Bài viết của một học viên ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-08-2011] Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996, tôi đã trải qua nhiều thử thách và khổ nạn. Tuy nhiên, bằng cách tuân theo lời dạy của Sư phụ, tôi đã tiến một bước dài và nhận thức của tôi về Đạo của vũ trụ đã được đề cao. Mặc dù nhận thức và tầng thứ của bản thân tôi vẫn còn hạn chế, tôi đã trải nghiệm được sự vĩ đại của Pháp. Khi tôi đặt mình ở trong Pháp, niệm của tôi rất thuần chính và thần thánh và tôi cảm thấy thật tuyệt diệu. Sư phụ đã dẫn dắt tôi đi từng bước trên con đường, và nhận thức về vai trò và sứ mệnh của tôi đã được tăng lên. Với một niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp, tôi đã hình thành một bản năng là luôn hướng nội khi xảy ra vấn đề.

I. Củng cố chính niệm giữa khổ nạn trong môi trường gia đình

Cho đến gần đây, tôi đã không nhận ra rằng các đệ tử cần làm tốt trong các môi trường gia đình của họ. Khi ở nhà, tôi đã không hành xử như một đệ tử chân chính và đã có nhiều quan niệm người thường. Tôi hành xử như một người thường và kết quả là, tà ác đã dùi vào sơ hở của tôi. Một ngày, chồng của tôi lấy một ít tiền (tôi đã viết nhiều nội dung giảng chân tướng ở trên các tờ tiền) từ trong ví của tôi để đi đánh bạc ở chỗ làm. Khi anh ấy đặt tiền lên bàn, các đồng nghiệp nhìn thấy chữ trên đó và hỏi anh ấy. Anh ấy rất xấu hổ, và không biết phải nói gì. Trước đó, tôi đã nói chuyện với một vài người về Pháp Luân Công, và họ đã kể lại với chồng tôi ở chỗ làm. Cũng vậy, một đồng nghiệp cũng đã nhận một số tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp từ tôi, anh ấy sắp chuyển đi và muốn trả lại những tài liệu đó cho tôi. Anh ấy bỏ chúng lại nhà của tôi và đưa cho chồng tôi. Tất cả những việc này làm cho chồng tôi tức giận và bắt đầu gây khó dễ cho tôi. Anh ấy ép tôi phải chọn giữa anh ấy và Đại Pháp và cuối cùng đòi ly dị. Tôi từ chối, nhưng tôi không biết mình phải làm gì.

Tất cả những sự việc trên nói lên rằng tôi có những sơ hở nghiêm trọng trong tu luyện. Chúng được gây ra bởi sự sợ hãi và thiếu chính niệm của tôi, đặc biệt khi tôi sợ không dám nói cho anh ấy biết về những gì mình đang làm. Tôi chỉ chuẩn bị tài liệu khi anh ấy không ở nhà. Ngay khi tôi nghe thấy tiếng anh ấy trở về nhà, tôi liền giấu chúng đi. Đây không phải là trạng thái thuần chính của một người tu luyện. Anh ấy đã nộp đơn đến tòa án địa phương để xin ly dị, lấy lý do tôi là một đệ tử Pháp Luân Công.

Đó là một đòn nặng nề giáng vào tôi, vì tôi có những chấp trước mạnh mẽ. Tôi thất vọng vì bản thân. Tại sao tôi đã không thể làm tốt hơn thế? Tôi đã tu luyện được 10 năm và vẫn không thể thoát ra khỏi những quan niệm người thường ấy. Chỉ sau khi học Pháp tôi cuối cùng mới hiểu ra lý do dẫn đến tình trạng xảy ra trong gia đình tôi.
Sư phụ giảng,

“Đệ tử Đại Pháp là người tu luyện, chứ không phải Thần tu luyện; là người trong tu luyện, do đó sẽ bị can nhiễu hoặc nhiều hoặc ít. Nếu không giữ mình được vững, vậy thì giống như người thường, biểu hiện trong can nhiễu không có khác biệt gì so với người thường. Có học viên chẳng có gặp phải ma nạn gì, dần dần không tinh tấn nữa, trên thực tế chính là sinh ra chấp trước khi đối [mặt] với các chủng loại dụ hoặc của xã hội người thường, bị những hấp dẫn trong xã hội kéo xuống.” (“ Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2009”)

Tôi nhận ra rằng mình đã không hoàn toàn đón nhận Đại Pháp một cách chân chính. Chẳng phải đây là tự lừa dối mình? Làm sao tôi có thể xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ và có trách nhiệm với sự trông đợi của chúng sinh? Làm sao tôi có thể hoàn thành sứ mệnh được giao cho các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp?

