Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-09-2011] Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 12 tháng Bảy năm 1997, và giờ đây tôi đã gần 80 tuổi. Pháp Luân Đại Pháp đã biến đổi tôi từ một người ốm yếu sắp chết thành một người khỏe mạnh, và từ việc mù chữ thành có thể đọc được tất cả các sách Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã trải qua nhiều khổ nạn, và tôi cũng được chứng kiến nhiều điều kỳ diệu.
1. Từ giây phút tôi muốn học Pháp Luân Đại Pháp, bệnh dạ dày của tôi biến mất
Trước khi tập Pháp Luân Đại Pháp, tôi ở trong một tình trạng tồi tệ. Cơ và xương của tôi đau nhức, chân tay tôi tê cứng, đầu tôi cảm thấy lạnh, và tôi còn bị lao và viêm gan. Tệ nhất vẫn là cơn đau dạ dày đã hành hạ tôi suốt hơn 30 năm qua. Trước tháng Bảy năm 1997, tôi không thể ăn đồ cứng và tôi thậm chí còn cảm thấy kinh khủng sau khi uống nước. Tôi gầy như tàu lá. Họ hàng tìm cho tôi một bác sĩ nổi tiếng, nhưng tôi không có cơ hội để gặp ông ấy. Tôi trở nên chán nản và bỏ cuộc.
Chị gái tôi lúc đó làm việc ở Tây An đã bảo với tôi rằng có nhiều người luyện khí công để chữa bệnh. Chị ấy bảo rằng chúng tôi hãy tới đó để xem xem. Chúng tôi tới nơi và thấy một biểu ngữ giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và cảm thấy nó rất tốt. Tôi hỏi một học viên liệu tôi có thể tập không bởi tôi không chắc là tôi biết cách tập. Học viên đó nói với tôi rằng chuyện đó không sao cả. Tôi quyết tâm quay lại vào hôm sau và học nó.
Khi tôi quay lại nhà chị gái, tôi ngửi thấy mùi cơm đang nấu và muốn ăn. Tôi ăn một chút và cảm thấy ổn. Tôi ăn thêm cơm, cùng với những thức ăn khác và một ít canh. Tôi không gặp chút vấn đề gì với dạ dày của mình cả. Tôi không thể tin được. Bệnh dạ dày của tôi đã lành ngay cả trước khi tôi luyện công. Thật là kỳ diệu. Hơn nữa, tôi cảm thấy ghê khi nhìn thấy những viên thuốc của mình. Mùi khó chịu của những viên thuốc xông từ mũi lên tới đầu và quay nhanh trong đầu tôi. Tôi thấy chóng mặt và không thể ngồi thẳng. Ngay khi tôi bỏ thuốc ra xa, tôi cảm thấy ổn. Kể từ đó, tôi không uống một viên thuốc nào nữa.
Lúc đó tôi hơn 60 tuổi và tôi chưa từng tập bất kỳ môn thể thao nào. Tôi chỉ mất một ngày rưỡi để học tất cả năm bài công pháp Pháp Luân Công. Học viên dạy tôi đã ngạc nhiên khi thấy tôi có thể học nhanh tới vậy.
2. Bởi vì tôi muốn học các bài giảng, tôi đã có thể đọc
Tôi mua một bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân ở Tây An về nhà. Tôi luyện công mỗi ngày. Bệnh của tôi đã được chữa khỏi và tôi vứt hết đống thuốc của mình đi. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm! Mỗi sáng tôi đi tập công với các học viên khác và cũng tìm thấy một học viên để cùng học các bài giảng. Ở nhà, tôi nhờ con trai đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi. Sau một thời gian, tôi tự nhủ rằng mình cần tự học các bài giảng. Khi con trai không ở nhà, tôi tự đọc sách. Khi tôi gặp các từ không biết, tôi đoán nghĩa của chúng dựa trên các cụm từ và các từ trước và sau nó. Khi con trai tôi tan làm về nhà, tôi hỏi cháu những chữ mà tôi đã đoán. Điều ngạc nhiên là, những chữ tôi đoán đều đúng. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ đã dạy tôi những điều tinh thâm nhất bằng những từ đơn giản nhất để những người như tôi có thể đọc được cuốn sách. Từ đó trở đi, tôi học các bài giảng mỗi ngày.
