Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-08-2022] Tôi có một giấc mơ lặp đi lặp lại trong nhiều năm. Trong giấc mơ, từ miệng tôi mọc ra một vật thon dài. Cho dù tôi cố kéo nó ra thế nào đi nữa, nó vẫn cứ mọc ra, càng kéo lại càng dài ra. Tôi đã đau dường như không thể chịu nổi khi cố gắng lôi nó ra mạnh hơn. Do vậy, tôi đã cắn đứt phần mà tôi kéo ra được nhưng gốc của nó vẫn còn lưu lại bên trong.

Tôi hiểu rõ đây là chấp trước cơ bản của mình. Tôi cố gắng hướng nội nhiều lần nhưng không thể tìm ra rốt cuộc nó là tâm gì. Một lần, trong khi học Pháp nhóm, tôi chia sẻ với các đồng tu về vấn đề của mình và nhờ mọi người giúp đỡ. Một đồng tu hỏi: “Lý do gì khiến chị quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp?” Tôi buột miệng nói: “Là để tu luyện”.

Từ nhỏ, tôi đi đâu làm gì cũng thích một mình và không hòa nhập tốt với mọi người. Khi còn học tiểu học, tôi đã xem bộ phim truyền hình “Bát tiên vượt biển” và có suy nghĩ về tu luyện như thế này. Tôi nghĩ rằng nếu có ai đó có thể cứu tôi, bất kể khó khăn đến đâu, tôi sẽ tu luyện đến cùng. Năm 1997, nhiều đồng nghiệp của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi không động tâm. Bởi tôi nghĩ Pháp Luân Đại Pháp chỉ là một môn khí công thông thường – cho đến một ngày khi các đồng nghiệp tập ngồi thiền tại văn phòng. Tôi thấy tất cả họ đều cố gắng hết sức mà vẫn không thể vắt chân lên được. Điều này khá thú vị và tôi muốn thử. Thật không ngờ, tôi có thể ngồi song bàn một cách dễ dàng!

Một đồng nghiệp thốt lên: “Chị thực sự có duyên với tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!” Tôi chợt cảm thấy xúc động khi nghe nói vậy. Vì thế, tôi bèn mở cuốn sách Đại Pháp có tên Chuyển Pháp Luân, nhìn tấm ảnh chân dung của Sư phụ Lý Hồng Chí và hỏi: “Ông ấy đến đây để làm gì?” Một học viên trả lời: “Ông là một vị Thần đến đây để độ nhân.” Tôi ngạc nhiên nói: “Độ nhân?” Ngay lúc đó, trái tim tôi bừng sáng.

Tôi bước vào tu luyện như vậy đó. Khi ấy tôi còn rất trẻ và không có bệnh tật gì. Tôi cũng không thấy mình có bất kỳ chấp trước nào. Một đồng tu hỏi: “Vậy tại sao cô lại từ bỏ Đại Pháp giữa chừng?” Lời của đồng tu đánh thẳng vào tâm tôi khiến tôi trầm tư suy nghĩ.

Khi mới đắc Pháp, tôi rất tinh tấn. Tôi sớm biết hướng nội và đề cao tâm tính. Thiên mục của tôi được khai mở ngay trong lần học Pháp đầu tiên và tôi tiến nhập vào trạng thái tiệm ngộ. Tôi thấy mình thật may mắn khi được gặp Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và được học Đại Pháp. Đồng thời, tôi cũng thấy nuối tiếc vì không đắc Pháp sớm hơn. Lẽ ra tôi không nên kết hôn và có con sớm để tôi có thể trở thành một đệ tử chuyên tu. Điều đó sẽ tốt biết bao! Tôi có thể tránh được mọi hỗn loạn của thế giới trần tục và chuyên tâm tu luyện.

Tôi vẫn nhớ buổi sáng hôm ấy khi tôi đang giúp con trai mặc quần áo, và cái điều “lẽ ra” ấy lại hiện lên trong tôi. Thâm tâm tôi nghĩ đến việc đi vào núi sâu rừng già để chuyên tu. Ngay lúc đó, con trai tôi quay lại nhìn tôi. Với vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu và dáng vẻ hoàn toàn không giống một đứa trẻ, cháu nói: “Mẹ muốn đi ạ?” Tôi kinh ngạc. Con trai nhìn vào mắt tôi và chậm rãi nói: “Mẹ không thể đi được”. Nước mắt tôi tuôn rơi. Tôi biết rằng Sư phụ từ bi vĩ đại đã điểm hóa cho tôi qua miệng của con trai. Do vậy, tôi đã từ bỏ ý định này.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, tôi nhận thấy các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều bận rộn với cuộc sống hàng ngày và không coi trọng tu luyện tâm tính. Lúc đó, tôi không nhận ra tâm tính của mình đã thay đổi nên môi trường của chúng tôi cũng biến đổi theo, tùy tâm nhi hóa. Tôi nghĩ đây không phải là trạng thái tu luyện mà tôi mong muốn, và tôi biết rằng tôi phải kiên định tín Sư tín Pháp. Do vậy, tôi đã làm ba việc theo yêu cầu của Sư phụ. Tuy nhiên, tâm tính của tôi đã không bắt kịp tiến trình Chính Pháp. Tôi nghĩ mình làm các việc đã là tu luyện tinh tấn rồi, nên việc tu tâm không còn quan trọng nữa. Bởi thế, tôi đã quên điều cơ bản nhất trong tu luyện, đó là luôn đề cao bản thân.

