Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hà Bắc
[MINH HUỆ 21-10-2022] Ba tháng trước, tôi có một giấc mơ rõ ràng. Trong giấc mơ, trên một cuốn sách dày (rất giống như cuốn “Chuyển Pháp Luân”), tôi vẽ một vòng tròn ở nửa dưới của trang cuối, giống như một vòng tròn có kích thước bằng một chiếc đĩa CD. Sau đó, tôi xé phần trên của vòng tròn. Nhưng thật ngạc nhiên! Tôi phát hiện ra rằng tôi đã xé Pháp tượng của Sư phụ! Trong giấc mơ, tôi kinh sợ đến mức khóc rất to.
Sau khi tỉnh dậy, tôi bất an, tại sao mình lại gặp phải vấn đề lớn như vậy? Vấn đề ở đâu? Tôi đã tìm ra rất nhiều vấn đề bề mặt, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng mình chưa tìm ra nguyên nhân gốc rễ.
Học Pháp không nhập tâm, khi phát chính niệm có lúc đổ tay, ba việc cũng đang làm, nhưng luôn cảm thấy là làm qua quýt, chỉ ở bề mặt, còn trong sâu thẳm nội tâm thì không muốn chịu khổ và phó xuất nhiều hơn; Mỗi ngày theo trình tự, đều làm những việc tự mình sắp đặt cho mình. Việc làm thế nào để làm tốt ba việc thì tôi không nghĩ nhiều, các đồng tu, ai mà cho tôi thêm một ít việc thì tôi đều không chịu nổi, dường như tôi làm đến đây là đã đến giới hạn cực điểm rồi.
Đặc biệt là khi tình trạng của cả nhóm học Pháp hay của một cá nhân không tốt, cần phối hợp và giúp đỡ, chia sẻ, khi có đồng tu đề xuất muốn tôi điều phối, trong tâm tôi cảm thấy không thoải mái. Sau đó, tôi từ chối và nói: Tôi đã làm việc cả ngày rồi, và trạng thái tu luyện của tôi không tốt, các bạn cũng đừng hễ có một chút việc là lại bảo tôi làm, tại sao bạn không làm? Trong lòng có oán hận, ngữ khí cũng không tốt.
Trong hơn 20 năm tu luyện và làm công tác điều phối, tôi chưa bao giờ có tâm lý như vậy. Giờ đây, tôi cảm thấy mình giống như một chiếc thùng chứa, sức chứa đã đến cực hạn rồi, và không thể nào chứa thêm được nữa.
Tôi thấy các đồng tu có tâm ỷ lại vào tôi, vì vậy tôi đã chia sẻ Pháp của Sư phụ về khía cạnh này với các đồng tu điều phối khi học Pháp chung, các đồng tu cũng nhận ra điều đó và ngay lập tức có sự thay đổi.
Khi giao tiếp với một đồng tu điều phối, cô ấy nói: Bạn là người có thượng phương bảo kiếm trong tay, bạn sắp xếp đi, bảo ai làm gì thì người đó làm cái đó. Nghe vậy, tôi đột ngột đứng dậy và nói: Bạn như thế này chẳng phải hại tôi đó sao? Tôi ngay lập tức nhận ra rằng trạng thái của mình không ổn, vì vậy tôi đã bình tĩnh lại và nói: Tu luyện không có hình mẫu nào cả, cần dĩ Pháp vi sư, bạn nghĩ như vậy, là hại người hại mình! Cựu thế lực chính là tóm lấy những cái này để hại chết đồng tu. Xem ra tôi không thể ở lại thị trấn huyện được nữa, tôi phải trở về quê hương của mình. Tôi có cái tâm oán giận các đồng tu không hiểu rõ Pháp lý, sợ gây ra bức hại.
Những gì đồng tu nói đã động chạm mạnh đến tôi, và tôi cũng hướng nội, quy chính lại bản thân, loại bỏ cái tâm coi mình cao, cái tâm ôm đồm bao đồng, tâm làm việc, tâm hiển thị, tâm nghe những lời dễ nghe, tâm thích thể diện. Sau khi tìm kiếm cẩn thận, tôi dường như tâm nào cũng có, nhất là thiếu khiêm tốn. Ôi, tu kém quá rồi.
