Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Quý Châu, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-07-2022] Tôi năm nay 56 tuổi và là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ tỉnh Quý Châu. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2017. Tôi muốn được chia sẻ trải nghiệm tu luyện của bản thân khi vượt quan tâm tính tại nơi làm việc, khảo nghiệm này thực sự đã giúp tôi thăng hoa trong tu luyện.
Khi tôi đến thăm cha mẹ vào năm 1996. Tôi nhìn thấy rất nhiều người tại nơi làm việc của cha đang tập một loại khí công mà sau này tôi mới biết đó là môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có một cảm giác rất thoải mái và thư thái khi nghe tiếng nhạc luyện công, giống như tôi đang đi dạo giữa khung cảnh thiên nhiên vậy. Mặc dù vậy, khi em gái tôi giới thiệu về môn tu luyện này và khuyên tôi nên tập thì tôi đã từ chối.
Cho đến năm 2017, vợ chồng tôi đưa con trai lên thành phố khám mắt và ở lại nhà một người em họ. Tôi đã kể cho cô ấy nghe chuyện mẹ chồng tôi bị liệt sau một cơn đột quỵ. Cô ấy đưa cho tôi một số tài liệu giới thiệu về tác dụng chữa bệnh thần kỳ của Đại Pháp và khuyên tôi hãy đọc các bài chia sẻ cho mẹ chồng nghe và tìm một điểm luyện công gần nhà để tập.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân tại nhà của em họ, hình ảnh Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập Đại Pháp) trong cuốn sách rất quen thuộc với tôi. Em họ đã giới thiệu qua về Pháp Luân Đại Pháp cho tôi và nói rằng đây là môn tu luyện của Phật gia chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn. Nghe tới đây tôi vội thốt lên: “Đây chính là môn tu luyện chị đang tìm kiếm”. Từ nhỏ tôi đã có tín tâm vào Thần Phật và luôn cầu mong được Thần Phật bảo hộ, cuối cùng tôi đã tìm thấy điều mình mong mỏi bấy lâu.
Tôi đã có thể hiểu rõ hơn về Pháp Luân Đại Pháp sau khi đọc các tờ giới thiệu em họ đưa. Tôi quyết định sẽ đến điểm luyện công để học các bài công pháp. Tuy nhiên, ngay trước hôm tôi định đi thì lại bị ngã trẹo mắt cá chân khiến tôi đau đến mức chảy cả nước mắt. Sáng hôm sau, bàn chân trái của tôi thâm tím làm cho việc đi lại rất khó khăn và đau đớn, nhưng tôi vẫn quyết tâm đi đến điểm luyện công. Chỉ sau khoảng một tháng tu luyện, tất cả các bệnh tật đeo bám tôi bấy lâu đều biến mất, làn da của tôi trở nên hồng hào và toàn thân nhẹ bẫng, thật là tuyệt vời!
Không chỉ sức khỏe của tôi được cải thiện mà tâm tính của tôi cũng được đề cao lên. Tôi chiểu theo yêu cầu của Pháp trong cuộc sống hàng ngày và đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của bản thân. Khi gặp phải mâu thuẫn, tôi giữ tâm thái bình tĩnh và hướng nội tìm xem bản thân có vô tình làm tổn thương ai đó không hoặc tôi còn có chấp trước gì chưa tu bỏ.
Làm việc trong ký túc xá của trường
Tôi và hai người khác chịu trách nhiệm quản lý khu ký túc xá sinh viên. Sau đó, hai người họ có một chút mâu thuẫn với người giám sát nên họ đã gọi cho tôi vào lúc một giờ sáng để thông báo họ sẽ nghỉ việc. Lý do là họ đã bị người phụ trách giám sát tòa nhà khiển trách vì đã tắt đèn tòa nhà muộn hai phút, trong khi đèn ở các tòa nhà khác cũng không được tắt đúng giờ. Họ đã tranh cãi với người phụ trách và hỏi tôi có muốn cùng nghỉ việc với họ không, tôi nói với họ rằng tôi cần kiếm tiền trả nợ nên không thể nghỉ việc.
Ngày hôm sau, tôi gọi cho người phụ trách giám sát tòa nhà và nói với ông ấy hai đồng nghiệp đó làm việc có trách nhiệm như thế nào và khuyên ông ấy nên thuyết phục hai đồng nghiệp kia ở lại. Do công ty cũng có trách nhiệm phải quản lý tài sản của nhà trường nên họ cần một số nhân viên quản lý ký túc xá có trách nhiệm và có năng lực. Ông ấy hứa sẽ nói chuyện lại với hai người đồng nghiệp kia.
Tối hôm đó, tôi hỏi một trong số họ khi nào họ sẽ rời đi, cô ấy nói họ sẽ phải ở lại thêm 15 ngày trước khi chính thức nghỉ việc. Tôi nghĩ khoảng thời gian đó sẽ giúp họ bình tĩnh và suy nghĩ lại vì họ yêu thích công việc này.
