Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-01-2022] Tôi đã có thể tìm thấy và nhổ tận gốc nhiều chấp trước ẩn sâu của bản thân, bao gồm ích kỷ, tật đố, dối trá và cầu danh khi chăm sóc bố mẹ chồng.

Bố chồng tôi

Bố chồng tôi đã ở với vợ chồng tôi hơn một năm, vì ông gặp vấn đề cử động một bên thân. Một lần, ông nói trong suốt bữa trưa rằng ông muốn về nhà. Khi ấy ông 85 tuổi. Quê hương ông cách chỗ chúng tôi hơn 100 km và cần bắt hai chuyến xe bus mới tới được. Chồng tôi nói rằng ông đợi hai tuần nữa cho tới kỳ nghỉ, lúc đó anh có thể về quê cùng ông, giúp ông tắm giặt và làm những việc nhà khác. Nhưng bố chồng tôi nhất quyết đòi về ngay ngày hôm sau và bảo rằng chúng tôi chỉ cần đưa ông tới điểm xe bus thôi và ông có thể tự mình ngồi xe về được.

Tôi nghe hai người nói chuyện và nảy ra một ý. Tôi nói với bố chồng: “Bố hãy để chồng con đi cùng bố. Trước hết việc này sẽ khiến vợ chồng con yên tâm. Thêm nữa, anh ấy cũng hơn một năm chưa gặp mẹ rồi và anh ấy rất nhớ mẹ. Anh ấy có thể nhân dịp này để về thăm mẹ.”

Chồng tôi vui mừng khi nghe thấy những lời này của tôi và nói: “Đúng đấy ạ, con muốn về thăm mẹ.” Tôi nghĩ, với ý kiến này của mình, vấn đề sẽ được giải quyết, thế nhưng ngược lại, bố chồng tôi đặt đũa lên bàn và giận dữ.

Tôi cố gắng nghĩ xem điều gì khiến ông tức giận, nhưng không thể tìm ra được mình đã nói sai ở đâu. Tôi vui vẻ cười và hỏi ông: “Con nói gì không đúng khiến bố không vui phải không ạ? Bố cho con biết để con sửa bố nhé.”

Ông không nói gì. Chồng tôi cũng hỏi ông câu hỏi tương tự. Bố chồng tôi giận dữ nói: “Tôi chưa bao giờ thấy ai nghe theo lời vợ như anh!”

Nụ cười của tôi khựng lại và tôi không thể nuốt trôi thức ăn. Bố chồng tức giận đến mức cả hai vợ chồng tôi không ai dám nói gì thêm.

Sau bữa trưa, tôi dọn dẹp bàn ăn, trong khi chồng tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân cho bố anh ấy nghe. Sau đó tôi vào phòng ngủ và muốn đọc sách Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi không thể tĩnh tâm, tôi không cầm được nước mắt. Bỗng nhiên, một suy nghĩ xuất hiện: Không có gì xảy đến với người tu luyện là ngẫu nhiên. Vậy hãy hướng nội.

Tôi vẫn không thể tìm được chỗ sai trong những lời tôi đã nói. Giữ cuốn Chuyển Pháp Luân trên tay, tôi vừa khóc vừa nói với Sư phụ: “Sư phụ, con ngu dốt. Con không thể tìm ra chỗ thiếu sót của mình. Con xin Sư phụ điểm hóa cho con.” Tôi giữ cuốn sách trong tay và ép bản thân học Pháp. Khi tôi học, tâm tôi tĩnh xuống. Tôi lại hướng nội. Lần này, tôi không tìm đúng sai ở bề mặt nữa mà là xem động cơ thật sự đằng sau những lời tôi nói và liệu động cơ này có phù hợp với nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn không.

