Bài viết của Tú Cương, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-08-2022] Vào một buổi chiều nọ, trên đường đến chợ, tôi nhìn thấy một thanh niên trẻ. Tôi nhìn cậu ấy rất quen và nhận ra đó chính là con của người hàng xóm. Khi chúng tôi chuyển tới sống ở đây, cậu ấy mới 10 tuổi. Cháu gái lớn nhất của tôi cũng chạc tuổi cậu ấy và hai đứa thường chơi với nhau. Bây giờ cháu gái tôi đang học cấp ba. Tôi đoán rằng cậu bé này đang học đại học.
Trước đây, khi học tiểu học, cậu ấy đã tham gia Đội thiếu niên và đeo khăn quàng đỏ. Tôi đã nói với cậu ấy về Pháp Luân Đại Pháp và việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại người tốt. Lúc đó cậu ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi Đội thiếu niên.
Nhiều năm qua tôi không gặp cậu ấy, nay cậu ấy đã trưởng thành. Tôi tháo khẩu trang và mỉm cười chào: “Chào cháu, cháu còn nhớ bà không?” Mặt cậu ấy lập tức đanh lại và gằn giọng: “Đi đi.” Tôi không nói gì cả. Khi đi qua tôi, cậu ấy nói một cách hung hăng: “Pháp Luân Đại Pháp, Pháp Luân Đại Pháp.” Khi rời đi tôi cảm thấy buồn cho cậu ấy. “Thật tội nghiệp cậu ấy. Đầu óc cậu ấy chứa đầy những lời dối trá chống lại Đại Pháp. Cậu ấy hẳn đã học những điều này trong sách giáo khoa được dạy ở trường. Cậu ấy đã bị đầu độc rất nặng. Đây là Đại Pháp của vũ trụ và Đại Pháp có mặt ở đây để cứu rỗi nhân loại. Cậu ấy đã chống lại Đại Pháp. Ông Trời sẽ loại bỏ những người như thế này. Nhưng tôi biết rằng cậu bé đó là người tốt.”
Tôi xin Sư phụ (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giúp đỡ: “Xin Sư phụ hãy giúp cậu ấy. Xin Ngài giúp loại bỏ những nhân tố tà linh đang khống chế cậu ấy. Xin Ngài giúp chủ ý thức của cậu ấy được đánh thức và từ đó cậu ấy có thể được cứu.”
Sau bữa tối hôm đó, tôi bất chợt cảm thấy sợ hãi: “Cậu ấy biết tôi sống ở đâu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy báo cho cảnh sát?” Khi tôi nói với chồng về chuyện này, ông ấy nói: “Cậu ấy trông như thế nào? Sao cậu ấy dám đối xử với bà như vậy được?“ Con trai tôi cũng hỏi: “Cậu ấy sống ở đâu hả mẹ?” Thấy họ tràn đầy chính khí như vậy, tôi nói với họ: “Không phải kể chuyện này ra để hai bố con trị tội cậu ấy. Trong đầu cậu ấy đều là những tư tưởng phản đối Đại Pháp. Tôi chỉ cảm thấy tiếc cho cậu ấy thôi.”
Lúc này chính niệm của tôi mạnh mẽ hơn khi thấy gia đình tôi ủng hộ mà không chút sợ hãi. Tôi là một học viên, tôi cần phải chính niệm hơn họ. Chàng trai đó biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Cậu ấy hiện đang không thanh tỉnh do bị ĐCSTQ lừa dối và tẩy não nên mới như vậy. Tâm trí cậu ấy bị kiểm soát bởi những lời nói dối và đang không suy nghĩ một cách lý trí.
Tôi nhìn lại bản thân và thấy mình có tâm sợ hãi. Tôi nhắm vào nó và diệt trừ nó. Sợ hãi không phải là chân ngã của tôi. Tôi phát chính niệm diệt trừ can nhiễu đằng sau cậu ấy. Tôi biết cậu ấy đang chờ được cứu.
Gia đình cậu ấy sống ở phía Tây trong khu dân cư của chúng tôi. Có một con đường chính dẫn đến tất cả các tòa nhà. Thỉnh thoảng tôi nhìn thấy cậu ấy chạy bộ trên con đường này. Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy tôi đều phát chính niệm cho cậu ấy. Tôi xin Sư phụ: “Xin Ngài giúp cậu ấy nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Hoặc giúp cậu ấy đến gặp một học viên nào đó để người ấy giảng chân tướng cho cậu ấy. Cậu ấy cần được biết chân tướng. Xin Ngài hãy cứu chàng trai trẻ này.”
