. Mặc dù vậy, ông không ngại đi dán áp phích Shen Yun, phân phát báo Đại Kỷ Nguyên và nói cho nhiều người biết Pháp Luân Đại Pháp hảo.

Chồng tôi bị trầm cảm lâm sàng và thường ở trong trạng thái lãnh đạm. Chúng tôi sống trong một ngôi nhà nhỏ, thật sự rất nhỏ. Là một người thích tự do, tôi rất cần một ngôi nhà có không gian và có nhiều phòng. Hoàn cảnh sống của chúng tôi đã tạo cho tôi một thách thức rất lớn. Tôi cũng không có một căn phòng nơi tôi có thể đóng cửa và yên tĩnh làm các hạng mục của mình. Bàn làm việc của tôi nằm ở trong góc và tôi làm việc giữa cuộc sống gia đình. Điều này khiến tôi rất mệt mỏi.

Vì chúng tôi đã tiết kiệm được một số tiền nên chúng tôi quyết định tìm một căn nhà lớn hơn. Mọi việc rất thuận lợi, một ngân hàng đã cho chúng tôi một khoản vay phù hợp và trong một khoảng thời gian ngắn chúng tôi đã tìm được một ngôi nhà lý tưởng ở một nơi yên tĩnh và có vườn rộng. Thêm vào đó, xung quanh đều là môi trường thiên nhiên. Chúng tôi đã gửi thư đề nghị mua nhà và cảm thấy tràn đầy hy vọng.

Trạng thái của chồng tôi cũng trở nên tốt hơn. Nhưng kết quả là chúng tôi bị từ chối, điều này cũng không quá tồi tệ vì chúng tôi còn có những lựa chọn khác. Tuy nhiên, không lâu sau đó, chồng tôi suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần và phải nghỉ việc. Ông ấy không thể làm gì và phải ở nhà trong 6 tuần. Nguồn thu nhập của ông ấy trở nên bất ổn định và giấc mơ về một ngôi nhà không còn khả thi nữa. Cùng lúc đó, tôi bị yêu cầu làm việc toàn thời gian. Làm thế nào để đảm nhận tất cả những công việc đó mà không phải tạm dừng các hạng mục chứng thực Pháp của mình? Tôi chìm trong thất vọng và bất lực.

Đây là một cơ hội tốt để tôi hướng nội. Có phải tôi muốn một ngôi nhà riêng? Tại sao tôi lại phấn đấu để có được một nơi ở tốt hơn, một căn nhà to hơn? Điều đó có thật sự ảnh hưởng tốt tới tu luyện của tôi ? Liệu nó có thể giúp tôi làm tốt ba việc hơn không ? Việc chúng tôi sống trong một ngôi nhà hay một căn hộ hay một chiếc xe kéo có phải là vấn đề hay không? Điều này có phải là mục tiêu cuộc sống của một người thường không? Mục đích sống của một người tu luyện là gì? Liệu có phải tôi đã bị lạc mất mục tiêu của mình không ?

Nhận ra và tiêu trừ tâm tật đố, buông bỏ nhân tâm

Tôi vẫn luôn đặt tiêu chuẩn cao cho bản thân. Vì bản chất của tôi là một người làm việc chăm chỉ, nên tôi muốn chồng và con trai mình cũng như vậy. Chỉ gần đây tôi mới ý thức ra rằng mình đang kiểm soát và đặt áp lực lên các thành viên trong gia đình nhiều như thế nào.

Khi chồng tôi ngừng tu luyện, tôi đã cảm thấy oán giận. Mặc dù ông ấy vẫn tiếp tục ủng hộ tôi tu luyện và còn giúp tôi các công việc nhà, nhưng trong mắt tôi, ông ấy không thể làm điều gì khiến tôi vừa lòng Tôi cư xử bất nhã và coi thường ông ấy. Thêm vào đó bệnh trầm cảm của ông ấy nặng hơn và ông ấy thường chỉ ngồi im lặng bên cạnh bàn làm việc trong nhiều giờ. Điều này càng làm tăng thêm sự oán giận trong tôi. Chúng tôi không có một cuộc sống gia đình hài hoà. Thay vào đó, không khí u ám như đám tang, điều này có ảnh hưởng tiêu cực đối với con trai chúng tôi và cũng khiến cháu bị trầm cảm. Tôi đã ngầm đổ lỗi cho chồng tôi vì đã khiến cho tất cả sự việc này xảy ra.