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp vào tháng Bảy năm 1999. Chồng tôi sợ hãi và bảo tôi giao nộp các sách Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã chuyển hàng chục cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp, huy hiệu Pháp Luân và các tấm hình của Sư phụ tới một nơi an toàn. Tôi cần học Pháp mà không để chồng mình biết. Tôi nảy ra một ý tưởng. Tôi gói sách Chuyển Pháp Luân trong một tấm vải sạch và buộc nó bên người để cuốn sách nằm trên lưng tôi. Sau đó, tôi mặc áo vào và chồng tôi không thể nhìn thấy được. Khi chồng tôi rời khỏi nhà, tôi lấy sách ra và học. Việc này diễn ra khoảng bốn tháng, và tôi đã không để lỡ việc học Pháp dù chỉ một ngày.
3. Một cái chạm tay làm khỏi cơn đau
Một hôm vào tháng 12 năm 2008, tôi thấy một người hàng xóm bị băng bó. Tay của cô ấy sưng phồng như một quả bóng. Mẹ cô ấy nói với tôi rằng cô ấy bị ngã. Tôi cầm tay cô ấy và chạm vào nó và nói: “Làm sao mà nó lại bị sưng lên tệ như thế này?” Sau đó, một việc kỳ lạ xảy ra. Tay của cô ấy xẹp xuống như một quả bóng bị xì hơi và da cô bắt đầu nhăn lại. Các ngón tay sưng phồng tách nhau ra. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra và bảo cô ấy đi về nhà. Ngày hôm sau, mẹ cô ấy tới và phấn khởi nói với tôi: “Tay của cháu đã ổn sau khi bác chạm vào. Bây giờ, nó chỉ hơi đỏ thôi. Bác luyện môn khí công gì vậy? Cho con gái tôi luyện với.” Một buổi tối hai mẹ con cô ấy tới nhà tôi, và tôi bảo với cô gái: “Giờ nhà tắt đèn rồi. Cháu đi vào kia và mở tủ bát ra. Trong đó có vật đang phát sáng. Nếu cháu muốn thì nó là của cháu.” Cô gái thấy vật gì đó đang phát sáng và cầm lấy nó. Đó là một lá bùa Pháp Luân Đại Pháp (1). Tôi đưa nó cho cô. Từ đó, cô gái này đã trở thành một học viên. Tôi biết điều đó bởi vì tôi luyện Pháp Luân Đại Pháp, năng lượng của lòng từ bi đã chữa lành bàn tay của cô gái. Sư phụ đã làm vậy để đưa những người có tiền duyên đến với chúng ta để chúng ta có thể giúp họ học pháp môn này.
4. Phát chính niệm để tiêu trừ tà ác
Nhiều việc xảy ra khi tôi phát chính niệm. Một đêm khi tôi đang phát chính niệm, một quả cầu sáng cỡ quả trứng phóng ra từ đầu và hai tay tôi. Ánh sáng đó chuyển động rất nhanh và đi rất xa. Trong không gian tối vô tận, ánh sáng đó phóng ra một luồng sáng khổng lồ trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối một lần nữa. Tôi nhìn thấy việc này nhiều lần trong một thời gian khi tôi phát chính niệm.
Một lần khoảng một năm trước, tôi không thể phát chính niệm thường xuyên. Khi tôi ngồi đả tọa buổi đêm, nhiều lần tôi thấy một “người” mặc bộ đồ đen đang cố gắng tóm lấy tôi. Tôi chống trả lại. Một lần hắn đánh gục tôi. Tôi biết mình phải đánh bại hắn, vì thế tôi nhổm dậy và ném hắn xuống đất. Sau đó, tôi nhấc hắn lên và quay tròn. Thật không may, hắn lại trốn thoát được.