Trong khi tôi bị mất phương hướng giữa các quan niệm người thường, trong bài Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008 được đăng trên Minh Huệ net. Sư phụ giảng,

“Trong những việc chứng thực Pháp mà chư vị làm, bất kể gặp sự việc cụ thể như thế nào, tôi từng bảo chư vị rằng, đó đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Bất kể chư vị nhận phải ma nạn lớn đến mấy, thống khổ lớn đến đâu, thì đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Trong ma nạn có thể thanh trừ nghiệp lực, trong ma nạn có thể trừ bỏ nhân tâm, trong ma nạn có thể khiến chư vị đề cao lên.”

Mặc dù tôi đã thấy minh bạch về các nguyên lý Pháp, đó là một quá trình tu luyện để đề cao bản thân dựa trên Pháp. Khi tôi bị tòa triệu tập, tôi bắt đầu lo lắng. Tôi gọi điện cho chị gái tôi, cũng là một đệ tử, để thảo luận về tình hình này, nhưng đã không thể liên lạc được. Tối hôm đó tôi gọi cho một đệ tử khác, người mà tôi biết rằng có nhận thức tốt về các nguyên lý của Pháp. Vợ của anh ấy báo với tôi rằng anh ấy đang bận đi họp. Tôi nghĩ mình sẽ gọi lại cho anh ấy vào hôm sau, nhưng mọi người lại nói rằng công ty của anh ấy sẽ đi dã ngoại cuối tuần. Tôi gọi cho một đệ tử khác, người này chuyên làm đại diện về luật pháp. Anh ấy cũng không rảnh. Sau đó tôi nhận ra rằng đây là tu luyện của bản thân mình và tôi cần phải tự mình ngộ ra bằng cách hướng nội. Tôi biết tại thời điểm này rằng câu trả lời là phải học Pháp cho tốt. Tất cả chính niệm và chính hành đều xuất ra từ việc học Pháp. Thông qua việc học Pháp, hướng nội và phát chính niệm, tôi đã nhận được sự trợ giúp từ Sư phụ và chính niệm của tôi đã khá hơn.

Vào lúc này, tòa án lại triệu tập tôi một lần nữa. Tôi tự nhủ … được rồi. Tôi là một đệ tử. Tôi nên tận dụng cơ hội này để cho quan tòa biết về chân tướng và sự mỹ diệu của Pháp Luân Công. Trên đường đến tòa, tôi nhẩm đọc Pháp của Sư phụ (“Đệ tử chính niệm túc. Sư hữu hồi thiên lực“Sư đồ ân” (Hồng Ngâm II) và phát chính niệm. Khi tôi đi lên cầu thang của tòa án. Tôi thấy bình thản và tự tin. Tôi nói chuyện với quan tòa về Pháp Luân Công và tại sao tôi phải tu luyện. Ông ấy nghe rất chăm chú và cuối cùng ông ấy nói, “Có vẻ như chị đã thu được nhiều lợi ích từ khi tập Pháp Luân Công.” Sau đó, tôi thuyết phục ông ấy thoái khỏi ĐCSTQ và nói với ông ấy rằng nên đối xử tốt với các đệ tử, vì lợi ích trong tương lai của chính ông ta. Tôi nhận ra rằng Sư phụ mang đến cho tôi những người có tiền duyên để tôi có cơ hội giảng chân tướng cho họ để họ có thể được cứu. Mọi việc đều được Sư phụ an bài.