Tôi đã không thể chiểu theo Đại Pháp để suy xét và quy chính mọi việc, hơn nữa còn oán giận mà sinh ra tâm tật đố. Tôi đố kỵ với những người dường như có cuộc sống thoải mái hơn tôi, ghen tỵ với những đồng tu luôn luôn vui vẻ và có thể vượt quan một cách dễ dàng. Tôi ghen tỵ với những cặp đôi hay gia đình mà dường như đang tận hưởng cuộc sống. Cả ngày tôi tràn ngập trong công việc. Tôi phải tận dụng những lúc rảnh để học Pháp và luyện công, tôi thường ngồi trước máy tính cho đến quá nửa đêm để hoàn thành các hạng mục giảng chân tướng. Thời gian của tôi không đủ dùng và sự bất mãn của tôi lớn dần lên khi tôi không thể quản lý tốt công việc hằng ngày của mình. Tôi bất lực khi thấy con trai đã dành quá nhiều thời gian để chơi trò chơi điện tử và dùng hết đồ trong tủ lạnh. Chồng tôi dường như không muốn giải quyết các vấn đề này nữa, tất cả đều đổ lên đầu tôi.

Hơn nữa, cả con trai tôi và bố tôi, vốn sống cùng nhau đã 20 năm nay, thúc giục tôi dành một chút thời gian hưởng thụ thay vì dành quá nhiều thời gian cho Pháp Luân Đại Pháp. Thay vì xử lý tình huống một cách thiện ý, bao dung, tôi đã có một thái độ hiếu chiến, bảo vệ việc tu luyện của mình và các hạng mục, thể hiện ra sự không hài lòng.

Sư phụ giảng:

“[nếu] tâm tranh đấu không bỏ, cũng dễ sinh ra tâm tật đố.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Đột nhiên tôi nhận ra rằng tôi đã bước sang cực đoan và đã phát triển tâm đố kỵ mạnh mẽ. Khi tôi hướng nội sâu hơn về tâm tật đố, tôi nhận ra những cảm xúc gắn liền với nó như oán hận, kiêu ngạo, tâm tranh đấu, và tiến tới cực đoan – tất cả sinh ra từ lòng đố kỵ. Trên thực tế, đố kỵ đã bám rễ vào tôi từng lớp từng lớp, Tôi phải gấp rút loại bỏ nó hoàn toàn. Tôi nên sửa đổi bản thân mình và loại bỏ tất cả quan niệm người thường và những cảm xúc tiêu cực.

Tính cách muốn kiểm soát tất cả cũng liên quan tới chấp trước này. Trong quá trình quảng bá Shen Yun, tôi đã có mâu thuẫn lớn với một đồng tu. Khi chúng tôi đi phân phát tờ rơi và dán áp phích, cô ấy không ngừng chỉ trích tôi. Có lúc cô ấy nói miếng dán tôi đưa cho cô quá ngắn hoặc quá dài, có lúc cô ấy chỉ trích tôi giữ áp phích quá cao hoặc quá thấp, có lúc cô ấy nói tôi đứng quá xa cô ấy khi treo tờ rơi ở tay nắm cửa. Cô ấy phàn nàn đó là can nhiễu trong phối hợp chỉnh thể. Tóm lại, mọi việc tôi làm đều không thể khiến cô ấy vừa lòng.

Trong nội tâm, tôi oán giận cô ấy và vui mừng với suy nghĩ không còn tiếp tục làm quảng bá với cô ấy. Nhưng sau đó tôi suy nghĩ lại và nhận thấy: Chẳng phải Sư phụ đã tạo cơ hội cho mình đề cao tâm tính và điểm hoá cho mình một cách để buông bỏ chấp trước của bản thân sao? Thái độ của đồng tu đối với mình chẳng phải tương ứng với thái độ mà tôi đối xửa với chồng mình sao? Nhìn chung, bất cứ điều gì ông ấy làm đều không thể khiến tôi vừa mắt. Tôi thậm chí không thể buông bỏ suy nghĩ kiểm soát mọi thứ và cảm thấy căng thẳng. Ngay cả con trai tôi cũng chỉ ra cho tôi: “Nếu Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế, tại sao mẹ lúc nào cũng nóng nảy và căng thẳng như vậy? Có lẽ mẹ nên bình tĩnh lại.” Tôi đã đi lạc bao xa trong tu luyện và so với tiêu chuẩn của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp! Nếu chúng ta lấy người khác làm tấm gương để nhìn nhận, chúng ta có thể nhận ra thiếu sót của bản thân và tu bỏ các chấp trước.

Thêm vào đó, lòng oán hận và suy nghĩ tiêu cực có sức tàn phá ghê gớm. Sau đó, tôi nghĩ: “Tôi đang làm gì cho thế giới của mình và các chúng sinh trong thế giới của mình với những thái độ tiêu cực bất hảo này? Họ có thể được cứu bằng cách này không?”

Nếu chúng ta không liên tục tu bản thân, nó có thể dẫn đến hậu quả thảm khốc cho chúng sinh trong thế giới mà chúng ta làm chủ. Tôi hy vọng rằng với nhận thức này tôi cuối cùng sẽ có thể vượt qua khổ nạn này.