Mỗi lần gặp nhau, cậu ấy đều ngoảnh đầu đi với vẻ mặt cau có và hiếm khi nhìn thẳng vào tôi. Tôi hành xử như thể tôi không nhận ra điều đó và trên mặt luôn thường trực nụ cười. Một lần, tôi dẫn cháu trai đạp xe ba bánh trên đường và chúng tôi lại gặp cậu ấy. Tôi mỉm cười và nói với cháu tôi “Để anh ấy đi trước đi cháu.” Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi và bước qua.
Một vài tháng sau đó, tôi dẫn cháu trai đi dạo trong vườn và gặp lại cậu ấy. Lần này, cậu ấy đến gặp tôi và nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi giơ ngón tay biểu thị rằng rất tốt. Cậu ấy mỉm cười và cũng giơ ngón tay đáp lại. Tôi nói: “Cảm ơn cháu.”
Ngày hôm sau, tôi lại gặp cậu ấy ở cổng của khu dân cư. Lần này, ánh mắt cậu ấy sáng lên và da dẻ cậu ấy rất hồng hào. Cậu ấy mỉm cười với tôi: “Bà có khỏe không ạ? Tôi cũng mỉm cười: “Chào cháu.”
Sự từ bi hồng đại của Sư phụ và uy lực của Đại Pháp đã giúp cậu thanh niên này cải biến tư tưởng.
Bị thương trong một vụ tai nạn
Một buổi sáng tháng 7 năm ngoái, tôi đi xe đạp điện tới một con phố, ngồi sau xe là cháu gái 6 tuổi của tôi. Bất ngờ, một chiếc ô tô lùi ra khỏi vỉa hè ngay trước mặt tôi. Tôi cố gắng ngăn chiếc xe dừng lại nhưng đã quá muộn. Chúng tôi va vào nhau “bang” một tiếng. Tôi nghe tiếng cháu gái tôi khóc và nói rằng chân cháu bị thương. Tôi nói với cháu: “Để bà xin Sư phụ giúp, cháu hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ nhé.” Cháu nói với tôi: “Bà ơi, cằm bà bị chảy máu kìa. Bà có đau không ạ?” Tôi nói không sao và lấy giấy ăn chấm vào chỗ đó. Người lái xe bước ra khỏi xe tới chỗ chúng tôi: “Cháu xin lỗi bác. Cháu lùi xe từ gara sửa xe và đã lùi quá nhanh. Bác bị thương rồi. Để cháu giúp bác cầm máu và đưa bác tới bệnh viện.” Tôi nói với cậu ấy rằng tôi sẽ không đến bệnh viện. “Chắc cậu nghe thấy tôi vừa nói đấy ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không phải đi khám bác sĩ suốt 20 năm qua. Sư phụ sẽ bảo hộ tôi. Đừng lo. Tôi biết cậu không cố ý làm vậy.”
Cậu ấy năn nỉ: “Bác ơi, bác phải tới bệnh viện. Nếu bác nhìn vào gương sẽ thấy vết thương khá lớn và đáng sợ đó ạ. Cháu nghĩ ít nhất thì chúng ta cũng cần băng bó vết thương. Bác không thể về nhà trong tình trạng này được.” Tôi nói với cậu ấy rằng nhìn vết thương có vẻ nặng thế thôi nhưng tôi không thấy đau. Vết cắt ngay dưới xương quai hàm và ở phía trên cổ một chút. Xương của tôi không sao. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, chắc chắn vết thương còn tệ hơn nhiều.
Cháu tôi không khóc nữa và chân cháu cũng đã ổn. Người lái xe nói rằng đó là một vụ va chạm khá nguy hiểm và phần trước xe của tôi bị vỡ tan. Cậu ấy hỏi tôi có biết cửa hàng sửa xe nào ở gần đó không. Có một cửa hàng cách đó không xa. Người thợ sửa chữa xem qua chiếc xe và nói rằng nó bị hỏng nặng. Tôi nói rằng tôi sẽ để lại ở cửa hàng và trả tiền cậu ấy sau. Người lái xe nói: “Tiền sửa xe hết bao nhiêu?” Người thợ sửa xe nói hết khoảng 170 tệ. Tôi nói với người lái xe rằng tôi sẽ thanh toán nhưng cậu ấy đã bước về phía trước và thanh toán cho tôi.