Ngày hôm sau tôi đến gặp người phụ trách và nhờ ông thuyết phục họ ở lại. Khi quay lại ký túc xá, tôi chào hỏi hai người đồng nghiệp đó nhưng họ lộ vẻ mặt khó chịu, tôi không nói lời nào vì cảm thấy bị xúc phạm.
Sau vài phút im lặng, một trong số họ hùng hổ nói: “Sao chị có thể không nói trước với chúng tôi về chuyện thôi việc. Chị là loại người gì vậy? Chị muốn chúng tôi rời đi thì bây giờ chúng tôi sẽ không đi nữa, xem chị sẽ làm gì?”
Tôi vô cùng bối rối và không hiểu mình đã làm gì phật ý họ. Tôi chỉ đơn giản nói: “Tôi chân thành mong muốn các chị ở lại”. Họ không nghe tôi nói và bỏ đi.
Khi tôi quay trở lại phòng nghỉ của ký túc xá và cố gắng nói chuyện với họ, một người họ đã giơ tay ra hiệu cho tôi đi chỗ khác. Nhưng tôi vẫn tiến đến gần chỗ cô ấy nói: “Làm ơn hãy cho tôi biết tôi đã làm sai điều gì”.
Cô ấy trả lời: “Chị muốn chúng tôi bỏ việc nhưng chúng tôi sẽ không đi nữa. Trong ký túc xá này, hoặc chị ở lại hoặc là chúng tôi ở lại”. Cô ấy lại ra hiệu cho tôi rời đi.
Mọi người ở đó cười nhạo tôi. Tôi cảm thấy mình như một tên hề đang bị chế giễu và bị xúc phạm. Lúc ấy, trong đầu tôi hiện lên đoạn Pháp của Sư phụ giảng:
“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma”. (Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm III)
Diễn nghĩa:
“Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa”. (Ai thị ai phi, Hồng Ngâm III)
Sao tôi có thể tranh cãi với họ được? Chắc hẳn đang có điều gì đó bị hiểu nhầm.
Hôm sau họ đến văn phòng để phàn nàn về tôi. Tôi tình cờ nghe thấy họ nói: “Hoặc là cô ấy ở lại, hoặc là chúng tôi ở lại. Chúng tôi không thể làm việc chung với cô ấy”. Khi nghe thấy những lời này, tôi đã không thể cầm được nước mắt, tôi cảm thấy mình bị xúc phạm và tổn thương. Tại sao tôi không thể hòa hợp với người thường? Tôi là một đệ tử Đại Pháp, trách nhiệm của tôi là cứu độ chúng sinh, tương lai của họ có thể bị hủy đi vì chấp trước của tôi. Họ đã nghe chân tướng Đại Pháp, một người trong số họ đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.
Tôi hướng nội và cố tìm xem mình đã làm tổn thương họ như thế nào. Tôi từng phàn nàn về việc ký túc xá họ phụ trách được mọi người đánh giá là đẹp nhất. Sau đó họ đề nghị tôi cài đặt và tham gia nhóm Wechat của họ nhưng tôi lại từ chối lời đề nghị đó vì cảm thấy không thoải mái.
Khi tìm thấy bản thân còn có tâm tật đố, kiêu ngạo và tranh đấu, tôi nói với hai người họ: “Tôi sẽ nghỉ việc ở đây, hai chị hãy ở lại vì các chị đã gắn bó với học sinh lâu rồi, họ cần các các chị. Xin thứ lỗi nếu tôi có làm điều gì không đúng”.
Họ đột nhiên thay đổi thái độ và nói với người quản lý: “Chị ấy nên ở lại vì chị ấy là người rất có năng lực và trách nhiệm với học sinh”.
Người quản lý nói: “Các chị đừng tranh cãi thêm nữa, tất cả các chị đều làm tốt. Hãy ở lại và quản lý tốt khu ký túc xá này”.
Sau khi tôi trừ bỏ các tâm tật đố, tranh đấu, sắc dục và kiêu ngạo thì tình hình đã thay đổi. Tuy nhiên có vài thay đổi trong nội quy nhà trường, trong đó có quy định về thời gian làm việc, chúng tôi phải ở lại trường trực cả ngày nên tôi quyết định xin nghỉ việc.
Vài ngày sau, họ gọi điện và thuyết phục tôi quay lại làm việc, họ nói tôi là người rất có năng lực, trách nhiệm và quan tâm đến người khác.
Khi nghe người thường đánh giá cao các học viên Đại Pháp, tôi nhận ra những lời nói và việc làm của chúng ta quan trọng thế nào trong xã hội người thường. Từ bi của các học viên Đại Pháp được thể hiện qua ngôn hành của chúng ta khi chúng ta chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện- Nhẫn của Đại Pháp. Từ giờ trở đi, tôi phải chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp và tu luyện tinh tấn!
Con xin cảm tạ ân Sư đã hồng truyền Đại Pháp thần thánh của vũ trụ và dạy con trở thành một người tốt.
Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/6/445250.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/7/204195.html
Đăng ngày 19-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.