Bài viết của một Đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 19-9-2011] Chồng tôi và tôi đắc Pháp năm 1997. Tôi nhớ lần đầu tiên mở cuốn Chuyển Pháp Luân và nhìn thấy hình của Sư Phụ, tôi ngay lập tức cảm thấy lòng từ bi bao la của Sư Phụ và tôi có một cảm giác rằng Ngài trông rất quen thuộc. Tôi dành nguyên một ngày và đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đã đạt được một sự hiểu biết cơ bản về lý do tại sao con người có bệnh, tại sao con người ta sống, những gì chúng ta thu được khi chúng ta làm những điều tốt, những gì chúng ta thu được khi chúng ta làm điều xấu, v.v…Tôi thậm chí không suy nghĩ hay nghi ngờ gì nhiều, mà chỉ nghĩ rằng Chân -Thiện -Nhẫn thật tuyệt vời. Tôi quyết định rằng tôi sẽ tu luyện cho đến cùng, và ngay sau đó tôi bắt đầu con đường phản bổn quy chân của mình.

Khi việc học Pháp và tập các bài công pháp trở nên sâu sắc. Tôi bàn vấn đề với chồng tôi và chúng tôi đã lập một nơi tu luyện trong nhà chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu quảng bá Đại Pháp. Vì chúng tôi đang sống trong một vùng nông thôn, nên một số học viên không biết chữ, chồng của tôi và tôi lại phải dạy họ cách để đọc Chuyển Pháp Luân. Mỗi đêm, mưa hay nắng, chúng tôi sẽ hướng dẫn nhóm của chúng tôi học. Vào buổi sáng, chúng tôi sẽ tập các bài công pháp. Cuộc sống của chúng tôi tràn đầy hạnh phúc và niềm vui.

Tuy nhiên, quãng thời gian tốt đẹp ấy không được bao lâu. Ngay sau đó, truyền hình đã tràn ngập những điều dối trá tà ác về Pháp Luân Đại Pháp. Nơi tu luyện của tôi đã trở thành một tâm điểm nặng nề của cuộc đàn áp và chúng tôi đã phải dừng họp mặt tại đó. Tuy nhiên, dù Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có gây trở ngại bao nhiêu đi chăng nữa, nhờ vào nền tảng vững chắc của chúng tôi thông qua việc học Pháp, Chân – Thiện – Nhẫn đã trở nên ăn sâu trong trái tim của chúng tôi. Chúng tôi không hề có nghi ngờ gì đối với Sư Phụ. Chúng tôi không do dự chút nào. Dưới sự bảo hộ của Sư Phụ, chúng tôi đã liên tục đi con đường của mình xuyên qua dông bão.

Từ ngày chúng tôi đắc Pháp, trừ những trường hợp đặc biệt, chúng tôi sẽ học Pháp tinh tấn mỗi ngày. Bất cứ khi nào chúng tôi có một trong những bài giảng mới của Sư Phụ, chúng tôi học nó liên tục. Chúng tôi cũng biết tầm quan trọng của việc phát chính niệm. Bất cứ khi nào Sư Phụ yêu cầu chúng ta một điều gì đó, nó phải là một điều gì đó rất quan trọng. Trong mùa thu hoạch mùa thu, hầu hết thời gian chúng tôi sẽ làm việc trên các cánh đồng. Trong khi làm việc, chúng tôi chưa bao giờ đễ lỡ việc phát chính niệm bốn lần một ngày, trừ những trường hợp đặc biệt. Cho dù đó là trên những đồng cỏ, vào mùa đậu phộng, trang trại bông hoặc trên những ngọn đồi, chúng tôi phát chính niệm bất cứ nơi nào chúng tôi ở.

Tôi thường nghĩ rằng nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ đầy bệnh tật. Phần còn lại của cuộc đời tôi có lẽ sẽ nằm trên giường, hoặc tôi đã qua đời. Bởi vì tu luyện Đại Pháp, sức khỏe của tôi trở nên rất tốt. Sư Phụ đã cho tôi một cơ thể khỏe mạnh để tôi có thể tu luyện tốt và Trợ Sư Chính Pháp.