Giảng chân tướng cho người lái xe
Tôi nói với người lái xe: “Chúng ta có duyên gặp nhau ngày hôm nay. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Pháp môn này lần đầu tiên được giới thiệu ra công chúng tại Trường Xuân vào tháng 5 năm 1992. Pháp môn này rất tuyệt vời, có hiệu quả kỳ diệu trong việc chữa lành bệnh và duy trì sức khỏe. Các học viên đều cố gắng sống theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Họ không tranh đấu vì danh và xem nhẹ lợi ích cá nhân. Họ thường hướng nội để tìm thiếu sót của bản thân khi có mâu thuẫn xảy đến. Họ muốn đề cao bản thân và trở thành người tốt hơn. Thế nhưng, Giang Trạch Dân (người đứng đầu Đảng Cộng sản Trung Quốc lúc bấy giờ) đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Là người thiếu đạo đức và năng lực, Giang Trạch Dân cảm thấy bị đe dọa bởi vì số học viên nhiều hơn số Đảng viên ĐCSTQ. Ông ấy đã thề sẽ xóa sổ Pháp Luân Đại Pháp trong vòng ba tháng. Vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn bị dàn dựng và đó là một trò lừa bịp. Ông ấy đã lạm dụng quyền lực của mình và sử dụng toàn bộ nguồn lực truyền thông, quân đội và lực lượng thực thi pháp luật để phỉ báng và đàn áp các học viên Pháp Luân Công.”
Tôi nói tiếp: “Giang Trạch Dân đã thành lập phòng 610 từ cấp trung ương đến địa phương với mục đích duy nhất là đàn áp các học viên. Các học viên bị sách nhiễu, bị bắt, tra tấn bằng các phương thức như chích điện bằng roi điện, tiêm thuốc độc, đánh đập, treo cổ, và bị dội nước sôi. Họ thậm chí còn thu hoạch nội tạng từ các học viên còn sống để cung cấp cho ngành cấy ghép nội tạng và thu lợi nhuận béo bở.“
“Cho tôi ba ngày cũng không kể hết được cho cậu về những hành động tàn ác của ĐCSTQ.” Tôi đã đưa cậu ấy tài liệu giảng chân tướng: “Đây là một số tài liệu với những thông tin trung thực, cậu có thể mang về nhà đọc. Đây là cuốn Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa cộng sản. Khi đọc cuốn sách này cậu sẽ nhận ra được ĐCSTQ đã làm những gì. Sau khi đọc xong, hãy chuyển cho bạn bè và người thân. Bất cứ ai đọc nó cũng sẽ được phúc báo.”
Tôi nói với người lái xe: “Trời giúp người thiện lương. Nếu cậu thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, cậu sẽ được bình an. Cậu có phải là đảng viên ĐCSTQ không?” Cậu ấy nói rằng không phải, nhưng cậu ấy đã gia nhập Đội Thiếu niên và Đoàn Thanh niên. Tôi nói: “Khi cậu tham gia các tổ chức này, cậu giơ tay lên thề sẽ trao sinh mệnh của mình cho nó. Khi trời diệt Trung Cộng nếu cậu còn là một phần của nó thì cậu sẽ trở thành con dê thế tội. Nhưng miễn là cậu thoái xuất khỏi những tổ chức này và luôn nhớ niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, cậu sẽ được phúc báo.”
Cậu ấy gật đầu: “Cháu sẽ thoái xuất khỏi những tổ chức này và Trời Phật sẽ bảo hộ cho cháu.” Cậu ấy gửi tôi tên của mình và nói: “Cháu cảm ơn bác.” Tôi nói: “Sư phụ Đại Pháp đã an bài để chúng ta gặp nhau để bác có thể giúp cháu. Cháu có duyên với Phật Pháp. Chúng ta đều cần cảm tạ Sư phụ Đại Pháp.” Cậu ấy liền cảm tạ Sư phụ và tôi cũng gửi cậu ấy một chiếc bùa hộ mệnh.
Vết thương nhẹ
Chúng tôi đã đi đến một phòng khám. Sau khi kiểm tra vết thương, bác sĩ nói: “Vết thương này khá nghiêm trọng. Chúng tôi không thể xử lý được. Mọi người hãy đến bệnh viện. Họ sẽ phải gây tê sau đó khâu vết thương lại. Có thể bác còn cần phải tiêm phòng uốn ván nữa. Bác hãy đến bệnh viện càng sớm càng tốt.” Tôi nói với bác sĩ: “Xin hãy nghe tôi nói. Tôi không cần đến bệnh viện đâu. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ ổn thôi.”