Hiện nay về cơ bản tôi sống ở quê hương của mình, và trạng thái tu luyện của các đồng tu ở quê hương tôi trong khoảng thời gian này không tốt bằng các đồng tu trong huyện. Vài năm trước, các đồng tu ở quê hương tôi không thua kém gì những đồng tu ở thị trấn huyện hiện hay. Bây giờ, các điểm tài liệu về cơ bản đã không hoạt động, rất ít tài liệu được phân phát, rất ít người ra ngoài giảng chân tướng trực tiếp vào ban ngày, và có bảy hoặc tám đồng tu đang gặp rắc rối bởi sự xuất hiện giả của nghiệp bệnh. Nhìn thấy trạng thái này, tôi cảm thấy nặng nề trong tâm và không muốn đối mặt.
Tôi đắc Pháp năm 1997, và là điều phối viên ở quê nhà trước khi tôi đến huyện để thăm cháu gái nội của mình. Vào thời điểm đó, tôi đã thực sự dụng tâm tu, dụng tâm làm, tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ, và quan niệm chỉnh thể mạnh mẽ. Từ việc khuyến khích các đồng tu mua máy tính, truy cập mạng Minh Huệ, thiết lập các điểm tài liệu, lắp các chảo thu sóng vệ tinh của NTDTV cho người thế gian, in các biểu ngữ, phun các cụm từ chân tướng lên tường bằng các bảng phun sơn tự vẽ, dán các tờ chân tướng khác nhau, và phát tờ rơi, “Tuần báo Minh Huệ”. Ban đầu phát tài liệu vào buổi tối, rồi đến ban ngày giảng chân tướng trực diện, các đồng tu lúc đó đều có thể bước ra làm. Các đồng tu lớn tuổi không hề tỏ ra thua kém, và giảng chân tướng ở tất cả các làng lân cận, bao gồm cả vùng ven của các huyện lân cận.
Lần này về quê, tôi quyết định một thái độ, không làm điều phối, tôi muốn cứu người, phân phát tài liệu giảng chân tướng cho từng hộ gia đình một lần nữa. Tôi chỉ tham gia học Pháp nhóm mỗi tối ở làng tôi, không học Pháp nhóm hàng tuần với các đồng tu ở các làng lân cận. Nghe nói họ chỉ học Pháp, tuần báo cũng không có, cũng không ai cần, không có tài liệu chân tướng, đại bộ phận các đồng tu không lấy, có người lấy cũng chỉ lấy một ít. Còn có vấn đề không chú ý đến an toàn của điện thoại di động, do đó tôi tránh né.
Theo cách này, tôi đã vẽ một vòng tròn cho chính mình (giống như trong giấc mơ), và tôi đang thoát ly khỏi chỉnh thể này, điều này đi ngược lại yêu cầu của Sư phụ là “đề cao toàn bộ, thăng hoa toàn bộ” (Chuyển Pháp Luân).
Tôi biết có điều gì đó không ổn, nhưng tôi không muốn hòa nhập vào chỉnh thể này, tôi sợ các đồng tu sẽ lại dựa dẫm vào tôi (ban đầu khi rời quê hương lên huyện, tôi đã có khuynh hướng này), và tôi sợ gây ra bức hại, sợ phiền toái, sợ chịu khổ. Đôi khi tôi muốn tổ chức các học viên điều phối từ các làng khác nhau trong khu vực này lại, để thành lập một nhóm học Pháp hàng tuần, nếu các học viên điều phối đề cao, có thể thúc đẩy các học viên khác đề cao. Sau đó, những quan niệm xấu lại xuất hiện, cái tâm tự tư, sợ rắc rối, và muốn nhàn nhã lại xuất hiện trở lại. Tôi tìm thấy nó, dường như rất khó để thoát khỏi nó, đối xử tiêu cực với nó. Tôi cũng đang tìm kiếm nguyên nhân gốc rễ của nó? Làm thế nào tôi trở nên như thế này?
Sư phụ thấy rằng tôi muốn đột phá, nhưng không thể tìm ra nguyên nhân gốc rễ sau khi đã dày công tìm kiếm, nên Ngài đã từ bi điểm hóa cho tôi. Một buổi sáng khi đang ngồi thiền, tôi nghĩ đến Sư phụ giảng:
“Pháp Chính Thiên Thể đã kết thúc; nay chính là đang quá độ sang Pháp Chính Nhân Gian. Phần lớn các đệ tử Đại Pháp sẽ theo Sư [phụ] Pháp Chính Nhân Gian.” (Hãy tỉnh)
Tôi cảm thấy mất mát trong lòng, nghĩ về Sư phụ giảng Pháp thời kỳ đầu, lý giải hữu hạn của tôi là, các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp sẽ viên mãn quy vị trước khi Pháp Chính Nhân Gian, còn các việc mà Pháp Chính Nhân Gian làm không liên quan gì đến các đệ tử Chính Pháp. Tôi có phần không muốn theo Sư phụ đến Pháp Chính Nhân Gian, muốn đạt viên mãn trước khi Pháp Chính Nhân Gian. Điều này không thực hiện ước mơ của tôi? Tôi đã vẽ một vòng tròn trên sách Đại Pháp, không nghe lời Sư phụ, không muốn theo Sư phụ bước qua Chính Pháp nhân gian, chẳng phải tôi đã tự mình hủy hoại con đường mà Sư phụ Đại Pháp đã an bài cho tôi đó sao? Vẫn muốn viên mãn sao? Có đạt tiêu chuẩn không? Không biết trời cao đất dày, chính là tự cắt đứt con đường sống vậy!