Tôi chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để cứu độ chúng sinh. Bắt đầu từ các thành viên trong gia đình tôi, từ gần nhất đến xa nhất, hơn 90% trong số họ đã hiểu được sự tốt lành của Đại Pháp và đã thoái khỏi Đảng. Trong một ngày bình thường, tất cả những suy nghĩ của tôi là được cứu độ chúng sinh, cho dù là dọc theo một con đường, trong chợ, trong cánh đồng hay ngõ hẻm, bệnh viện, cửa hàng hay xe ôtô, đó là tất cả những nơi tôi đã giảng chân tướng. Trong cuộc sống hàng ngày của tôi, tôi không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội để cứu bất cứ ai mà tôi tiếp xúc với họ. Tôi nói với họ sự tốt lành của Đại Pháp, và vạch trần sự dối trá của ĐCSTQ tà ác. Một số người nói hài hước, “Tất cả những gì bạn nói là về Pháp Luân Công!” Tôi mỉm cười trả lời. Trong ngôi làng nơi tôi sinh sống, hầu như tất cả mọi người biết sự thật về cuộc đàn áp và hơn 80% số người dân đã thoái khỏi Đảng.

Đối với tôi, thực tế tôi sống ở nơi đây chứng tỏ với tôi rằng tôi phải cứu những người này. Không có sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi có một mối quan hệ tiền duyên với dân làng. Cho dù họ trẻ hay già, tất cả họ đã đến đây là vì Pháp. Bất kể ai nói với tôi điều gì, tôi phải cứu độ họ. Tôi giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái Đảng tùy theo hoàn cảnh cá nhân của mỗi người. Hầu hết thời gian tôi nói chuyện với họ trực diện. Đối với những người không sẵn lòng chấp nhận lời nói của tôi, tôi cung cấp cho họ tài liệu giảng chân tướng hoặc đĩa CD, và giúp họ thoái Đảng sau khi xem nó. Vào ban đêm, chồng tôi và tôi xem qua danh sách những người không hiểu rõ sự thật, và sau đó tới thăm họ tại nhà họ. Khi họ hiểu được sự thật, họ tự nhiên muốn thoái khỏi tà Đảng. Tất nhiên, có cả trải nghiệm ngọt ngào và chua cay trong quá trình này. Bác của chồng tôi là một thành viên của ĐCSTQ và hoàn toàn tin mọi thứ đã được nói trên truyền hình. Ông đã bị đầu độc bởi những lời dối trá và vu khống của ĐCSTQ. Ban đầu, ông đã từ chối nghe tôi và cố gắng tránh xa tôi. Sau đó, chồng tôi và tôi quyết định đi đến nhà ông trước bữa ăn tối. Chúng tôi đã lên kế hoạch rằng một trong chúng tôi sẽ giảng chân tướng trong khi người kia phát chính niệm. Lúc đầu, ông tức điên lên, thời điểm sau đó, ông bắt đầu cười to lên. Tà ác đang kiểm soát ông ấy, khiến ông ấy không có lý trí. Ông thậm chí còn nói những điều xấu về Sư Phụ. Mặc dù vậy, chúng tôi quyết định không từ bỏ. Mỗi một lần chúng tôi đi đến nhà của ông ấy, và mỗi lần, ông ấy hiểu ngày càng tốt hơn. Trong chuyến thăm lần thứ bảy của chúng tôi, cuối cùng ông ấy cũng đã hiểu rõ sự thật về Đại Pháp và thoái khỏi Đảng Cộng Sản.