Bác sĩ nói: “Vết thương này khá rộng. Bác cần khâu ít nhất 7 đến 8 mũi. Cháu e là mình không xử lý tốt giúp bác được. Cháu không muốn bác phải làm lại một lần nữa vì nó có thể gây ra nhiều vấn đề hơn. Điều gì sẽ xảy ra nếu bác bị nhiễm trùng do thời tiết quá nóng? Nếu cháu chỉ băng bó vết thương như bình thường, cháu sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Tôi nói với anh ấy: “Xin bác sĩ hãy băng bó vết thương cho tôi để tôi có thể về nhà.” Anh ấy nói: “Cháu sẽ kê cho bác thuốc mỡ kháng sinh và bác phải bôi vào vết thương hằng ngày. Vết thương có thể không lành trong một tuần vì bác phải cử động miệng để ăn.“ “Tôi sẽ không ăn bất cứ thứ gì rắn ngày hôm nay và sẽ chỉ uống chút sữa đậu nành thôi. Ngày mai tôi sẽ ổn thôi.” Anh ấy nói: “Ngày mai sao? Bác đừng đùa cháu như vậy chứ.”
Tôi đồng ý nhận thuốc mỡ kháng sinh để bác sĩ cảm thấy thoải mái trong khi điều trị cho tôi. Anh ấy làm sạch và khử trùng cẩn thận trước khi băng bó vết thương. Người lái xe đã thanh toán hóa đơn 38 tệ.
Khi chúng tôi rời phòng khám, người lái xe nói: “Bác ơi, cháu xin bác số điện thoại và cháu cũng gửi bác số điện thoại của cháu. Cháu chỉ có 200 tệ mang theo người thôi. Bác hãy nhận lấy, đây là số tiền tối thiểu cháu có thể chi trả thuốc men cho bác.” Tôi nói với cậu ấy: “Bác không cần tiền đâu cháu. Chỉ cần cháu nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thôi, điều này tốt hơn bất cứ thứ gì khác.” Cậu ấy nói rằng cậu ấy biết rồi. Cậu ấy dúi tiền vào tay cháu gái tôi và nói “Cảm ơn cháu” trước khi nhanh chóng quay đầu rời đi. Tôi theo cậu ấy tới xe: “Bác không cần tiền của cháu đâu, không phải vì bác nghĩ nó quá ít. Cháu đã phải chi 170 tệ để sửa xe cho bác và 38 tệ ở phòng khám rồi. Bác không cần số tiền này đâu. Nếu bác nhận nó, vết thương có thể còn lâu lành hơn.” Cậu ấy nói: “Vậy ít nhất bác nhận 100 tệ đi. Nếu bác không cần nó, thì bác mua ít bánh cho cháu bé.” Tôi không thể tranh cãi được nên đã nhận 100 tệ.
Vết thương đã lành chỉ sau một ngày
Khi chúng tôi về đến nhà, lúc đó là 1 giờ 40 phút chiều. Con dâu tôi nói chồng tôi đã ra ngoài để tìm tôi. Họ cố gắng gọi tôi nhưng tôi lại để điện thoại ở nhà. Cháu đã gọi chồng tôi và nói rằng tôi đã về nhà. Chồng tôi nói: “Bà làm tôi lo quá. Thấy bà không về ăn trưa, tôi biết có chuyện không hay đã xảy ra. Tôi và các con không thể liên lạc được với bà vì bà không mang điện thoại. Tôi đã tìm bà khắp nơi.” Tôi kể cho ông ấy nghe về chuyện đã xảy ra. Ông ấy nói: “Bà có đau không?” Tôi nói: “Tôi không sao cả.”
Khi con trai tôi về nhà, cháu cố thuyết phục tôi đến bệnh viện và kiểm tra một lần nữa. Tôi nói với cháu: “Mẹ không thấy đau mà. Mẹ không cần đến bệnh viện đâu.” Cậu ấy nói: “Vết thương này không nhỏ đâu mẹ. Mẹ đã ghi lại biển số xe của người đó chưa ạ?” Tôi nói: “Người lái xe tốt lắm. Mẹ không cần ghi lại biển số xe hay số điện thoại của cậu ấy. Cậu ấy hỏi số điện thoại của mẹ nhưng mẹ không cho.”