Trạng thái tu luyện như vậy khiến tôi càng ngày càng rời xa các yêu cầu của Pháp, đến nỗi tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Trong thâm tâm tôi có suy nghĩ: “Sư phụ, con mệt lắm rồi, con muốn nghỉ một chút”.

Ngay khi ý nghĩ này xuất ra, mọi thứ dường như đều có vấn đề. Các học viên bắt đầu chỉ trích tôi đã làm các việc không tốt và không từ bi. Khi học Pháp nhóm, nhiều học viên đột nhiên nhắm thẳng vào tôi, nói rằng tôi nên hướng nội tìm ra các chấp trước liên quan đến tâm từ bi. Bề ngoài tôi không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm ức bất bình.

Sau đó xảy một chuyện khiến tôi suy sụp hoàn toàn. Trong một buổi gặp mặt bạn bè, một thành viên trong gia đình của một đồng tu đã chỉ ra một số điều mà tôi đã làm. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy một người thường không tu luyện Đại Pháp lại có thể nhìn rõ những vấn đề về chứng thực Pháp và tâm tính như vậy.

Tôi đã không tinh tấn thực tu và không hướng nội tìm. Tôi nhận thấy đây không phải là môi trường và trạng thái tu luyện mà mình mong muốn. Tôi cảm thấy không chỉ môi trường tu luyện không còn tốt, mà dưới sự dẫn động của tình, nỗi sợ hãi của tôi cũng xuất hiện. Sau đó, tôi ngừng các hoạt động chứng thực Pháp và bắt đầu cố tình xa lánh các đồng tu. Dần dần, tôi rời bỏ hoàn toàn môi trường tu luyện Đại Pháp.

Trong nhiều năm qua, tôi đã vượt qua vài khảo nghiệm sinh tử. Hiện giờ môi trường tu luyện của tôi đã thoải mái hơn, vậy sao dường như tôi vẫn bị tụt lại phía sau? Chẳng phải trước kia tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là để tu luyện bản thân sao? Tôi đột nhiên ngộ ra và tìm thấy tâm chấp trước cơ bản của mình!

Tôi cứ cho rằng tôi bước vào tu luyện Đại Pháp là vì tôi thực sự muốn được tu luyện bản thân. Đúng là vì tôi muốn tu luyện, nhưng đó là vì tu luyện và viên mãn cá nhân. Do vậy, tôi ôm giữ quan niệm chỉ có đi vào núi sâu rừng già tu luyện mới là chân tu. Tôi trở nên bất ổn khi quan niệm của tôi trái với trạng thái tu luyện và trách nhiệm của một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ngay cả khi tôi làm ba việc, chúng đều được thực hiện một cách miễn cưỡng. Vậy nên, về cơ bản tôi đã không theo kịp tiến trình Chính Pháp.

Ban đầu, tôi không chấp nhận việc các đồng tu chỉ trích tôi không từ bi. Tôi đã chấp trước vào viên mãn cá nhân, bản thân điều này đã là một suy nghĩ ích kỷ và vị kỷ. Thiện không có thì làm sao tu xuất tâm từ bi! Ngộ đến đây, nước mắt tôi chảy dài trên khuôn mặt khi cuối cùng tôi cũng đã nhận ra.

Trong nhiều năm, tôi bị quan niệm này phong bế và chấp trước vào viên mãn cá nhân. Tôi đã vị kỷ mà quên mất rằng yêu cầu đối với đệ tử Đại Pháp là phải vô tư vô ngã. Tôi cũng đã quên đi sứ mệnh lịch sử của một đệ tử Đại Pháp và không thực sự dung nhập vào chỉnh thể.

Sau khi tu bỏ chấp trước cơ bản này, tôi cảm thấy như trút bỏ được lớp vỏ đã che phủ tôi bấy lâu nay. Bây giờ, khi tôi học Pháp, chướng ngại đó không còn nữa. Tôi cũng đã thực sự muốn làm ba việc từ tận đáy lòng. Tôi phải mất nhiều ngày mới hoàn thành được bài viết này.

Ban đầu, tôi thấy mình học Pháp ít quá, vì vậy tôi muốn đợi đến khi cảnh giới tu luyện được đề cao hơn mới viết, rồi tôi lại cảm thấy như vậy không đúng. Quá trình viết bài chia sẻ cũng là quá trình loại bỏ trạng thái không đúng, cũng là quá trình đề cao bản thân.

Trong bài viết có điều gì chưa phù hợp, mong các đồng tu từ bi góp ý.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/4/446985.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/8/205087.html

Đăng ngày 20-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share