Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Châu Âu

[MINH HUỆ 25-09-2022] Năm 1995, tôi may mắn được tham gia buổi giảng Pháp của Sư phụ Lý ở Thụy Điển. Kể từ đó, tôi đã thu được rất nhiều lợi ích từ Đại Pháp. Cách đây 12 năm, tôi bắt đầu tham gia hạng mục triển lãm tranh Chân-Thiện-Nhẫn ở Thụy Điển và tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm tu luyện của mình cùng các đồng tu trong quá trình thực hiện ba triển lãm gần đây nhất ở Thụy Điển.

Trong vòng 12 tháng, chúng tôi đã tổ chức 7 buổi triển lãm tại các thành phố khác nhau, trong đó 3

buổi gần đây nhất được tổ chức trong năm nay. Tất cả đồng tu trong “nhóm nghệ thuật” chúng tôi đã thường xuyên gặp mặt nhau, và vào mỗi thứ tư hàng tuần, chúng tôi sẽ cùng nhau học Pháp, chia sẻ thể hội tu luyện và cố gắng phối hợp với nhau như một chỉnh thể.

Vào năm 2021, chúng tôi có một nguyện vọng là tìm được một địa điểm trung tâm hơn để tổ chức buổi triển lãm vào mùa hè, tốt nhất là ở Gothenburg. Để tìm được địa điểm tốt yêu cầu sự phối hợp mật thiết giữa mọi người và một vài người trong nhóm chúng tôi sống tại Gothenburg đã gặp nhau thường xuyên hơn vì chúng tôi cảm thấy cần phải liên hệ nhiều hơn và phối hợp tốt hơn.

Chúng tôi tìm tới các viện bảo tàng, phòng trưng bày nghệ thuật và rất nhiều địa điểm khác nữa. Chúng tôi nghĩ rằng mình sẽ sớm tìm được một địa điểm tốt và chờ đợi một sự phản hồi tích cực nhưng cuối cùng chúng tôi lại bị từ chối. Chúng tôi đã hướng nội và tự hỏi bản thân rằng mình đã thực sự đặt tâm vào hạng mục chưa, làm thế nào để chúng tôi có thể phối hợp với nhau được tốt hơn, và làm thế nào để chúng tôi có thể đề cao tầng thứ tu luyện của mình? Những sáng kiến nào chúng tôi có thể áp dụng? Chúng tôi bắt đầu phát chính niệm cho hạng mục vào các buổi tối. Một mùa thu và mùa đông đã qua đi, đó là một quá trình khảo nghiệm nhưng chúng tôi đều xác định không từ bỏ. Sự nỗ lực của chúng tôi đã mang tới cơ hội được gặp mặt nhiều người hơn và giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho họ.

Sau đó chúng tôi nghĩ tới việc liên hệ lại với địa điểm triển lãm tại Marstrand, một hòn đảo xinh đẹp gần Gothenburg. Đầu năm 2021, chúng tôi đã tiếp cận họ và nhận được câu trả lời rằng chúng tôi có thể thuê địa điểm đó sớm nhất vào mùa hè năm 2023. Chúng tôi tin rằng Sư phụ sẽ giúp chúng tôi, vì vậy chúng tôi nói với họ rằng hãy liên hệ với chúng tôi trong trường hợp có bên nào đó hủy đặt chỗ.

Thật ngạc nhiên là một buổi triển lãm được đặt lịch trước vào tháng 7 năm 2020 đã bị hủy và địa điểm này sẽ trống vào thời gian này. Chúng tôi mất một ngày để quyết định thuê lại địa điểm đó cho buổi triển lãm nghệ thuật trên hòn đảo xinh đẹp này trong hai tuần mùa hè năm 2021. Đó cũng chính là thời điểm mà nhiều người tới thăm hòn đảo nhất. Chúng tôi nhận ra đây hiển nhiên là an bài của Sư phụ, Ngài đã giúp đỡ chúng tôi.