Trải nghiệm điều thần kỳ từ Đại Pháp

Chúng tôi cũng đã trải nghiệm được những điều thần kỳ của Đại Pháp. Sau khi chồng tôi suy sụp về tinh thần, ông ấy phải ở nhà 3 ngày và làm một vài xét nghiệm. Tuy nhiên thể chất của ông ấy vẫn khỏe mạnh. Tuy nhiên bác sĩ đã kê thuốc thần kinh và liệu pháp trị liệu tâm thần cho ông. Tôi không vui lắm về điều này nhưng cũng không muốn làm ảnh hưởng gì tới chồng mình. Một vài ngày sau, ông ấy nhận ra thuốc có hại chứ không có lợi đối với tinh thần của ông ấy. Tôi đã thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ và nói với chồng mình: “Sao ông không thử quay lại tập Pháp Luân Đại Pháp. Ông không có gì để mất cả, chỉ được lợi thôi.” Thật bất ngờ, ông ấy lập tức đồng ý.

Chúng tôi đã xem chín bài giảng Pháp cùng nhau, và cũng xem video “Giảng Pháp cho các học viên ở Úc châu.” Sau đó, chồng tôi nói rằng ông ấy đã lĩnh ngộ được rất nhiều. Ông ấy bắt đầu tập các bài công pháp cùng tôi và được tịnh hoá thân thể. Sau hai tuần, ông nói với tôi rằng ông đã dừng uống thuốc vì sau khi bắt đầu tập các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp ông cảm thấy rất khoẻ. Thậm chí ông cảm thấy vui vẻ trong tâm, đây là điều trước đây ông chưa từng cảm nhận được.

Tôi đã khóc vì cảm động và cảm tạ Sư tôn từ đáy lòng vì sự từ bi của Ngài. Chứng trầm cảm đã theo đuổi chồng tôi nhiều năm nay giờ đây đã biến mất trong vòng hai tuần. Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể làm được điều này. Chỉ có Sư tôn mới có thể làm được điều như vậy. Chồng tôi đã cảm ơn tôi và nói: “Tôi đã có thể bị lạc đường nếu không có bà.” Tôi nói với ông ấy không phải tôi giúp ông ấy mà là Sư phụ và Đại Pháp đã giúp ông.

Mặc dù chồng tôi không tập các bài công pháp một cách thường xuyên nhưng tình trạng của ông ấy đã cải thiện rất nhiều và ông được Sư phụ bảo hộ. Ông ấy đã tìm được một công việc yêu thích, có xưởng riêng, bắt đầu đạp xe và đôi khi thử nấu một vài món ăn mới trong thời gian rảnh. Người đàn ông thờ ơ, lãnh cảm, nay đã trở nên hoạt bát.

Một hôm tôi nói đùa với con trai: “Mẹ thực sự là một người hẹp hòi đúng không?” Cháu trả lời: “Đúng vậy,” kèm theo ví dụ về đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni, người được yêu cầu đi dọn bồn tắm. Tôi thật bất ngờ. Mặc dù đã lâu cháu không luyện công, nhưng cháu thường dùng dẫn chứng từ cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đã dùng lời của cháu để điểm hóa cho tôi. Một lần nữa, khi tôi nhẹ nhàng động viên cháu tu luyện cùng tôi, cháu nói một cách thành thật: “Mẹ quá lo lắng rồi. Con biết Pháp Luân Đại Pháp rất tốt. Nhưng bây giờ con vẫn muốn hưởng thụ một chút. Mẹ có hiểu điều đó không? Con sẽ quay lại tu luyện và đọc sách Chuyển Pháp Luân.” Cháu cũng không ngần ngại hỗ trợ Pháp Luân Đại Pháp, và cho tôi mượn loa của cháu khi tôi luyện công ở ngoài trời. Cháu cũng luôn chú ý đảm bảo loa lúc nào cũng sạc đầy pin.

Đọc các bài chia sẻ trên Minh huệ cũng gíup tôi rất nhiều trong tu luyện. Tôi phải xấu hổ thừa nhận rằng trong những năm đầu tu luyện tôi chỉ thỉnh thoảng ghé thăm trang web này. Chỉ tới khi chuyển sang sống ở Mỹ tôi mới đọc các báo cáo cập nhật hằng ngày. Đôi khi không có đủ thời gian tôi cũng trì hoãn việc đọc Minh Huệ. Tuy nhiên tôi luôn đảm bảo mình không bỏ sót một bài nào. Tôi rất khâm phục các học viên và ngưỡng mộ sự kiên định của họ vì trong hoàn cảnh khắc nghiệt vẫn có thể vượt qua các quan nạn.