Con trai tôi thấy thất vọng và cao giọng: “Nếu mẹ không đòi người ta trả phí, chúng ta sẽ phải thanh toán mọi phí tổn.” Cháu chưa bao giờ cao giọng với tôi như vậy. Tôi nói với con: “Mẹ biết con là người tốt và lo cho mẹ. Nếu con thực sự muốn mẹ đỡ hơn, hãy để mẹ nghỉ một lát nhé. Mẹ thấy hơi mệt. Sư phụ sẽ bảo hộ cho mẹ. Nếu vết thương tự lành thì tại sao mẹ lại phải đến bệnh viện để tiêm và khâu nhỉ? Làm vậy cũng sẽ rất đau mà.” Chồng tôi nói: “Nếu mẹ con thực sự không muốn đi thì cứ để mẹ con quyết định. Mẹ con khá khỏe mạnh mà. Bố nghĩ chúng ta không cần phải lo lắng quá đâu.”
Tôi uống một cốc sữa đậu nành vào lúc khoảng 3 giờ chiều. Sau đó tôi đọc một bài giảng Pháp và phát chính niệm trong vòng nửa tiếng. Tôi chỉ ăn cháo cho bữa tối. Trước khi đi ngủ, tôi đọc thêm một bài giảng Pháp nữa, đả tọa trong 1 giờ và sau đó phát chính niệm. Khi tôi thức dậy vào lúc 3 giờ sáng hôm sau để luyện công, chồng tôi nói: “Bà cần nghỉ ngơi đi chứ.” Nhưng tôi vẫn luyện công, phát chính niệm và làm bữa sáng. Tôi không còn thấy đau chút nào nữa.
Tôi soi gương để kiểm tra vết thương sau khi ăn sáng. Mặt tôi không bị sưng. Tôi tháo băng ra và thấy vết thương đã liền. Tôi rất biết ơn Sư phụ. Tôi nói với gia đình: “Mọi người nhìn xem này. Vết thương đã liền rồi.” Chồng tôi nói: “Bà băng vết thương lại đi không lại nhiễm trùng đấy.” Tôi nói với ông ấy: “Bác sĩ nói tôi sẽ phải khâu 7 đến 8 mũi và sau một tuần mới có thể đỡ hơn. Nhưng ông nhìn xem. Nó đã liền chỉ sau một ngày. Ông thử nói xem cách nào hiệu quả hơn?” Gia đình tôi đều thấy đây là một kỳ tích.
Mỗi lần tôi ra khỏi nhà, tôi đều xin Sư phụ cho tôi gặp người hữu duyên để họ được nghe chân tướng về Đại Pháp. Người lái xe khác với tất cả những người mà tôi đã từng gặp. Cậu ấy lắng nghe tôi một cách cẩn thận khi tôi giảng chân tướng và sẵn sàng đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Qua tai nạn này, chồng, con trai và con dâu tôi và những người trong khu dân cư cũng được chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp.
Tôi quay lại phòng khám vào buổi chiều và cho bác sĩ thấy vết thương: “Bác sĩ nhìn này, vết thương đã lành.” Anh ấy không thể tin vào mắt mình: “Nó đã lành rồi ư? Chúng ta có cần băng bó lại không?” Tôi nói: “Không cần đâu. Sư phụ đang chăm sóc tôi. Tôi cũng không cần phải bôi thuốc mỡ kháng sinh đâu.” Anh ấy mỉm cười: “Cháu chưa gặp tình huống như thế này bao giờ. Một vết thương lớn thế này mà sau một ngày đã liền. Đây thực sự là một thần tích.”
Buông bỏ chấp trước vào lợi ích của bản thân
Vào ngày toàn dân trồng cây năm nay, chồng tôi đã về quê để trồng cây. Ông ấy gọi cho tôi và nói: “Thật là nực cười!” Thấy ông ấy bực mình, tôi hỏi: “Ông đừng bực như thế. Có chuyện gì vậy?” Ông ấy nói: “Sau khi trồng xong cây con, tôi qua kiểm tra các cây khác. Tôi thấy rằng ai đó đã bán một số cây lớn của chúng ta. Tôi bực lắm. Tôi đã hỏi người bán cây trong làng nhưng anh ấy nói không biết gì hết. Anh ấy bảo tôi đi hỏi một người ở làng bên cạnh vì người này cũng bán cây ở làng chúng ta. Tôi tìm thấy người đó và nói cho anh ấy tình huống. Người đàn ông đó nói không liên quan vì ông ấy chỉ bán cây của nhà hàng xóm chúng ta. Tôi không thể tìm ra thủ phạm. Tôi thấy rất thất vọng. Chúng ta trồng cây ở đây được một chục năm rồi, trị giá của chúng giờ ít nhất cũng phải lên đến 800 tệ rồi.”
