Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên
[MINH HUỆ 05-09-2011] Tôi trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 1 năm 1999. Lúc đó, tôi có đủ loại bệnh, đặc biệt là các bệnh về dạ dày, bệnh thấp khớp, bệnh gan mãn tính, viêm tụy, mất ngủ,…Chưa tới một tháng, tất cả các chứng bệnh này đều biến mất. Tôi trở nên khỏe mạnh và đầy năng lượng giống như một người hoàn toàn khác. Một bạn học của tôi nói, “Ngày trước [trước khi tôi tập Pháp Luân Công], trông cô già hơn tôi cả chục tuổi. Giờ đây [sau khi tôi tập Pháp Luân Công], trông tôi lại già hơn cô cả chục tuổi.” Sau khi tôi đắc Pháp, tôi thật sự đã thay đổi từ trong ra ngoài. Tôi trông trẻ hơn và sôi nổi hơn. Vì thế, chồng tôi rất ủng hộ tôi tập công. Sau khi cuộc đàn áp tàn bạo bắt đầu, chồng tôi đã nghe theo những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và bảo tôi đừng tập công nữa. Nhưng tôi kiên quyết tập. Tôi vững tin vào Sư Phụ và Pháp. Tôi không bao giờ xem những chương trình tuyên truyền vu khống Đại Pháp. Lúc đó, một vài người hỏi tôi là chúng tôi nên làm gì, và tôi trả lời rằng tôi chắc chắn sẽ tiếp tục luyện công. Với sự che chở từ bi của Sư Phụ, tôi đã tiếp tục cho tới nay.
Môi trường tu luyện của tôi được cải thiện khi tôi tu luyện tốt
Không lâu sau khi tôi đắc Pháp, cơ quan tôi có cuộc cải tổ và bộ phận cũ của tôi bị giải tán. Tôi được điều chuyển tới một bộ phận điều hành khác. Lần đầu khi tôi tới bộ phận mới, người lãnh đạo và các đồng nghiệp đều có thái độ tiêu cực với tôi. Tôi giữ bản thân theo tiêu chuẩn của người tu luyện để làm một người tốt trong mọi tình huống. Tôi bảo trì tâm hòa ái và tốt với tất cả mọi người ở chỗ làm. Tôi cân nhắc tới người khác đầu tiên khi làm việc, để công việc thuận lợi hơn cho người khác, và nhận phần khó về phía mình. Tôi có thể làm cả những việc bẩn thỉu và buồn tẻ mà người khác không muốn làm.
Một lần trong một hoạt động của công đoàn ở cơ quan, tất cả nhân viên đang chơi mạt chược ở câu lạc bộ. Phòng nghỉ trong câu lạc bộ rất bẩn, như thể nó đã không được quét dọn trong sáu tháng. Sàn gạch hoa trắng được bao phủ bởi một lớp bụi dày và phòng vệ sinh đã bám màu đen. Khó ai có thể nhận ra được ban đầu nó là màu trắng. Rác rưởi bẩn chất đống và thậm chí không còn chỗ để bước vào phòng. Tôi nghĩ với bản thân rằng, vì tôi là một người tu luyện, tôi không nên lẫn lộn mình với những người thường. Nghĩ làm sao để mọi người được thuận tiện, tôi đã dùng cái hót rác để dọn dẹp rác rưởi. Sau đó tôi quét phòng và sắp xếp mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp.
Tôi làm việc ở văn phòng. Hàng ngày tôi đều tới sớm hơn những người khác. Bên cạnh việc dọn dẹp văn phòng, tôi cũng dọn dẹp phòng của quản lý và cả khu công cộng. Đồng thời, tôi làm việc rất chăm chỉ và cố gắng làm đúng mọi việc. Với công việc liên quan tới lợi ích của công nhân, như việc tăng lương, thăng tiến,…, tôi thực hiện tốt và công tâm, và đối xử tốt với tất cả đồng nghiệp. Kết quả là, những người lãnh đạo và đồng nghiệp không còn có thái độ tiêu xấu với tôi nữa. Hơn nữa, họ còn rất tôn trọng tôi, và nhờ đó, tôi đã thiết lập được một cơ sở để giảng chân tướng sau này.