Đột nhiên, tôi tìm ra những chấp trước của bản thân. Thứ nhất, tôi có tâm hiển thị, hiển thị tôi quá thông minh khi đưa ra một ý tưởng tốt là để chồng tôi đưa bố chồng tôi về. Thứ hai, tôi nghĩ cách mà bố chồng đối xử với tôi là không công bằng, cho rằng tôi đã chăm sóc ông hết lòng hết dạ, ấy vậy mà ông lại đối xử với tôi như vậy. Thứ ba, tôi không nói sự thật. Chồng tôi chưa bao giờ nói rằng anh ấy nhớ mẹ mình, vì thế tôi đã nói dối. Sư phụ yêu cầu chúng ta trở thành người tốt theo nguyên lý Chân–Thiện-Nhẫn. Tôi đã không hành xử phù hợp với Chân. Chẳng trách bố chồng tôi lại giận dữ đến vậy. Nhận ra điều này, tôi thấy nhẹ lòng. Nước mắt của lòng biết ơn tuôn rơi trong mắt tôi. Tôi làm thế hợp thập trước ngực và nói: “Con xin cảm tạ Sư phụ! Con cảm ơn bố chồng.”

Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân được một lúc, tôi nghe thấy bố chồng nói với chồng tôi: “Sao bố lại có thể đối xử với con dâu như vậy? Con dâu bố là một người tốt!” Tôi nghe xong không cầm được nước mắt và nghĩ: “Hướng nội quả thực là một Pháp bảo. Khi bản thân tôi nhận ra thiếu sót của mình, bố chồng ông cũng biết là ông sai.

Mẹ chồng tôi

Sau khi bố chồng tôi qua đời, vợ chồng tôi đưa mẹ chồng tôi đến sống cùng. Bà đã 88 tuổi.

Tôi chăm sóc bà không dễ dàng gì. Ví dụ, khi bà cần sử dụng nhà vệ sinh, tôi sẽ giúp bà cởi quần, và làm sạch cho bà sau khi bà đi vệ sinh xong. Bà cần tôi đút cho ăn và một ngày ăn 5 bữa. Ba bữa vào ban ngày, một bữa khác vào khoảng 10 giờ tối và một bữa nữa vào khoảng 3 giờ sáng.

Bà thường để quần áo và những đồ khác khắp mọi nơi, trên giường, sàn, ghế sofa, bàn, ghế tựa, v.v.. Bà không cho phép ai giúp bà tìm những thứ bà đang tìm và không ngừng tìm kiếm mọi thứ, đảo lộn mọi thứ hết lần này đến lần khác. Trí nhớ của bà rất tệ và khi bà thích quần áo của ai, bà sẽ nói chúng là của bà, bà sẽ khóc và giận dữ nếu ai đó nói rằng chúng không phải của bà. Khi bà nghe được lời nào không đúng ý mình, bà sẽ khóc và muốn về quê.

Bà cũng có một số thói quen xấu, như khạc nhổ, xì mũi và lấy phân bôi khắp nơi. Một lần, tôi đang dọn dẹp bếp và không biết bà đã đi vệ sinh. Khi phát hiện ra thì đã quá muộn, mùi hôi thối tỏa ra khắp nhà. Bà đã lấy phân ra khỏi bồn cầu và bôi nó lên tóc, người, quần áo và giày của mình. Tôi bị sốc và không biết phải xử lý thế nào.

Tôi lau rửa cho bà từ đầu đến chân, trong khi bà hỏi tôi: “Tôi hôi thối vậy sao?”

Tôi cố nén cơn giận và trả lời: “Mẹ nghĩ sao?”

Bà nói: “Tôi thấy thơm!” Tôi không dám nói thêm nữa kẻo lỡ nói ra điều gì làm bà tổn thương.

Sau khi tắm rửa xong cho bà, tôi mặc quần áo sạch cho bà và đưa bà lên giường, rồi tôi quay lại dọn nhà tắm. Trước khi tôi dọn xong, bà lại đại tiện ra quần và giường.