Tôi nói với ông ấy: “Ông đừng bực mình nữa. Bỏ qua đi. Không có việc gì là ngẫu nhiên cả. Người bán cây của chúng ta có lẽ thực sự cần số tiền đó. Chưa biết chừng trong một kiếp nào đó chúng ta đã nợ anh ấy và giờ chúng ta đang phải trả nợ. Nếu chúng ta không nợ anh ấy, anh ấy lấy trộm cây của chúng ta thì anh ta sẽ phải mất đức cho chúng ta. Trời đang nhìn mọi việc. Nếu ông cứ phải làm cho mọi việc ra ngô ra khoai thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ông đấy. Rồi chúng ta sẽ phải mất tiền muâ thuốc.” Ông ấy nói: “Được rồi, tôi không truy tìm thủ phạm nữa. Bỏ qua đi.” Thông qua học Pháp, giờ đây tôi đã coi nhẹ vật chất và lợi ích. Tôi cũng loại bỏ được nghiệp lực trong quá trình buông bỏ các tâm chấp trước này. Chẳng phải đây là điều tốt hay sao? Nhìn mọi việc theo cách này giúp tôi có thể tĩnh lại được.
Hàng xóm đến để được cứu
Tôi nghe nói rằng hàng xóm ở tầng 1 và tầng 3 của chúng tôi bán nhà. Tôi tới thăm nhà hàng xóm ở tầng 1. Người đàn ông này là cán bộ thôn. Tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy và giúp anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ khi họ mới chuyển đến đây sống. Vợ anh ấy là một giáo viên. Tôi giảng chân tướng cho cô ấy nhưng cô ấy đã không thoái xuất khỏi Đảng. Bây giờ họ chuẩn bị rời đi. Liệu có điều gì không tốt sẽ xảy đến với cô ấy? Tôi muốn giúp cô ấy rời khỏi ĐCSTQ.
Khi đại dịch lần đầu xảy ra, cả khu dân cư của chúng tôi bị phong tỏa và không ai được phép rời khỏi nhà. Tôi đã đi treo cuốn Cửu Bình và Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản lên núm cửa nhà hàng xóm. Tôi để ở cửa nhà họ cuốn tài liệu hay tờ rơi giảng chân tướng vào mỗi tuần. Tôi hy vọng rằng sau khi đọc những tài liệu này, người vợ ở tầng 1 đó sẽ thấy được bản chất của ĐCSTQ.
Tôi nói với cô ấy: “Chúng ta có duyên sống cùng tòa nhà. Mọi việc đều không ngẫu nhiên. Hiện nay xảy ra rất nhiều thiên tai và thảm họa do hành vi xấu của con người. Thoái xuất khỏi ĐCSTQ sẽ giúp ích cho chị.” Cô ấy mỉm cười nói: “Vậy bác giúp em thoái xuất khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới của nó nhé. Em biết bác quan tâm đến em. Em cảm ơn bác.”
Tôi đưa cô ấy một tấm bùa hộ mệnh: “Chị chỉ cần nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo và giữ tâm chính trực, chị sẽ không phải lo sợ về bệnh dịch đâu. Bệnh dịch là do các sinh mệnh cao tầng mang đến để sàng lọc người xấu.” Cô ấy cảm ơn tôi một lần nữa. Tôi bảo cô ấy hãy cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp.
Người đàn ông sống ở tầng ba là một người lái xe tải. Anh ấy hiểu rằng những gì tôi nói là đúng và đã thoái xuất khỏi Đoàn vả Đội. Tôi tặng anh ấy một tầm bùa hộ mệnh và anh ấy rất vui vẻ nhận nó. Tôi đã từng giảng chân tướng cho vợ anh ấy trước đây nhưng cô ấy đã không muốn nghe. Tôi thường phát chính niệm cho cô ấy để loại bỏ khống chế của tà linh cộng sản vốn đang can nhiễu cô ấy. Tôi hy vọng chủ ý thức của cô ấy sẽ thức tỉnh.