Thêm vào đó, chúng tôi còn thuê được một địa điểm tốt trong thời gian dự kiến tổ chức triển lãm. Đó là một ngôi nhà nhỏ khá gần nơi tổ chức. Nói chung, rất khó để tìm được chỗ ở trong thời gian ngắn như vậy bởi vì hòn đảo này là một địa điểm thu hút khách du lịch rất nổi tiếng và thậm chí có rất nhiều người nước ngoài tới đó vào mùa hè.

Chúng tôi sắp xếp những thứ cần thiết và vận chuyển các bức tranh trên một chiếc xe tải nhỏ tới hòn đảo. Chúng tôi quyết định treo tất cả 43 bức tranh trong một ngày, bởi chúng tôi muốn khách tham quan có cơ hội xem triển lãm càng sớm càng tốt. Địa điểm tổ chức triển lãm có trần nhà cao, vì vậy chúng tôi có thể treo một số bức tranh lớn nhưng để làm được điều đó thật không hề dễ dàng. Chúng tôi rất biết ơn các đồng tu ngoài hạng mục đã tới tham gia giúp đỡ chúng tôi.

Bởi vì đây là một buổi triển lãm quy mô lớn, nên cũng là lần đầu tiên chúng tôi có thể trưng bày tất cả các bức tranh lớn cùng nhau trong một buổi triển lãm ở Thụy Điển. Trước khi bắt đầu, chúng tôi lựa chọn vị trí treo mỗi bức tranh. Nhiều bức tranh lớn rất nặng và hầu hết các đồng tu chúng tôi đều là nữ giới ở độ tuổi từ 55 tới 75 tuổi. Chúng tôi bắt đầu làm việc từ 8h sáng và kết thúc vào 11h đêm. Chúng tôi đã phối hợp với nhau rất tốt và hoàn thành tốt đẹp mọi việc vào cuối ngày. Chúng tôi hiểu rằng nếu chúng tôi đều ở trong Pháp và phối hợp tốt, chúng tôi sẽ có thể vượt qua mọi khó khăn một cách vui vẻ.

Buổi triển lãm đã diễn ra rất thành công với sự có mặt của nhiều nhân vật nổi tiếng. Nhiều nhân sĩ trong giới chủ lưu ở Thụy Điển cũng tới, bao gồm cả những nhân vật quan trọng. Có nhiều du khách tới từ Thụy Điển và nước ngoài, nhưng hầu hết đều là người Châu Âu. Chúng tôi cũng nói chuyện với một vài người Mỹ.

Bởi vì chúng tôi phối hợp với nhau như một chỉnh thể và tạo nền tảng vững chắc cho buổi triển lãm trong tương lai, chúng tôi đã giữ liên hệ với một người mà sau khi xem buổi triển lãm xong đã mời chúng tôi tham dự miễn phí buổi triển lãm sách ở Gothenburg vào tháng 9 năm 2021.

Đối diện và vượt qua khó khăn

Một học viên nói với chúng tôi rằng lần đầu tiên cô ấy gặp các học viên tham gia hạng mục triển lãm nghệ thuật là hai năm trước, khi cô ấy mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Cô quyết định đến thăm triển lãm lần đầu tiên trên một hòn đảo khác thuộc quần đảo Gothenburg. Cô rất xúc động trước thông điệp mà buổi triển lãm truyền tải và câu chuyện đằng sau mỗi bức tranh. Một ước muốn thầm kín bắt đầu lớn lên trong cô, đó là giúp triển lãm với tư cách là hướng dẫn viên, là một phần của nỗ lực giảng chân tướng to lớn này, và cùng với những người khác kể câu chuyện về những bức tranh cho tất cả khách tham quan, để cứu lấy nhân loại. Nguyện vọng này đã thành hiện thực vào một năm sau, khi cô tham gia hạng mục triển lãm nghệ thuật.

