Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 20-10-2022] Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Đại Pháp cách đây 21 năm, nhưng chỉ bước vào tu luyện nghiêm túc sau khi tôi về hưu năm 2010. Trong 12 năm qua, tôi đã gọi điện cho người dân ở Trung Quốc Đại lục để giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại, đồng thời tu luyện bản thân và liên tục buông bỏ các quan niệm người thường.

Tu luyện tinh tấn

Mười hai năm qua, gọi điện và giảng chân tướng cho người Trung Quốc Đại lục đã giúp phơi bày những thiếu sót của tôi và cho phép tôi nhận ra những chỗ cần đề cao. Loại bỏ chấp trước con người và đề cao tầng thứ là việc làm thường xuyên trong quá trình đó.

Khi tôi bắt đầu gọi điện cho người Trung Quốc, tôi lo lắng rằng sẽ không ai bắt máy hoặc lắng nghe tôi nói. Tôi cũng quá sốt sắng, muốn đối phương chấp nhận chân tướng. Sự sốt sắng đã lớn đến mức mà tôi quên mất mình phải có thái độ thiện lương và chân thành. Sau khi loại bỏ những chấp trước này, những lo lắng khác lại xuất hiện như không thể tự tin nói chuyện hay vượt qua can nhiễu của tà ác. Giờ thì tôi có thể bình tĩnh giảng chân tướng và bảo trì tâm bất động mặc cho những lời lăng mạ của đối phương. Điều đó đã cho phép nhiều chúng sinh có tiền duyên chấp nhận chân tướng và thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức dành cho thanh, thiếu niên của nó.

Sư phụ giảng:

“Cứu độ chúng sinh — dưới con mắt của chư Thần — là hoàn toàn không phải cách làm giống như ở xã hội nhân loại khi có một người mắc lỗi rồi sau đó sửa lỗi cho người ấy theo phương thức của con người. Chư Thần là từ bi, là có lòng khoan dung rộng lớn nhất, là thật sự có trách nhiệm với các sinh mệnh, hơn nữa không chú trọng vào một hành vi nhất thời của người ta; bởi vì Thần làm cho một sinh mệnh kia giác ngộ từ bản chất, khơi mở Phật tính của một sinh mệnh từ bản chất. Nếu xét về điểm này, thì khi giảng thanh chân tướng mọi người còn cần phải nỗ lực thêm nhiều nữa, còn phải thực hiện thâm sâu hơn nữa, thực thi thật tốt và vững vàng, tuyệt đối không được làm qua loa cho xong việc; thực thi thật là tốt mới có thể cứu được nhiều người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004)

Tôi tiếp tục cải thiện sự kiên nhẫn và tập trung của mình. Đối với những người có mối liên hệ mật thiết với ĐCSTQ, những người vẫn có cái nhìn tiêu cực về Đại Pháp, tôi đã không từ bỏ họ và cố gắng hết sức để giảng chân tướng cho họ. Tôi đặt việc giảng chân tướng là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống hàng ngày của mình, và sẽ tiếp tục kiên trì cho dù gặp phải bất kỳ khó khăn nào.

2. Giải khai những khúc mắc của chúng sinh

Qua điện thoại, tôi thường gặp phải những câu hỏi như, “bạn chỉ cần tập trung tu luyện cá nhân cho mình là đủ rồi, vì sao bạn phải đi làm những việc này?” Tôi sẽ nói với họ: “Người tu luyện được thụ ích cả thân lẫn tâm từ Đại Pháp. Chúng tôi biết cách trở thành người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Chúng tôi đang tiếp cận những người Trung Quốc yêu nước để họ có thể được cứu và thoát khỏi đại nạn sẽ xảy ra trong tương lại. Chúng tôi muốn bạn được an toàn. Điều đó không quan trọng sao?”