Chồng tôi làm việc cho một bộ phận quản lý cuả tà Đảng, và trước đây lối tư duy trong công việc của anh hoàn toàn ăn nhập với ĐCSTQ. Anh ấy viết các bài báo rập khuôn và những tin tức không đúng sự thật, ngụy tạo những lời giả dối to lớn và coi mình là nhân vật quan trọng nhất thế giới, không bao giờ cân nhắc tới người khác. Anh ấy là mẫu người điển hình trong việc “tự cho mình là trung tâm và nghĩ rằng người phải vì mình và mình phải sống cho riêng mình.” Anh thường la mắng tôi và dùng lời lẽ để nhục mạ tôi. Bất kể anh nhục mạ thế nào, tôi vẫn học Pháp, luyện công và làm một người tốt. Mỗi khi có cơ hội, tôi lại nói cho anh Đại Pháp tốt như thế nào và những cải thiện thể chất mà tôi đã trải nghiệm từ khi luyện Đại Pháp. Tôi muốn anh nhận ra Đại Pháp là tốt. Nhưng tính khí anh vẫn cứ nóng nảy. Không quan tâm tới anh đối xử với tôi như thế nào, tôi luôn đối xử lại với anh bằng một trái tim từ bi. Mỗi ngày, tôi chuẩn bị ba bữa cơm cho anh. Tôi chăm lo tất cả việc vặt trong nhà. Chồng tôi thích chơi mạt chược, và thường về nhà rất muộn. Vào những ngày mùa đông, tôi chuẩn bị một ít nước ấm để anh rửa chân khi anh trở về nhà. Tôi cũng chuẩn bị trước chăn điện ấm cho anh. Tôi tỉ mỉ quan tâm tới anh trong cuộc sống hàng ngày và để anh cảm nhận được vợ anh khác hẳn với một người bình thường nhờ việc học Đại Pháp.
Một lần, chồng tôi về nhà thấy tôi đang học Pháp và anh ấy chuẩn bị la mắng tôi. Tôi nói với anh một cách mềm mỏng. Khi anh thấy tôi không tức giận, anh càng trở nên hung bạo hơn. Anh nói, “Tôi sẽ cho cô vào tù.” Anh cao giọng nguyền rủa tôi. Tôi phát chính niệm, nhưng không có tác dụng gì. Anh ấy thậm chí còn la mắng tôi nặng nề hơn.
Tôi là một người tu luyện, và tôi nên lấy Pháp làm thầy. Tôi bước xuống cầu thang và ra ngoài đi dạo và cố gắng tìm ra tôi đã làm gì sai hôm đó. Sau khi trở về nhà, tôi không thể mở cửa. Tôi gõ cửa nhưng không ai trả lời. Tôi nên làm gì? Tôi phải quay lại nhà bố mẹ đẻ. Khi nằm trên giường, tôi nghĩ ra gần đây tôi có chấp trước vào con gái mình, tôi nghĩ là con bé nên đi tìm bạn trai. Nhưng tôi cũng lo lắng là cháu có thể làm gì đó sai. Tôi nhận ra đó là chấp trước của người thường. Ngày hôm sau tôi trở về nhà, chồng tôi không nói gì như thể chưa từng xảy ra việc gì.
Gần đây, một vài việc cũng xảy ra. Chồng tôi vô cớ tức giận tôi. Anh ấy hỏi tôi dùng tiền cho việc gì. Vì tôi quản lý tiền của gia đình, mỗi tháng anh ấy đều bảo tôi đưa cho anh một ít tiền khi anh cần. Bên cạnh dùng lương của hai vợ chồng cho việc chi tiêu hàng ngày, chúng tôi cũng phải trả học phí cho con gái. Mỗi tháng, tôi chỉ có thể đưa anh 500 đến 1000 Nhân Dân Tệ để tiêu vặt. Khi anh chất vấn tôi đã dùng số tiền còn lại của chúng tôi vào việc gì, tôi lập tức hướng nội. Mặc dù bình thường tôi ít để ý tới danh lợi hoặc tình, nhưng gần đây tôi đã có chấp trước vào tiền. Tôi nghĩ sắp tới còn phải lo chuyện cưới xin cho con gái và có lẽ sẽ cần tiền cho rất nhiều thứ. Như vậy, tôi bắt đầu có chấp trước vào tiền.