Cô nói rằng, nhờ nỗ lực của những đồng tu trong nhóm nghệ thuật, họ đã tìm được ba địa điểm triển lãm khác nhau ở Thụy Điển vào mùa xuân năm 2022. Sau đó, cô đã nghiên cứu nội dung của từng bức tranh do các nghệ sĩ cung cấp và chuẩn bị cho buổi triển lãm đầu tiên của mình với vai trò hướng dẫn viên vào tháng Ba năm nay. Cô đã sợ hãi và không tự tin vì cô đặt yêu cầu cao cho bản thân và lo lắng không biết cô ấy có thể xoay sở được không. Cô tự hỏi: “Liệu tôi có đủ kiến ​​thức để giải thích các bức tranh cho khách tham quan không?” Cô còn giải thích thêm rằng cô là người mới và thiếu kinh nghiệm. Cô nghĩ: “Nếu một vị khách đưa ra những câu hỏi khó, tôi sẽ trả lời thế nào?”

Cô ấy nói rằng cô không thích để bất cứ ai thấy cô không chắc chắn về những gì cô đang làm. Do đó, ban đầu cô đã cố gắng tránh việc hướng dẫn du khách, mà đứng ở phía sau hậu trường. Nhưng nhờ có một học viên hiểu hoàn cảnh của cô nên đã giúp cô nói chuyện với vị khách tiếp theo. Đây chính xác là những gì cô ấy cần. Mỗi buổi tối, các học viên chia sẻ kinh nghiệm và suy ngẫm về những gì họ đã trải qua trong ngày hôm đó. Cô đã chia sẻ: “Đó là một bước tiến lớn đối với tôi khi bắt đầu buông bỏ tâm sợ hãi, bất an và lo lắng quá mức”. Cuối cùng, cô cảm thấy mình có thể làm được và tự tin hơn, thoải mái hơn khi hướng dẫn, nói chuyện với khách tham quan.

Sau đó, một học viên khác đã đến gặp tôi với một đề nghị. Sau khi cuộc triển lãm ở lâu đài Salsta kết thúc, tối hôm đó liệu tôi có thể lái xe của cô ấy đến Gothenburg không, quãng đường dài khoảng 450 km?

Nguyên là người học viên đó muốn đi thẳng về nhà, thay vì phải lái xe đến Gothenburg trước rồi mới chuyển sang đi tàu về nhà. Đó sẽ là một hành trình quá dài và mệt mỏi đối với cô ấy.

Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là: “Tôi không thể làm được. Tôi đã không lái xe trong 10 năm rồi”. Nhưng rồi tôi hướng nội và nhận ra rằng, chỉ vì tôi không dám và không thích lái xe mà chúng tôi sẽ phải để xe lại ở lâu đài. Tôi tự nhắc bản thân rằng cần phải phối hợp vô điều kiện và hiện là cơ hội để tôi vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình. Sau khi vượt qua được chướng ngại này, tôi thực sự cảm thấy mình đã đề cao lên và cảm thấy ngạc nhiên vì tôi đã làm được điều mà tôi nghĩ rằng mình không thể làm được.

Trong thời kỳ đại dịch, rất nhiều phòng trưng bày và cửa hàng ở Gothenburg vắng khách. Chúng tôi muốn tổ chức một cuộc triển lãm ở Gothenburg, nên chúng tôi đã đến Phòng trưng bày Mölndals. Phòng trưng bày này thuộc sở hữu của một công ty quốc tế đã niêm yết, và cuối cùng, chúng tôi đã liên hệ được với một người phụ nữ làm việc cho công ty. Sau một thời gian trao đổi, cô ấy đã sắp xếp để trình bày trước ban giám đốc công ty, và họ đã quyết định sẽ quảng bá cho nghệ thuật chân chính. Họ đã giới thiệu cho chúng tôi tới ba địa điểm khác nhau, và địa điểm cuối cùng là tốt nhất cho mục đích của chúng tôi.

Phòng trưng bày này có không gian đủ lớn và các bức tường có màu trung tính, điều này sẽ làm nổi bật các bức tranh. Sự phối hợp giữa các học viên đã tạo ra một trường năng lượng mạnh mẽ nên có nhiều người đã đến xem triển lãm.

Phần lớn khách tham quan bắt đầu đến phòng trưng bày vào cuối buổi triển lãm và xem bức tranh cuối cùng có tên “Bi Hỉ Lệ”. Có lẽ thẳm sâu trong tâm họ hiểu rằng thời gian là quá ngắn ngủi.