Có người thì nói: “ĐCSTQ hỗ trợ chúng tôi và cho chúng tôi một cuộc sống ổn định.” Tôi sẽ nói với họ: “Trước đây, khi cuộc sống khó khăn và đất nước chúng ta trải qua nạn đói, ĐCSTQ đã khiến mọi người phải trả tiền để mua lương thực dự trữ và áp đủ các loại thuế. Cha mẹ phải trả học phí cho con và hiện nay có thêm thuế và phí áp dụng cho các dịch vụ thiết yếu khác. ĐCSTQ đang hỗ trợ bạn hay bạn đang hỗ trợ ĐCSTQ? Trong xã hội không có tự do ngôn luận, công lý hay sự thật này, mọi người đều đang gánh chịu. Ngay cả các quan chức cấp cao của ĐCSTQ cũng không còn niềm tin vào ĐCS nữa. Mặc dù chỉ trích Hoa Kỳ, họ đã mua tài sản và gửi vợ con sang đó. Các quan chức này đã chuyển tiền tham ô của họ từ Trung Quốc sang Hoa Kỳ và giữ nhiều hộ chiếu để đảm bảo họ sẽ trốn thoát trong tương lai. Theo họ ‘Di cư sang Hoa Kỳ đảm bảo một cuộc sống tốt đẹp. Chúng tôi chửi mắng Hoa Kỳ vì công việc của chúng tôi yêu cầu như vậy.’ Bây giờ chỉ có những người dân thường mới tin vào những lời tuyên truyền dối trá.“

Một số người lại nói: “Tôi không tin vào những điều mê tín và không thấy có lý do gì để thoái ĐCSTQ cả.” Tôi sẽ nói với họ: “Nhiều điển cố trong lịch sử Trung Hoa đã mô tả về tầm quan trọng của lời thề. Bạn thậm chí có thể tìm thấy những ví dụ trong xã hội hiện đại này trên mạng. Vào ngày 26 tháng 8 năm 2008, một người đàn ông họ Hứa ở tỉnh Phúc Kiến đã từ chối thanh toán khoản nợ của mình và phát thề rằng sẽ bị sét đánh nếu anh ta nói dối. Ngay sau khi ra khỏi nhà anh ta đã bị một tia sét đánh trúng. Tương tự thế, những người mà đã gia nhập ĐCSTQ đã giơ nắm tay và thề hy sinh thân mình để dâng hiến và chiến đấu cho ĐCSTQ. Những lời thề như vậy đang trói buộc người ta. Tất cả người Trung Hoa đều có chung tổ tiên. Trước thời của ĐCSTQ, chúng ta kính Thần và được Thần bảo hộ. Thời cổ đại khi đối mặt với thảm họa tự nhiên, ngay cả Hoàng đế cũng phải chay tịnh, tắm rửa, sám hối tội lỗi và cầu xin Thần bảo hộ. Khi đối mặt với thảm họa hay những tình huống vượt ngoài khả năng của họ, con người chỉ có thể cầu Thần trợ giúp. Cách tiếp cận của ĐCSTQ đối với đại dịch đã cho thấy bản chất của cái Đảng này. Bạn có nghĩ ĐCSTQ sẽ cứu bạn không?”

3. Trân quý những chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu

Gần đây, một đồng tu đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình về việc bị oan ức. Điều này đã gợi lại một ký ức trước đây của tôi. Ở công ty cũ của tôi, một vị quản lý từ bộ phận khác đột nhiên gửi một email nói xấu tôi. Nhiều bộ phận khác và quản lý của tôi đã được gửi kèm trong email đó. Khi người quản lý của tôi hỏi tôi về điều đó, tôi chỉ có thể nói tôi không biết đó là chuyện gì. Trong cuộc họp sau đó, người quản lý mà đã gửi email đã không đưa vấn đề ra. Tôi đã tuân theo Nhẫn và không đào sâu vào nó. Kết quả là, vấn đề tự nhiên cũng bị lãng quên.

Vị đồng tu đó chia sẻ rằng một học viên khác đã nói xấu mình với người điều phối, buộc tội anh ấy về những việc anh không làm. Học viên này đã hướng nội mà cũng không thể tìm ra được nguyên nhân của lời cáo buộc đó. Dưới chỉ dẫn của Sư phụ, anh ấy nhận ra rằng lý ở tầng người thường là phản đảo. Sự việc này được an bài là để anh đề cao tầng thứ. Với thể ngộ này, anh ấy lập tức cảm thấy biết ơn học viên đó. Vấn đề sức khỏe của anh ấy đã biến mất và thân thể anh cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi nghe những điều này, tôi nhận ra khoảng cách trong tu luyện của mình. Khi tôi đối mặt với những tình huống như vậy, tôi chỉ có thể chịu đựng, mà không cảm ơn đối phương từ tận đáy lòng. Như thế, kết quả đạt được rất khác.