Sư Phụ giảng,
“Chấp trước vào tiền, sẽ cầu tài giả tu, hoại giáo, hoại Pháp, uổng phí trăm năm đời người chứ không tu Phật.” (“Người tu cần tránh,” Tinh tấn yếu chỉ I)
Tôi là người tu luyện. Quá trình chứng thực Pháp đã tới bước cuối cùng. Sao tôi còn nên chấp trước vào tiền và thứ này thứ kia? Tôi nhanh chóng đưa cho anh quyển sổ tài khoản lương. Lạ lùng là, khi tôi bỏ chấp trước này đi, chồng tôi dường như thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Anh ấy ngừng chơi mạt chược, trò mà anh ấy đã ham thích trong vài chục năm. Anh ấy cũng ủng hộ tôi học Pháp và tập công. Thỉnh thoảng, anh còn nhắc tôi phát chính niệm. Trong lúc đó, anh ấy trở nên nhã nhặn hơn và nhiều lần anh ấy đã có thể cân nhắc tới người khác. Tôi hiểu rằng mỗi suy nghĩ và ý niệm của một người tu luyện sẽ thay đổi môi trường xung quanh chúng ta. Nếu chúng ta tu luyện bản thân cho tốt, môi trường quanh ta sẽ tự nhiên tốt lên.
Khi nghĩ về vấn đề con gái tôi nên tu luyện như thế nào, ban đầu tôi đã sử dụng nhân tâm. Tôi thấy không vui khi cháu không tu luyện, và điều làm con bé ngày càng thiếu kiên nhẫn với việc tu luyện của tôi. Cháu không những không tu luyện mà còn ngăn tôi cứu người. Cháu cũng không xem các đĩa CD giảng chân tướng. Tôi hướng nội và nhận ra đó là cái tình đang làm tôi thấy khó chịu. Tôi là người tu luyện và tôi nên đối xử với tất cả mọi người với tâm từ bi.
Mùa hè năm ngoái, con gái tôi cảm thấy không khỏe. Tôi bảo cháu tập công, nhưng cháu không tập, mà thay vào đó lại xem TV. Điều này làm tôi không vui, vì thế tôi lên giường đi ngủ. Khi tôi vừa lên giường, con gái tôi bước vào phòng và nói với giọng giận dữ, “Mẹ, con ghét cái công mà mẹ đang tập.” Lúc đó, tôi dậy và không suy nghĩ gì hết. Tôi kết ấn và nói với cháu với một thái độ từ bi, “Con nên cảm ơn cái công này và Sư Phụ Lý và Đại Pháp. Con biết trước đây sức khỏe của mẹ như thế nào và bây giờ như thế nào. Từ lâu rồi mẹ đã không phải uống thuốc. Kể từ khi mẹ luyện Đại Pháp, mẹ đã không phải uống viên thuốc nào.” Khi tôi nói với con bé điều đó, tôi cũng hướng nội để tìm nguyên nhân. Với một trái tim từ bi quan tâm tới con bé, tôi nói với cháu, “Khi con ốm, mẹ đã không chăm lo tốt cho con. Đó là lỗi của mẹ. Mẹ xin lỗi.” Tôi ôm con bé và để nó ngủ với mình.
Ngày hôm sau, con gái nói với tôi, “Mẹ, tối qua sau khi mẹ nói với con, con cảm thấy toàn thân tê cứng khi con lên giường. Con cũng thấy Pháp Luân quay.” Tôi nói với cháu đó là Sư Phụ từ bi đã không trừng phạt một người bởi vì người đó từng làm sai điều gì đó. Trái lại, Sư Phụ đã giúp con điều chỉnh cơ thể. Nếu con luyện Pháp Luân Công, cả gia đình đều sẽ thu được lợi ích từ việc đó. Kể từ đó, con gái tôi bắt đầu ủng hộ tôi tập công. Thỉnh thoảng, cháu cũng tham gia cùng tôi. Từ đó, tôi ngộ ra rằng, miễn là chúng ta hướng nội khi gặp xung đột, chúng ta có thể thay đổi được môi trường xung quanh.