Hơn một thập kỷ vừa qua, tôi chưa bao giờ nơi lỏng trên con đường cứu độ chúng sinh. Cứu độ chúng sinh là bổn phận và trách nhiệm của tôi. Từ việc giảng chân tướng cho mọi người, phát tài liệu thông tin, dán áp phích và treo biểu ngữ – Tôi cố gắng để mang lại sự thật cho mọi chúng sinh ở bất cứ nơi nào tôi ở. Miễn là trái tim của tôi tràn đầy ý nguyện cứu độ chúng sinh, Sư Phụ sẽ giúp chúng tôi. Một năm, trong mùa trồng cấy vào mùa xuân, có một đợt hạn hán lớn. Đậu phộng cần nước, nhưng nhà tôi lại không có chiếc máy bơm nước. Chúng tôi đã phải đi một quãng đường dài để có được nước. Vào buổi chiều, chúng tôi lo lắng rằng chúng tôi sẽ không có thời gian để trồng xong vì chúng tôi phải đi dán áp phích để cứu độ chúng sinh. Ngay sau đó, một chiếc máy bơm nước đi ngang qua mảnh đất của tôi. Có một lỗ thủng bị rò rỉ ở một trong những đường ống nối của nó. Trong một khoảng thời gian ngắn, rất nhiều nước đã bị rò rỉ ra khỏi máy bơm. Chúng tôi sử dụng nước này để nhanh chóng hoàn thành công việc của chúng tôi. Chúng tôi mỉm cười với nhau, vì rõ ràng rằng Sư Phụ đã giúp chúng tôi. Vào ban đêm, chồng tôi và tôi đi bằng xe máy. Tôi mang những cái gậy tre và một bọc các biểu ngữ giảng chân tướng. Chúng tôi bắt đầu đến một con đường núi lộng gió và dán các biểu ngữ trên các cột điện, các cây xanh và ở khắp mọi nơi chúng tôi có thể. Khi chúng tôi trở về nhà, nó đúng vào thời gian phát chính niệm vào lúc nửa đêm.

Bởi vì cha mẹ tôi sống ở khá xa và chúng tôi phải vượt qua nhiều dãy núi để đạp xe ở đó, chúng tôi ít khi đến thăm họ. Tuy nhiên, từ khi Sư Phụ nói với chúng tôi cứu độ chúng sinh, mỗi tháng chúng tôi sẽ đi một hoặc hai lần. Chúng tôi sẽ đi qua hàng chục ngôi làng trên đường. Tại mỗi làng, chúng tôi sẽ mang tài liệu giảng chân tướng. Trên chuyến đi ở đó và trở lại, chúng tôi sẽ giảng chân tướng cho tất cả những người mà chúng tôi gặp trên đường, trên những cánh đồng và ở những ngọn núi. Chúng tôi sẽ cung cấp cho tất cả mọi người các tài liệu Đại Pháp. Hầu hết những dân làng rất trong sáng và giản dị. Hơn 90% trong số họ sẽ nhận các tài liệu của chúng tôi và liên tục sẽ cảm ơn chúng tôi.

Một lần, chúng tôi về trễ và khi chúng tôi đi ngang qua một ngôi làng. Trời vừa mưa xong, vì vậy con đường lầy lội và khó để vượt qua được. Có rất nhiều nước và bùn. Trời đang tối và khi tôi cố gắng đẩy chiếc xe đạp của tôi về phía trước, nó ngay lập tức đã bị mắc kẹt trong bùn và không thể di chuyển theo hướng nào. Tôi đã không hoàn thành việc phân phát tất cả các tài liệu giảng chân tướng và đã rất lo lắng. Đúng lúc này, một chiếc máy kéo xuất hiện trước mặt tôi. Tôi biết là Sư Phụ đã giúp tôi và tràn đầy lòng biết ơn. Người lái xe trẻ đi ra ngoài và hỏi tôi đi đâu trễ vậy. Tôi trả lời anh ấy. Ngay lập tức anh ấy kéo xe đạp của tôi lên máy kéo của mình. Trên đường đi, tôi giảng chân tướng của Đại Pháp với anh ấy và lúc đó anh ấy đã hiểu nó, con đường bắt đầu bằng phẳng trở lại. Khi tôi đã xuống từ buồng lái máy kéo của anh ấy, tôi cho anh một cuốn sách giảng chân tướng và một bùa hộ mạng. Anh ấy cảm ơn tôi rất nhiều lần. Tôi rất hạnh phúc vì một chúng sinh khác đã được cứu. Đây chỉ là một trong nhiều ví dụ. Sư Phụ sẽ giúp chúng ta miễn là chúng ta mong muốn cứu độ chúng sinh. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên tôi viết ra một bài chia sẻ kinh nghiệm. Khi tôi đang viết bài này, đôi mắt của tôi tràn đầy nước mắt. Tôi không biết tại sao. Trong lượng thời gian hữu hạn còn lại. Chúng ta hãy cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa. Chúng ta chỉ có thể ngày càng trở nên tinh tấn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/19/农村大法弟子讲真相点滴-246886.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/26/128346.html
Đăng ngày: 11– 10–2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share