Trong suốt quá trình này, tôi ngộ ra rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta và chúng ta lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự bảo hộ, sức mạnh, và sự dẫn dắt của Ngài. Kết quả của cuộc ly dị này là, tôi đã vứt bỏ được nhiều chấp trước và cũng đã có được nhận thức tốt hơn về Pháp và có chính niệm mạnh mẽ hơn. Khi nhìn lại, tôi có thể thấy rằng “tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã ngộ ra rằng mình phải đi trên con đường của chính mình, thay vì dựa dẫm vào các đệ tử khác hay những người khác. Điều cần thiết là phải chia sẻ với các đồng tu việc quan trọng nhất là phải hướng nội, tu luyện bản thân và đề cao tâm tính.

II. Trải nghiệm sự kỳ diệu của Đại Pháp nhờ có chính niệm

Đã nhiều lần tôi đọc trên Minh Huệ net rằng khi đệ tử Đại Pháp có chính niệm và chính hành, điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Tôi muốn chia sẻ một trong những kinh nghiệm của tôi.

Một hôm tôi đang lái xe và nói chuyện trên điện thoại tại một ngã tư và đâm vào đuôi chiếc xe đằng trước. Hai người đàn ông lao ra khỏi chiếc xe một cách giận dữ và to tiếng với tôi. Biển số xe của họ thuộc về cục an ninh. Tôi rất lo lắng và xin lỗi họ, nhưng họ không muốn bỏ qua, và gọi công an giao thông đến. Khi công an đến, họ yêu cầu tôi xuất trình bằng lái xe. Sau đó tôi nhìn thấy tài liệu Pháp Luân Công trong xe của mình. Tôi nhanh chóng bắt đầu phát chính niệm. Sau đó công an bảo chúng tôi đỗ vào lề đường để đợi công ty bảo hiểm. Hai người đàn ông kia đòi tôi phải sửa xe cho họ mặc dù không có vết xước nào đáng kể. Nhân viên của công ty bảo hiểm bị tắc đường và chúng tôi phải đợi anh ta một lúc lâu. Sau đó tôi quay lại và nhận ra hai người đàn ông đó đã bỏ đi. Tôi gọi họ và họ nói không cần phải sửa xe nữa. Thật không thể tin được.

Sau tai nạn đó, tôi đã hướng nội để tìm. Tôi tìm ra rằng mình vẫn có nhiều chấp trước. Tôi đã không nghiêm khắc với bản thân. Tôi đã không “ôm chí lớn mà không quên tiểu tiết” (“Thánh giả” trong Tinh tấn yếu chỉ). Còn nữa, tôi bị lo sợ khi nhìn thấy công an. Tôi phải loại bỏ tâm sợ hãi tà ác của mình. Nếu không có sự việc này xảy ra, tôi đã không nhận ra được.

Quan trọng nhất là, tôi nhận ra sự mỹ hảo khi được làm đệ tử Đại Pháp. Sư phụ của chúng ta luôn ở bên cạnh chúng ta. Chỉ cần chúng ta tuân theo những tiêu chuẩn của Pháp, mọi việc chúng ta làm sẽ đạt được kết quả mong muốn. Tôi cảm thấy sự từ bi và chân chính của Đại Pháp.

III. Giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh

Tôi nhận thức được sứ mệnh của mình trong quá trình Chính Pháp. Tuy nhiên, làm thế nào để làm tốt nhất có thể? Cách tôi đã đang làm là phân phát tờ rơi trên phố, nhưng tôi đã không nói chuyện với người ta.

Năm ngoái, bố mẹ tôi mua một căn hộ. Tôi liên hệ với người thầu xây dựng và mua vật liệu xây dựng, điều này tạo cho tôi rất nhiều cơ hội để nói chuyện với người lạ. Đầu tiên, tôi thấy lo sợ và tôi biết rằng đó là chấp trước người thường của tôi, vì thế tôi phát chính niệm để chỉnh lý bản thân. Tôi cầu xin Sư phụ trợ giúp. Tôi cố gắng nhìn vào những thiếu sót của mình và học từ các đệ tử khác. Tôi nói chuyện với tất cả những người đến nhà tôi – người đưa đồ, người lao động, và người thợ. Hầu hết bọn họ đã thoái ĐCSTQ và nhận ra sự tốt đẹp của Pháp.