Chuyện này xảy ra bất cứ khi nào tôi không để ý bà cẩn thận và thường xuyên xảy ra khi chồng tôi ra ngoài làm việc hay chạy việc vặt. Tôi kiệt sức, khổ sở, mắc kẹt trong tâm trạng tồi tệ và không thể buông xuống được. Tôi không thể tập trung trong khi học Pháp, cảm thấy buồn ngủ khi phát chính niệm và luyện công. Mẹ chồng tôi thường xuyên thu dọn đồ đạc của mình và muốn bỏ về bất cứ khi nào có chuyện gì không đúng ý bà. Bầu không khí trong nhà trở nên tồi tệ.

Tôi suy nghĩ và nhận ra rằng có thể là do tôi đã nợ bà từ kiếp trước. Có lẽ tôi nợ bà rất nhiều, cho nên tôi muốn trả nợ bà. Tôi biết rằng là một người tu luyện, tôi phải đi tốt con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi xem mẹ chồng như là một tấm gương, bởi biểu hiện của bà có thể phản ánh đầy đủ những chấp trước của tôi. Về sau, dù có bất kể chuyện gì xảy ra giữa tôi và bà, tôi chỉ hướng nội mà thôi.

Tôi tìm thấy nhiều tâm chấp trước, gồm tâm oán hận, tật đố, cầu danh và tâm sợ bẩn. Tất cả những tâm này bắt nguồn từ sự ích kỷ. Khi tôi cố gắng loại bỏ nó, tình trạng được cải thiện một chút nhưng vẫn không nhiều. Mẹ chồng tôi tiếp tục thực hiện những thói quen như thường lệ và tôi cảm thấy rằng sức chịu đựng của mình đã tới hạn. Tôi nghĩ trong lòng: Nếu bà muốn về nhà, tôi sẽ đưa bà về. Bà có mấy người con, không chỉ có mình chồng tôi. Đã đến lúc để họ chăm sóc cho mẹ rồi. Con không thể một mình chăm lo tất cả cho mẹ được.

Tôi có một giấc mơ, trong mơ tôi đang leo lên một ngọn núi. Có một con dốc lớn, nghiêng khoảng 30 độ, ở phía trên tôi. Tôi muốn leo lên, nhưng không thể tìm thấy chỗ nào bám vào cả. Cỏ và đám cây nhỏ đều khô héo, vàng úa và chúng sẽ bị đứt ra nếu tôi bám vào để trèo lên. Quá khó để tôi đi lên, vì vậy tôi đã nghĩ đến việc đi xuống. Tôi quay người nhìn xuống và thấy một vách đá dựng đứng. Có một con đường dưới chân núi và mọi người trông rất bé. Tôi không biết làm cách nào mà mình lại trèo cao được như thế. Đi xuống với tôi là không thể, vì tôi có thể rơi xuống mà chết. Sau đó, tôi tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh giấc, tim tôi vẫn còn đập nhanh. Tôi biết Sư phụ đang điểm hóa cho tôi rằng không còn đường lui nữa.

Vào buổi sáng, tôi ngồi xuống học Pháp, nhưng không thể tĩnh tâm, vì thế tôi đọc Pháp to lên trong khi đi bộ với cuốn sách trên tay. Sau khi học xong Bài giảng thứ nhất trong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi quyết định ghi nhớ Pháp. Thậm chí nếu tôi chỉ có thể ghi nhớ một vài dòng một ngày, tôi cũng sẽ vui mừng ghi nhớ những dòng đó vào tâm trí mình.