Tôi nhớ vào một buổi chiều muộn, một người đàn ông bước vội vào phòng trưng bày và nói lớn: “Cuối cùng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy các bạn” rồi ném chiếc ba lô xuống sàn. Anh ấy nói với chúng tôi rằng anh ấy đã hỏi 10 cửa hàng khác nhau về nơi diễn ra buổi triển lãm của chúng tôi. Trước đó, anh ấy đã thấy một mẩu tin quảng cáo trên Facebook về buổi triển lãm. Anh ấy nói mình đã đến Trung Quốc, Tây Tạng và Bhutan nhiều năm trước và anh ấy muốn biết thêm về triển lãm nghệ thuật này. Sau khi xem xong, anh ấy nói rằng mình cũng sẽ đưa vợ đến xem triển lãm này.

Lưu bút của khách xem triển lãm

Một số cảm nhận của du khách viết trong cuốn lưu bút đã cho thấy tầm quan trọng của triển lãm tranh:

“Cảm ơn các bạn vì buổi tham quan bổ ích. Đây là một thông điệp quan trọng đối với thế giới.”

“Cảm ơn các bạn vì những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, nhưng cũng thật thương tâm khi sự tự do của các bạn có thể bị tước đoạt chỉ vì tín ngưỡng của mình. Hãy để tự do và quang minh chiến thắng mãi mãi.”

“Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã kể cho chúng tôi nghe những nội dung cảm động trong các bức tranh và những câu chuyện đằng sau chúng. Tôi được truyền cảm hứng để thử tập luyện Pháp Luân Công và truyền bá thông điệp này cho những người khác.”

“Cảm ơn các bạn vì một cuộc triển lãm tuyệt vời. Tôi bị thu hút bởi một số bức tranh mà khó có thể tìm được ngôn từ nào để biểu đạt. Tôi đã rất cảm động và được truyền cảm hứng.”

“Cảm ơn vì sự cống hiến của các bạn, các bạn đã dùng hội họa tinh mĩ để nói lên sự thật.”

Một gia đình đã xem triển lãm ở Saltsjöbaden, gần với Stockholm, đã viết trong sổ lưu bút rằng: “Cảm ơn các bạn vì buổi triển lãm vô cùng thú vị. Rất có ý nghĩa và chúng tôi rất cảm động.”

Một số du khách lưu lại xem triển lãm rất lâu. Họ xem kỹ và đọc mọi thứ về các bức tranh. Bạn cũng có thể thấy biểu cảm của họ thay đổi như thế nào khi họ đi bộ xung quanh. Không ai rời khỏi cuộc triển lãm mà không cảm động; điều quan trọng là họ đã được biết đến giá trị phổ quát “Chân-Thiện-Nhẫn”.

Một cậu bé đến xem triển lãm với cha của mình. Sau khi họ xem các tác phẩm nghệ thuật, cậu muốn ghi lại cảm xúc của mình vào cuốn sổ lưu bút. Cậu bé suy nghĩ một lát rồi chậm rãi viết: “Xin cảm ơn! Xin cảm ơn! Thật thú vị khi cháu được xem những bức tranh được thực hiện bởi các nghệ sĩ tuyệt vời. Miro, 8 tuổi.”

Những người quan tâm đến văn hóa và nghệ thuật đã xem Triển lãm

Một học viên đã nghĩ đến việc tìm đến Biệt thự Grunewald bên ngoài Stockholm và lâu đài Salsta bên ngoài Uppsala để tổ chức triển lãm. Hai học viên đến từ Gothenburg đã đến thăm cả hai nơi và nói chuyện với những người phụ trách triển lãm. Trong suốt hành trình dài này, cả hai học viên đều xuất hiện phản ứng tiêu nghiệp mạnh mẽ, nhưng điều đó không ngăn cản được họ. Họ đã nhân cơ hội này để đề cao bản thân và nâng cao tầng thứ tu luyện của mình. Với sự gia trì của Sư phụ, cuộc triển lãm đã được tổ chức ở cả hai nơi.