Tôi nói với cô ấy: “Chị đang rao bán căn nhà này và chúng ta sẽ không được gặp nhau thường xuyên sau khi chị chuyển đi. Vì chúng ta có duyên nên chúng ta mới là hàng xóm. Virus đang lan rất nhanh, quyền lực hay tiền bạc cũng không thể mua được mạng sống của mình.”
Cô ấy gật đầu: “Đúng vậy.” Tôi nói: “Thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó là cách tốt nhất để đảm bảo chị được an toàn mà lại chẳng mất đồng xu nào. Tách khỏi ĐCSTQ và thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, chị sẽ nhận được phúc báo.” Cô ấy nói: “Vâng, em sẽ thoái xuất khỏi Đảng. Em biết bác muốn điều tốt nhất cho em.” Khi tôi gặp cô ấy vào ngày hôm sau, cô ấy vui mừng nói: “Sau khi thoái đảng ngày hôm qua, mọi chuyện bắt đầu suôn sẻ hơn. Em đăng rao bán nhà một thời gian rồi nhưng không có ai hỏi mua. Hôm nay một người đã trả giá tốt. Đúng là em đã nhận được phúc báo, số mệnh em đã thay đổi một cách tích cực hơn. Em cảm ơn bác.” Tôi nói: “Sư phụ Đại Pháp bảo chúng tôi phải mau mau nói cho mọi người biết sự thật. Ngài không muốn người tốt phải chịu khổ nạn. Xin hãy cảm ơn Sư phụ của chúng tôi.” Cô ấy mừng rỡ thốt lên: “Xin cảm tạ Sư phụ.” Cả hai gia đình đều đã nhanh chóng rời đi và những người hàng xóm mới lại chuyển đến. Tôi biết rằng họ phải chuyển đến đây để được cứu. Họ là những người hữu duyên đã được Sư phụ an bài.
Nói chuyện với người hữu duyên
Chồng tôi ra ngoài đi bộ vào buổi sáng và thấy một chiếc điện thoại ở bên đường. Ông ấy mang về nhà nhưng không biết làm thế nào để tìm được chủ nhân của nó. Tôi nói: “Sẽ có người gọi điện vào số này. Khi họ gọi đến, chúng ta sẽ trả lại điện thoại cho họ. Người chủ nhân chắc hẳn đang đi tìm nó.” Một lát sau, điện thoại reo nhưng lại bị hết pin. Chúng tôi sạc pin và gọi lại số đã gọi đến. Đó chính là chủ nhân của chiếc điện thoại. Tôi bảo anh ấy đến lấy và sẽ gặp anh ấy ở cổng khu dân cư. Có hai người nam giới đến, một người khoảng 40 tuổi và bên cạnh là con trai của anh ấy. Người cha nói rằng đó là chiếc điện thoại của cậu con trai. Cậu con trai uống chút rượu ở nhà bạn vào đêm hôm trước và đánh rơi nó khi đang bị say. Tôi đưa điện thoại cho họ, họ liền cảm ơn tôi. Tôi nói: “Chúng ta có duyên nên mới gặp nhau. Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Cuộc bức hại của ĐCSTQ là sai trái. Hiện tại ôn dịch và lũ lụt đều rất đáng sợ. Có một con đường để tránh khỏi nguy hiểm. Trời Phật sẽ giúp người tốt. Xin hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Hãy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó để được bình an.”
Tôi đưa cho họ một túi tài liệu và tờ rơi giảng chân tướng và nói: “Hãy đọc những tài liệu này khi hai người về nhà và chuyển chúng cho bạn bè và người thân sau khi đọc xong.” Hai bố con đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và vui vẻ đón nhận chiếc bùa hộ mệnh.
Trên đây là một vài trải nghiệm trong tu luyện của tôi. Chìa khóa để chúng ta kiên định vào Đại Pháp và trợ Sư cứu độ chúng sinh là học Pháp nhiều hơn, đề cao tâm tính và tăng cường chính niệm. Dưới ánh sáng soi đường của Đại Pháp, chúng ta có thể buông bỏ các chấp trước, tu từng ý từng niệm, loại bỏ các can nhiễu của tà linh cộng sản và trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/4/443970.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/24/202931.html
Đăng ngày 15-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.