Tôi đã rất ngạc nhiên, tôi đang rất nguy hiểm! Quá nguy hiểm! Ngay cả những bài giảng của Sư phụ thời kỳ đầu tôi cũng không hoàn toàn ngộ rõ, thì làm sao tôi có thể an bài tương lai của chính mình? Đệ tử ngàn vạn lời nói cũng không bày tỏ hết lòng biết ơn của con đối với Sư tôn, mỗi bước đi của con đều không thể tách rời sự chăm sóc từ bi của Sư tôn, đệ tử xin khấu đầu bái Sư tôn!
Lời cuối
Khi tôi bắt đầu viết tâm đắc thể hội này, tôi mới viết được một trang thì không muốn viết nữa. Vì tôi trình độ văn hóa thấp, đánh máy chậm, nên viết thành câu rất tốn sức, cảm thấy khó, miệng còn nói, viết mấy cái này có ích gì không? Không viết nữa, không viết nữa. Tôi lại nghĩ, không được sợ khổ, sợ khó nữa, con đường vòng này của mình, chẳng phải là do sợ khổ, sợ khó sinh ra đó sao?
Lắng nghe Minh Huệ Radio, các đồng tu đã nói về tầm quan trọng của việc viết giao lưu trong Pháp hội, và những thu hoạch bất ngờ, điều này đã khích lệ tôi, bất kể tôi viết như thế nào, kể cả đó là tóm tắt và tìm kiếm chi tiết về quá trình tu luyện gần đây của mình, tôi có thể nhớ lại một cách cẩn thận tâm thái của mình lúc đó, tìm ra sự bất thuần, và đồng hóa với Pháp tốt hơn. Trong những lúc bình thường, thực sự không thể hướng nội một cách tỉ mỉ như vậy. Sau khi tìm ra mấu chốt, chỉ giây phút trước đến giây phút sau, dường như đã là một con người khác, tôi rất vui vẻ, tâm và thân thoải mái, những phiền muộn trước đó dường như đã xa cách cả một đời. A! Tôi đã hiểu! Tôi đã vượt qua rồi! Tôi tìm lại được cảm giác “tu luyện như thuở đầu”. (“Giảng Pháp tại các nơi IX” – “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009”)
Đặc biệt đối với vấn đề phối hợp, đó là thành kiến của tôi, càng tiếp xúc với nhiều đồng tu, càng gặp nhiều chuyện, thì nhân tâm va chạm càng nhiều, cơ hội đề cao càng nhiều, cơ hội đồng hóa với Pháp càng nhiều. Chỉ cần tôi có thể là một đệ tử Đại Pháp, thì đó là vinh dự của tôi, và tôi nên trân quý muôn phần.
Trên bề mặt, tôi đang làm mọi việc để phối hợp với chỉnh thể, nhưng thực chất đó là tất cả những gì Sư phụ đang làm. Việc đệ tử loại mỗi một tâm bỏ chấp trước đều chứa bao nhiêu dụng tâm khổ tâm của Sư phụ! Trong suốt 25 năm tu luyện, chính Sư phụ đã bảo hộ tôi, trả hết bao nhiêu nợ sinh mệnh cho tôi, dẫn dắt tôi, điểm hóa cho tôi, và tôi đã vượt qua 25 năm thăng trầm va vấp này. Những câu chuyện trong đó không thể kể hết, và tôi không thể nào bày tỏ hết lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ!
Viết, viết, tôi không nén nổi nước mắt như mưa hết lần này đến lần khác. Xin Sư phụ yên tâm, con nhất định dũng cảm tinh tấn, tu luyện bản thân thật tốt và cứu nhiều người hơn nữa.
Chỗ nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ giúp.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả.Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/21/450961.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/10/205117.html
Đăng ngày 21-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.