Nhiều người quan tâm đến văn hóa và nghệ thuật đã đến triển lãm tại Lâu đài Salsta, bao gồm cả những người đến từ Ukraine và các quốc gia khác trên thế giới. Một phụ nữ trẻ sống ở nước ngoài và học tập tại Thụy Điển cho biết: “Tôi đến xem triển lãm này với một mục đích cao cả hơn”. Cô ấy muốn luyện công và nói rằng cô ấy sẽ tìm điểm luyện công trong thành phố.

Xử lý hiệu quả các tình huống phát sinh

Một trong những học viên chúng tôi sống ở Gothenburg đã thuê một chiếc xe tải để vận chuyển các bức tranh đến Biệt thự Grunewald. Chiếc xe tải này đã gây cho chúng tôi rất nhiều rắc rối, thử thách sự kiên nhẫn của chúng tôi.

Chúng tôi thuê một căn hộ gần địa điểm tổ chức triển lãm và quyết định treo tranh vào buổi sáng. Vào ngày khai trương dành cho khách mời, xe tải không khởi động được và bên ngoài trời rất lạnh. Chúng tôi đã không bỏ cuộc và thử nhiều cách. Cuối cùng khi chiếc xe tải khởi động, chúng tôi không thể lùi lại, vì có hai cột ở lối vào và không có đủ chỗ để di chuyển. Chúng tôi đổi lái cho nhau, phát chính niệm và cuối cùng đã thành công. Chúng tôi không thể giải thích chuyện gì đã xảy ra, nhưng chúng tôi xoay xở di chuyển giữa hai cột điện đó, và một giờ 15 phút sau, chúng tôi lên đường đi treo tranh.

Có rất nhiều khảo nghiệm và khổ nạn khi chúng tôi bố trí các bức tranh trong triển lãm. Chúng tôi phải mang những bức tranh nặng nề lên cầu thang, và tôi đã không đi giày phù hợp.

Đến lúc đóng triển lãm tại Biệt thự Grunewald và vận chuyển đến Lâu đài Salsta bên ngoài Uppsala, chỉ có hai người chúng tôi, đều là những phụ nữ hơn 75 tuổi. Chúng tôi đã nhờ một số học viên ở Stockholm giúp đóng gói và sau đó mở các bức tranh tại lâu đài Salsta.

Trong quá trình tu luyện của mình, khi chúng tôi phối hợp không tốt hoặc khi gặp tình huống bị người khác phàn nàn, tôi cảm thấy thật khó để vượt qua. Nhưng khi chúng tôi phối hợp với nhau thật chặt chẽ trong việc tổ chức các cuộc triển lãm lần này, tôi đã nhận ra rằng: Chính những quan niệm và quan điểm của bản thân tôi đối với sự việc đã cản trở tôi có cái nhìn rõ ràng – điều đó rất dễ thấy với tôi trong thời gian này. Chúng tôi đã phối hợp tốt trong cả ba cuộc triển lãm. Tôi có thể nhìn thấy chân ngã của mỗi học viên rõ hơn, khác hoàn toàn với những gì chúng ta nhìn thấy trên bề mặt. Tôi cũng tiến gần hơn với chân ngã của mình, điều này khiến tôi trở nên từ bi và khiêm tốn hơn khi đối xử với mọi người.

Tôi đã quyết định: “Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm đối với việc tu luyện của mình”. Điều mà tôi đã ngộ được rằng trong quá trình tu luyện, tâm của tôi sẽ ngày càng rộng mở, nó bắt nguồn từ chân ngã của tôi, chứ không phải từ bề mặt hướng vào trong.

Việc tham gia hạng mục này đã cho cấp cho tôi sự ấm áp và tin tưởng đối với hành trình nhân sinh của mình. Tôi đã có thể xử lý toàn bộ quá trình và hoàn toàn đặt tín tâm vào an bài của Sư phụ.