Mùa đông năm ngoái, “người” mặc đồ đen đó lại đến khi tôi đang phát chính niệm vào nửa đêm. Hắn nhảy lên người tôi làm tôi không thở được. Tôi la lớn: “Sư phụ, xin hãy giúp con tiêu trừ tà ác.” Hắn bỏ trốn qua ban công và không bao giờ quay lại nữa.
Giờ đây, tôi phát chính niệm khi tới giờ thanh lý bản thân và tà ác trong không gian của mình. Tôi không dám lơi là nữa.
5. Sư phụ bảo vệ chúng tôi khỏi nguy hiểm
Chồng tôi từng là giám đốc tòa án trước khi ông ấy về hưu. Ông ấy cũng tập Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, ông ấy đã ngừng tập. Đột nhiên, ông ấy không thể cử động được nữa. Bác sĩ bảo cơ chân của ông ấy đang dần thoái hóa và sẽ bị liệt trong vòng ba năm tới. Ông ấy vẫn tin rằng Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ là tốt. Với một niệm này, Sư phụ vẫn bảo hộ ông. Trong 12 năm qua, bệnh tình của ông ấy không trở nên xấu đi. Ông ấy vẫn có thể đi quanh nhà nhờ bám vào tường.
Vào mùa xuân năm 2005, một hôm chồng tôi cố gắng ra khỏi giường và ngồi vào xe lăn. Ông ấy đã bị ngã và bị mắc giữa tường và giường, và một chân bị kẹp vào xe lăn. Ông ấy không thể cử động, và bởi vì người bị vặn, ông ấy không thể thở. Mặt ông ấy đã trở nên tím ngắt. Tôi nhanh chóng chạy ra ngoài để tìm sự giúp đỡ. Khi tôi quay lại cùng với một người hàng xóm, tôi thấy chồng mình đang nằm trên xe lăn và đưa ông ấy về giường.
Sau khi người hàng xóm về, chồng tôi kêu lớn: “Cảm ơn Sư phụ đã cứu con! Cảm ơn sự từ bi vô hạn của Ngài!” Tôi hỏi ông ấy điều gì đã xảy ra, ông trả lời: “Bà có thấy tôi nằm trên xe lăn khi bà quay lại với người giúp đỡ không? Sau khi bà đi, có hai người đàn ông đã tới. Một người nhấc tôi lên và người kia đặt chân tôi xoay lại và đưa tôi lên xe lăn. Tôi nhìn quanh nhưng không thấy họ đâu nữa. Tôi đã hỏi họ là ai nhưng không có người trả lời. Tôi biết đó là Sư phụ đã cứu mình. Cảm tạ Ngài! Cảm tạ Ngài!”
Tôi và người hàng xóm không thấy ai đi vào hoặc ra ngôi nhà. Tôi nhận ra tính mạng của chồng tôi lúc đó rất nguy hiểm và Sư phụ đã kịp thời cứu ông.
Sư phụ cũng giúp đỡ tôi rất nhiều điều trong việc luyện tập của tôi. Năm nay tôi 78 tuổi và không có một bệnh tật nào cả. Một điều đã giúp tôi vượt qua những năm tháng gian khổ là học Pháp. Càng học Pháp, tôi càng cảm thấy Pháp này thật vô biên. Sau khi đọc kinh văn mới của Sư phụ “Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp- giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011”, tôi hiểu rằng các học viên lâu năm nên bỏ đi cái tâm chỉ cảm tạ sự cứu giúp của Sư phụ. Chúng ta nên ngừng làm mọi việc bằng tâm người thường. Thay vào đó, chúng ta cần học tất cả các sách Đại Pháp và đề cao bản thân dựa trên những lời dạy của Sư phụ. Theo cách này, chúng ta có thể làm tốt ba việc bằng những thần niệm của mình.
Ghi chú
(1) Lá bùa nhỏ – Ở Trung Quốc, các học viên đôi lúc “giảng chân tướng” bằng cách tặng mọi người một vật nhỏ để đeo hoặc giữ, trên đó có ghi vài chữ nhắc nhở họ về sự tốt đẹp của Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/20/把我受益的事说出来为大法作证-246848.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/6/128553.html
Đăng ngày 24-10-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.