Giảng rõ sự thật và cứu độ chúng sinh
Một lần, các bạn cùng lớp của con gái tôi từ thành phố khác tới chơi. Tôi nghĩ là tôi không nên bỏ lỡ cơ hội cứu người và tôi phải cứu những người này. Kết quả là, vào bữa tối, chồng tôi nói về ĐCSTQ đã mục nát như thế nào và nó tồi tệ ra sao. Tranh thủ lời mở đầu tích cực đó, tôi đã giảng rõ sự thật cho các cháu, nói về vụ tự thiêu được dàn dựng ở Quảng trường Thiên An Môn, và bảo các cháu hãy thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó để được an toàn và bình yên. Kết quả là, có hai cháu đã thoái Đoàn Thanh niên (ĐTN) của tà Đảng. Trước khi các cháu về, tôi đã đưa chúng các đĩa CD giảng chân tướng và các cháu vui vẻ nhận với lời cảm ơn.
Để giảng rõ sự thật, tôi tận dụng mọi cơ hội, như là mời bạn bè đi uống nước, ăn tối, đi thăm Nông Gia Lạc, mời bạn bè qua nhà, thăm hỏi bạn bè và người thân, thăm bệnh nhân, … Tôi ghi nhớ việc cứu người vào mọi lúc.
Một lần tôi mời các đồng nghiệp tới Nông Gia Lạc để giảng chân tướng và khuyến khích họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Bình thường, tôi cố gắng làm điều này khi chồng không có ở đó, bởi anh ấy phản đối việc tôi giảng chân tướng ở bên ngoài. Tuy nhiên vào bữa trưa, anh ấy bất ngờ xuất hiện. Tôi hơi lo lắng và không biết mình nên làm gì. Bỗng nhiên, anh ấy nói chuyện với tôi và cho tôi biết anh đã thoái Đảng hai năm trước. Một đồng nghiệp nói, “Không thể như vậy được.” Chồng tôi nói điều đó là sự thực. Tôi biết rằng Sư Phụ đang giúp tôi. Sau đó tôi nói đó là sự thực. Nhờ đó, chúng tôi đã tạo lập được một cơ sở để tôi giảng chân tướng. Lúc đó, tôi giúp hai người thoái Đảng và các tổ chức của nó. Tôi cũng phân phát tài liệu và CD giảng chân tướng cho các đồng nghiệp khác.
Một lần, tôi cùng vài người bạn học tới thăm nhà một bạn. Tôi muốn giảng chân tướng cho họ nhưng có vẻ như không tìm được cơ hội để mở đầu chủ đề này. Sau đó, một bạn đã đề cập việc một bạn khác bị gửi tới trại cưỡng bức lao động vì tập Pháp Luân Công. Tôi sử dụng cơ hội đó để giảng chân tướng cho họ. Sau đó, tôi đưa cho mỗi người đĩa CD giảng rõ sự thật. Tôi nói cho họ về vụ tự thiêu được dàn dựng ở Quảng trường Thiên An Môn, và trời đang diệt Trung Cộng, và họ nên tự bảo vệ mình bằng việc thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Sau khi nghe và hiểu ra vấn đề, hai người trong số họ đã thoái ĐTN của ĐCSTQ và hỏi tôi về sách Pháp Luân Công. Sau đó, một trong hai người đã bắt đầu tập Đại Pháp.
Để cứu nhiều người hơn, nhóm học Pháp của chúng tôi phối hợp với nhau để viết thư giảng chân tướng cho Cục An ninh Công cộng, đồn cảnh sát và phân phát chúng. Vào ngày Nhà Giáo, chúng tôi để tài liệu giảng chân tướng và các hộp quà và gửi chúng cho các giáo viên trường học và các học viên. Chúng tôi không gửi các hộp quà trực tiếp. Thay vào đó, chúng tôi để chúng ở trước bàn và nhờ bảo vệ chuyển giúp. Như thế an toàn hơn và không gây nghi ngờ, nhưng chúng tôi vẫn có thể cứu người. Thỉnh thoảng, nhóm học Pháp của chúng tôi đi tới những nơi gần Cục An ninh Công cộng để phát chính niệm và tiêu diệt tà ác.
Tóm lại, trong một vài năm qua, tôi đã làm những gì tôi nên làm để hoàn thành ba việc. Với sự che chở từ bi của Sư Phụ, tôi đã vượt qua được nhiều tình huống nguy hiểm. Tôi đã khắc phục được một vài khó khăn và làm nó cho tới ngày hôm nay. Tôi thật sự cảm ơn Sư Phụ vì sự cứu độ của Người.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/5/修好自己-救度众生-246281.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/17/128161.html
Đăng ngày 22-9-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.