Các bạn trẻ thể hiện sự quan tâm lớn

Nhiều trẻ em và các bạn trẻ đã đến thăm triển lãm ở Mölndal gần Gothenburg. Nhiều cô bé, cậu bé khoảng 10 đến 12 tuổi dũng cảm đến một mình, không có người lớn đi kèm, và các em đến nhiều ngày liền cùng với những đứa trẻ khác. Một bé gái 10 tuổi đến nhiều lần trong tuần đầu tiên và nói rằng ngày thứ hai sẽ đưa mẹ đến vào buổi chiều. Sau đó, khi cô bé đến với mẹ của mình, người mẹ nói với chúng tôi rằng con gái của cô ấy đã rất xúc động trước những bức tranh.

Một phụ nữ trẻ, khoảng 20 tuổi, nói trong nước mắt rằng ban đầu cô không muốn xem những bức tranh về cuộc bức hại, vì nó quá thương tâm. Sau khi chúng tôi nói chuyện một lúc, cô ấy đã thay đổi suy nghĩ và hiểu được những gì các nghệ sĩ muốn truyền đạt. Đó là một thông điệp rằng bất chấp những gì hắc ám đang xảy ra tại Trung Quốc, thì quang minh và hy vọng cho nhân loại sẽ luôn toả sáng. Chúng tôi cũng nói về tầm quan trọng của việc đả bất hoàn thủ cũng như quyền được lên tiếng của người dân khi bị đối xử bất công. Tôi có thể thấy được sự thay đổi tích cực trên khuôn mặt của cô ấy sau đó.

Một buổi tối sau khi triển lãm kết thúc, chúng tôi dừng lại để mua bánh pizza gần nhà của một học viên. Một học viên đã nói chuyện với con trai của người chủ cửa hàng về cuộc triển lãm. Phòng trưng bày hơi xa nơi anh ấy làm việc nên chúng tôi không biết liệu anh ấy có đến hoặc có thời gian để đến buổi triển lãm hay không. Người học viên không mang theo tờ rơi nhưng đã đưa cho người chủ một tờ vào ngày hôm sau và giải thích thêm về buổi triển lãm. Ngày cuối cùng của cuộc triển lãm, anh đã cùng gia đình đến xem tranh. Họ chưa từng nghe về Pháp Luân Công hay về cuộc bức hại. Cô con gái nhỏ của họ, một tuổi rưỡi, nhìn chăm chú vào những bức tranh lớn vẽ tượng Phật và bức tranh Sư phụ đang giảng Pháp—và khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu sáng lên và sau đó cháu vẫy tay với bức Phật chủ và Sư phụ.

Phần kết

Một trong những học viên tham gia tổng kết rằng, trong 12 tháng qua, chúng tôi đã trưng bày triển lãm nghệ thuật tại 7 địa điểm khác nhau ở Thụy Điển. Điều đó có nghĩa là chúng tôi đã cố gắng làm được rất nhiều việc và nỗ lực tu luyện tinh tấn khi tham gia vào hạng mục này. Là điều phối viên hạng mục, tôi cũng đã gặp nhiều khảo nghiệm trong gia đình trong giai đoạn này.

Khi cái tình của con người bắt đầu ảnh hưởng đến tôi, tôi đã lùi một bước và nghĩ đến những Pháp lý mà Sư phụ giảng. Điều này giúp tôi liễu giải được tình huống từ giác độ của Pháp, và sau đó tôi nhận ra rằng đây là cơ hội để tôi đề cao bản thân. Nó giúp tôi nhận thức sâu hơn về tầm quan trọng của việc học Pháp, tôi đã trải nghiệm tác dụng mạnh mẽ khi nhẩm một trong những đoạn Pháp của Sư phụ có liên quan đến khổ nạn mà tôi đã trải qua vào lúc đó. Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn và tôi đã có thể bảo trì được bình tĩnh. Sau đó, tôi đã có thể xem nhẹ hoàn cảnh và mọi thứ nói chung. Đã đến lúc tôi phải buông bỏ tất cả chấp trước, không để mắc kẹt trong bất kể một chấp trước nào, nếu không thì nó sẽ ngăn trở tôi trở về gia viên chân chính của mình.

Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội Châu Âu 2022)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/25/449943.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/29/204068.html

Đăng ngày 14-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share