Sư phụ giảng:

“Lao thân bất toán khổ
Tu tâm tối nan quá”
(Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

Khổ về tâm chí
“Nhọc thân không tính khổ
Tu tâm khó qua nhất”

Lúc đó, tôi thấy mình thực sự cảm nhận được nội hàm của hai câu Pháp này. Để buông bỏ những chấp trước và quan niệm ngoan cố của mình, tôi phát chính niệm cả theo thời điểm cố định, và trong thời gian tôi làm việc nhà. Sau một vài ngày, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Nhưng khi mẹ chồng tôi lại tạo phiền phức, tôi sẽ cố gắng chịu đựng trong ủy khuất và nước mắt. Khi lau dọn đống bừa bộn mà bà gây nên, tôi cứ lặp lại trong lòng: “Con xin cảm ơn mẹ!” Nhưng nước mắt cứ giàn giụa trên mặt tôi.

Tình trạng của bà được cải thiện sau khi tôi đề cao tâm tính. Tôi tự hỏi chính mình: Tại sao mình luôn cảm thấy oán hận? Câu trả lời là: Bóng ma tà ác được tạo nên từ lòng căm hận. Tôi vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ được độc tố còn lại của văn hóa Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong tôi. Tôi lại phát chính niệm và đặc biệt thêm vào một niệm: Giải thể hoàn toàn độc tố của văn hóa ĐCSTQ.

Sau khi phát chính niệm một thời gian, mẹ chồng tôi trở nên bớt gây phiền hà hơn. Miễn là có cơ hội, tôi sẽ bảo bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” với tôi và tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân cho bà. Bất cứ khi nào đầu óc bà thanh tỉnh, bà sẽ trở nên nghe lời tôi và an tĩnh hơn. Tôi sẽ đối xử với bà bằng sự kiên nhẫn và bao dung, quan tâm đến nhu cầu của bà và làm bà hạnh phúc. Tôi sẽ nói với bà rằng không phải là bà muốn bẩn thỉu và mất bình tĩnh, mà đó là một sinh mệnh dơ bẩn và vô lý khiến bà làm những việc đó. Tôi nói bà hãy giữ chủ ý thức mạnh và không bị lừa gạt bởi những can nhiễu. Dường như bà hiểu những gì tôi nói.

Tôi đã hướng dẫn bà tự ăn. Hai tay bà run lên dữ dội và thức ăn rơi xuống khi bà bắt đầu cầm thìa ăn. Tôi khích lệ bà tiếp tục cố gắng thực hiện. Sau đó bà có thể tự ăn được. Tôi sẽ theo sát bà bất cứ khi nào bà đi vệ sinh. Khi tâm tính tôi đề cao, bà dần dần dừng không còn làm những việc gây bẩn thỉu bừa bộn nữa. Bà muốn ở với tôi và không muốn tôi để bà ở một mình. Một lần, tôi đi ra khỏi nhà khoảng 20 phút. Khi tôi trở về, thấy bà đang ngồi khóc trên sàn nhà trước cửa chính. Tôi hỏi bà sao lại khóc, bà nói: “Mẹ nhớ con!” Tôi lo rằng bà sẽ như vậy nữa, nên tôi đã không ra khỏi nhà trong bốn tháng.

Một vài tháng sau, mẹ chồng tôi có ít tật xấu hơn, mặc dù có lúc bà vẫn khạc nhổ. Thỉnh thoảng tôi có thể nghe thấy bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi biết rằng bà đã trở nên thanh tỉnh khi niệm chín chữ chân ngôn và nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Điều đó cũng là vì tôi đã liên tục hướng nội, và bởi tôi thực sự muốn buông bỏ tất cả chấp trước của mình. Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ những thứ xấu và khiến hoàn cảnh gia đình tôi trở nên tốt hơn.

Những chấp trước như ích kỷ, oán hận, tật đố, chấp trước vào danh và những quan niệm khác đã bị tiêu trừ. Chúng đã được thay thế bằng sự tĩnh lặng và bao dung. Tôi có thể nhận ra những vật chất xấu khi chúng xuất hiện và loại bỏ chúng ngay khi chúng xuất hiện.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã giúp con vượt qua các khổ nạn và quy chính con trở thành một sinh mệnh hoàn toàn mới!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/19/437004.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/13/202758.html

Đăng ngày 19-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share