Sự khích lệ của Sư phụ

Bất luận trong hoàn cảnh khó khăn thế nào, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự khích lệ của Sư phụ.

Sau một ngày làm việc vất vả, tôi định đi bơi ở bể bơi công cộng, chúng tôi có thể sử dụng bể bơi trong khu dân cư của chúng tôi. Trời rất nóng và tôi cần hạ nhiệt một chút. Sau đó, tôi muốn tập các bài công pháp. Do tôi vẫn còn một số hạng mục cần làm, tôi lên kế hoạch sau giờ làm như sau: Bơi nhanh vài vòng, nấu ăn tối, sau đó hoàn thành các công việc hạng mục. Sau đó, tôi sẽ phát chính niệm vào nửa đêm để kết thúc một ngày. Ngay khi tôi về đến nhà, con trai nhờ tôi lái xe đưa cháu đi. Vì cháu chưa có thẻ xanh nên cháu không thể thi bằng lái. Tôi khá bực bội vì điều này làm đảo lộn kế hoạch của tôi. Cháu đã lập tức nhận ra điều đó và nổi cơn nóng giận: “Mẹ không bao giờ dành thời gian cho con. Mẹ chỉ luôn ngồi trước máy tính và căng thẳng suốt cả ngày.” Tôi cố gắng xoa dịu cháu nhưng cháu dường như không thể bình tĩnh lại. Vì vậy tôi đã đưa cháu đến nơi cháu muốn và nhanh chóng tìm cách giải quyết xung đột này. Cháu đã đúng, kế hoạch của tôi lúc nào cũng rất kín và một chút thay đổi nhỏ thôi cũng có thể làm đảo lộn mọi thứ. Vì vậy tôi quy chính lại suy nghĩ của bản thân và quyết định phải giữ bình tĩnh. Tôi xin lỗi con trai và lái xe đưa cháu về nhà. Luyện bốn bài công pháp đứng mất 1 tiếng đồng hồ. Tôi có nên bỏ đi bơi không? Không, điều này dường như không đúng lắm. Tôi nhất định nên thưởng cho bản thân 20 phút. Nghĩ vậy, tôi liền lấy xe đạp và đạp xe tới hồ bơi.

Một người phụ nữ trung niên gặp tôi ở lối ra vào. Bà nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi đã bơi vài vòng, bà vẫn giống như lúc trước, liếc nhìn tôi hết lần này tới lần khác. Tôi đã nổi giận, rốt cuộc bà ấy muốn gì? Khi tôi muốn lên khỏi hồ bơi, bà đã tiến đến gần tôi. Tôi đã nói với bà ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Bà kích động kêu lên: “Đây chính là lý do tại sao tôi đến hồ bơi. Chị biết không, tôi đến đây thăm con trai. Tôi sẽ quay lại California vào ngày mai và hôm nay tôi rất muốn ra biển. Nhưng có một sức mạnh nào đó kéo tôi tới đây.” Bà nói rằng bà mắc khá nhiều chứng bệnh và không biết phải làm thế nào, bà đã bày tỏ sự quan tâm mạnh mẽ tới Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đề nghị giúp bà học bài công pháp đầu tiên và bà đã vui mừng đồng ý.

Sau khi tập bài công pháp đầu tiên hai lần, bà phải nằm xuống nghỉ một chút. Bà giải thích rằng bệnh tật khiến cơ thể bà rất yếu ớt và bà không thể đứng lâu. Tuy nhiên bà cảm nhận được một trường năng lượng mạnh mẽ của Đại Pháp và háo hức học thêm. Tôi đưa cho bà một tờ thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và một bông hoa sen giấy. Bà cảm ơn tôi ít nhất ba lần và chúng tôi xúc động chào tạm biệt trong nước mắt.

Nếu con trai không ngăn tôi lại thì chúng sinh hữu duyên này có thể đã lỡ cơ hội được cứu. Con xin cảm tạ sự khích lệ của Sư tôn. Sư phụ cũng động viên tôi bằng những cách khác: Trong một năm qua, tôi đã phát hiện hoa Ưu đàm nở ở khắp nơi.

Tôi còn phải cố gắng rất nhiều để buông bỏ được hết tất cả các chấp trước của mình, tôi vẫn còn đang vật lộn với tâm nóng giận, kiêu căng và đố kỵ. Tôi vẫn còn một chặng đường dài để đi và tôi vẫn còn quá xa để đạt mục tiêu “phản bổn quy chân.” Mong muốn sâu thẳm nhất của tôi là buông bỏ tự ngã, tinh tấn hơn, sử dụng tốt thời gian của mình, trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chân chính và hoàn thành tốt sứ mệnh của mình.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Thụy Sỹ 2022)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/1/451351.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/9/204660.html

Đăng ngày 25-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share