Một lần, tôi đang xem nội thất trong một trung tâm mua bán và nói chuyện với hai người bán hàng. Họ rất lắng nghe. Một trong số họ có vẻ rất quan tâm, nên tôi nói chuyện riêng với cô ấy. Tôi phát hiện rằng trước đó cô ấy đã tập Pháp Luân Công, nhưng cô ấy đã bỏ tập và đang sống cùng người bạn trai. Cô ấy đã khóc trong lúc chúng tôi nói chuyện. Tôi khích lệ cô ấy quay lại và tiếp tục tu luyện. Tôi đưa cho cô ấy những bài giảng của Sư phụ và đĩa Thần Vận để khích lệ cô nhiều hơn.

Vào một ngày mùa hè, một cô gái bán dầu gội đầu gõ cửa nhà tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không có nhu cầu, nhưng cô ấy nói rằng cô là một sinh viên đại học đang làm thêm. Tôi bảo cô ấy vào nhà nói chuyện. Tôi nói với cô ấy chân tướng về Pháp Luân Công và thuyết phục cô ấy thoái khỏi ĐCSTQ. Cô ấy nghe rất chăm chú và cuối cùng đồng ý thoái khỏi đoàn thanh niên ĐCSTQ và đội thiếu niên. Khi cô ấy rời đi, tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ mua dầu gội đầu của cô ấy. Cô ấy giảm giá cho tôi và tỏ ra rất biết ơn. Sau đó, tôi cất lọ dầu gội đầu vào góc và nghĩ rằng một lọ dầu giá 5 tệ chắc là chất lượng không cao. Sau vài ngày tôi nghĩ, tôi không thể vứt lọ dầu đó đi. Sau đó tôi nhận ra đó là lọ dầu gội đầu tốt nhất mà tôi đã từng dùng. Khi tôi viết bài này, tôi nhận ra cuộc gặp gỡ và kết quả của nó đã được Sư phụ an bài.

Một lần khác, tôi đến một cửa hàng nội thất để mua giường. Tôi mặc cả với chủ cửa hàng và muốn nói chuyện với ông ấy nhiều hơn để giảng chân tướng. Sau đó, ông ấy đi mất, tôi liền nói chuyện với cháu của ông ấy và thuyết phục anh ấy thoái khỏi ĐCSTQ. Sau một thời gian, tôi quay lại cửa hàng để nói với chủ cửa hàng chuyển giường đến nhà cho tôi. Ngay khi gặp lại tôi, ông ấy nói là đang tìm tôi. Ông ấy tự nhận là một đồng tu, nhưng sau khi nói chuyện sâu hơn tôi cảm thấy có thể ông ấy đang nói dối. Cung cách của ông ấy không giống một đệ tử. Khi về nhà tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ trợ giúp. Sau đó tôi gọi điện cho họ sử dụng một số điện thoại khác để yêu cầu họ chuyển giường đến. Ông ấy nói rằng sẽ đích thân chuyển giường đến cho tôi. Tôi không muốn ông ấy đến nhà tôi. Sau đó tôi nhận ra tôi đã có chấp trước vào sợ hãi.

Sau việc này, tôi nhận ra mình có nhiều chấp trước của người thường. Một trong số đó là tâm hoan hỷ, là cái tôi phải loại bỏ. Tôi cũng khám phá ra là đôi khi tôi không nghiêm túc trong khi giảng chân tướng. Tu luyện là việc nghiêm túc. Chúng ta phải đối xử với nó một cách nghiêm túc. Cuối cùng, chủ cửa hàng nội thất đó cử một người thợ đến lắp giường cho tôi và sự việc này kết thúc ở đây.

An bài lịch sử này đã đến hồi kết. Chúng ta phải trân quý cơ hội hiếm có này và làm tốt ba việc. Chúng ta phải sống xứng đáng với trách nhiệm của các đệ tử Đại Pháp trong quá trình Chính Pháp này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/8/25/大法弟子要做大戏的主角-245829.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/27/128365.html
Đăng ngày 13-10-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share