4. Tống khứ quan niệm hậu thiên và chấp trước vào sự thân quen

Tôi đã từng tin vào sự có đi có lại khi bạn bè đối xử tốt với tôi. Khi một người bạn của chúng tôi phạm lỗi trong công việc, người quản lý của anh ấy đã hỏi chồng tôi về vấn đề này. Chồng tôi đã nói ra sự thật mà không chút do dự. Sau khi tôi phát hiện ra, tôi đã trách chồng tôi vì đã không biết ơn. Nhưng người chồng không tu luyện của tôi đã bình tĩnh đáp lại: “Anh chỉ nói với anh ấy sự thật.” Tôi đã sốc khi nghe những lời của anh ấy. Chẳng phải người tu luyện cần phải tu Chân sao. Tôi đã học được cách áp dụng Pháp lý này để hướng dẫn cho ngôn hành của mình.

Một hôm sau khi hoàn thành các cuộc gọi điện thoại về Trung Quốc, tôi cảm thấy tệ là mình đã không thể giúp được dù chỉ một người thoái ĐCSTQ. Chồng tôi nói: “Em phải hướng nội tìm.” Tôi đồng ý: “Chắc chắn rồi, em cần phải hướng nội.” Sau một chút ngừng lại tôi đã nói: “Tại sao anh cứ liên tục đi ra đi vào, đóng mở cửa trong khi em đang gọi điện thoại vậy?” Chồng tôi đáp: “Thay vì hướng nội thì em lại đang đổ lỗ cho ngoại cảnh đấy.” Tôi nhận ra Sư phụ đang dùng lời của chồng mình để chỉ ra thiếu sót cho tôi. Hướng nội vô điều kiện mới là chính đạo. Nghĩ lại, mọi lời buộc tội của tôi có vẻ rất ngớ ngẩn. Thói quen hướng ngoại có từ trước này, thay vì hướng nội khi gặp vấn đề, cần phải được tống khứ. Tôi đã học được cách trước hết cần hướng nội tìm khi gặp phải vấn đề.

Một hôm trười mưa, tôi đã lơ đãng nói: “Ngày mai xin đừng mưa, mình cần phải đi phát báo.” Ở bên cạnh, chồng tôi nói: “Vì em vừa mới nhận việc này, em nên xác định phải đối diện với mọi loại khó khăn. Làm sao mà mọi việc đều luôn suôn sẻ được chứ?” Tôi đã sốc. Sư phụ đã dùng miệng của chồng tôi để nhắc nhở tôi rằng việc tu luyện không bao giờ là sự thoải mái, và người tu luyện cần phải chịu khổ.

Trước đây, tôi thường rầy la con trai phải chơi ít, học nhiều và tập trung học tiếng Anh để có được công việc tốt trong tương lai. Tôi cũng thấy mình nhớ con da diết mỗi khi cháu về nhà muộn. Sau khi học Pháp, tôi nhận ra điều này cho thấy chấp trước vào danh và gia đình của tôi.

Sư phụ giảng:

“Kỳ thực người nào có mệnh người đó, ai cũng không thể làm chủ được vận mệnh của người khác cả.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Houston)

Sau khi nhận thấy bản thân không thể an bài và quyết định cho vận mệnh tương lai gia đình, tôi đã buông bỏ chấp trước của bản thân. Mối quan hệ của tôi với con trai đã cải thiện đáng kể và gia đình tôi trở nên hòa hợp.

Là một học viên Đại Pháp, tôi không còn hoài nghi về ý nghĩa nhân sinh đời mình. Tôi biết ơn sự chăm sóc và chỉ dẫn liên tục của Sư phụ. Tôi sẽ tu luyện tốt, trợ Sư chính Pháp, cứu nhiều chúng sinh hơn, hoàn thành sứ mệnh và không phụ lòng mong đợi của Sư phụ.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện hạng mục Gọi điện thoại giảng chân tướng DHT – Trung tâm thoái Đảng Toàn cầu).

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả.Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/2/448380.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/20/204392.html

Đăng ngày 12-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share