Bài viết của một học viên ở thành phố Bàn Cẩm, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-07-2011] Tôi bắt đầu tập luyện Đại Pháp từ năm 1997. Qua nhiều năm giảng chân tướng cho mọi người, tôi đã bỏ đi được rất nhiều chấp trước.

Loại bỏ chấp trước sợ hãi và quan niệm về “may mắn”

Một nhóm các học viên lên kế hoạch để phân phát các quyển sách nhỏ về Đại Pháp ở một vùng ngoại ô. Không lâu ngay sau khi chúng tôi bắt đầu, bụng của tôi bắt đầu đau. Suy nghĩ đầu tiên của tôi đó là sự can nhiễu. Sau đó tôi nghĩ có thể đấy là điểm hóa từ Sư Phụ cảnh báo chúng tôi không nên tới đó. Sau này tôi biết rằng điều phối viên của chúng tôi cũng đã bị đau bụng, nhưng anh ấy đã không màng đến nó, bởi vì anh ấy không muốn làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ cứu độ chúng sinh của chúng tôi. Ngày hôm đó, mọi việc diễn ra không được tốt lắm. Khi chúng tôi đến nơi, lúc đó đã hơn 8 giờ tối. Vào thời điểm đó không ai đề cập đến việc bị đau bụng hay tại sao chúng tôi lại tới đó quá muộn. Khi chúng tôi chia thành hai nhóm để phân phát các tài liệu, tôi đã nói với nhóm kia, “Đừng phát khi các vị thấy ai đó nhé. An toàn là quan trọng nhất.” Bây giờ tôi đã hiểu ra rằng tôi đã tự gây ra rắc rối.

Khi tôi đang làm được nửa chừng, có ai đó đã nhìn thấy tôi. Ngay lập tức tôi đã phát chính niệm để loại trừ các tà linh đang can nhiễu đến việc cứu độ chúng sinh. Một người đàn ông từ phòng công an tiến đến tôi, và một số xe cảnh sát đã đến. Ông ta đã nói với tôi rằng trước đó các tờ rơi Pháp Luân Công đã thấy xuất hiện trong khu vực này.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Nếu mình bị bắt, chồng mình sẽ làm gì?” Một suy nghĩ như vậy đã tạo nên rất nhiều sợ hãi. Sau đó tôi đã nhớ lại các nguyên lý của Đại Pháp và xin Sư Phụ giúp đỡ, “Bất cứ sai lầm nào mà tôi đã mắc phải, tôi chỉ có thể chính lại bản thân mình bằng Pháp và không để cựu thế lực bức hại tôi. Tối nay tôi phải về nhà.”

Khi tôi bình tĩnh lại, tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho người đàn ông. Cuối cùng, ông ấy để tôi đi, và tôi đã trở về một cách an toàn với sự giúp đỡ của Sư Phụ. Kinh nghiệm này đã giúp tôi loại bỏ sự sợ hãi, quan niệm về “may mắn”, và tâm hiển thị.

Loại bỏ thêm tâm sợ hãi và cứu độ các chúng sinh tiền định

Trong tháng Bảy năm nay, tôi đã đến tòa nhà cục an ninh để giảng chân tướng về Đại Pháp cho một phụ nữ lớn tuổi. Có một người đàn ông gần đó và tôi đã đưa cho ông ấy một cuốn sách nhỏ “Chúc bạn bình an.” Người phụ nữ đã nói với tôi, “Người đàn ông đó làm việc ở phòng công an. Sẽ không an toàn nếu cô nói chuyện với ông ấy.” Tôi thấy rằng mục đích của tôi là để cứu ông ấy và tôi không nên quan tâm đến nghề nghiệp của ông ấy.

Tôi đã nói với ông ấy về sự kiện ngày 04 tháng 6, sự thật là vụ tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn đã được dàn dựng, những chữ được khắc trên một tảng đá ở tỉnh Quý Châu, vv. Ông ấy nói rằng ông đã ở Bắc Kinh vào ngày 4 tháng 6 năm 1989, và ông đã biết về nó. Ông ấy muốn biết về Đại Pháp. Những tư tưởng sợ hãi đã nổi lên trong tôi, “Phải chăng đây là một cái bẫy?” Sau đó tôi đã nhận ra rằng mình nên trợ Sư để truyền Pháp. Khi một người hướng đến sự thần thánh, tại sao tôi lại phải sợ? Tôi về nhà để lấy chín bài giảng, Phong Vũ Thiên Địa Hành [một loạt các đoạn phim về lịch sử của Pháp Luân Đại Pháp trong 11 năm qua], Cửu Bình về Đảng cộng sản, v.v.. và đưa cho ông. Ông ấy đã rất hạnh phúc và lặp đi lặp lại, “Cảm ơn” nhiều lần. Tôi nói, “Ông cần phải cảm ơn Sư Phụ. Ông và tôi đã có một mối nhân duyên tiền định. Vì sự an toàn của mình, ông nên thoái khỏi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).” Ông nói, “Chắc chắn rồi!

Cùng nhau giảng chân tướng và loại bỏ tâm tranh đấu mạnh mẽ

Một đồng tu và tôi đang trên đường đi truyền bá chân tướng về Đại Pháp. Khi chúng tôi nhìn thấy những công nhân ngoài vùng đang làm việc trên đường chúng tôi đã quyết định giảng chân tướng cho họ. Khi chúng tôi đã sẵn sàng thảo luận về những điểm chính, thì chúng tôi thấy một người với chiếc điện thoại di động đứng cách hai mét đang nhìn ngó xung quanh. Người học viên kia ngay lập tức dừng nói chuyện và rời khỏi và di chuyển ra lề đường. Cô ấy bắt đầu cầu xin sự giúp đỡ của Sư Phụ để ngăn bất cứ ai can nhiễu đến hoạt động của chúng tôi. Tôi tiếp tục nói chuyện với các công nhân và bốn người trong số họ đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Vào lúc đó, người học viên kia đã bảo tôi rời đi, bởi vì cô ấy thấy rằng người kia đang bấm chiếc điện thoại di động và cô ấy cảm thấy lo lắng. Trước đây có thể tôi sẽ tranh luận với cô ấy, nhưng bây giờ tôi biết tôi nên tôn trọng sự lo lắng về an toàn của cô ấy, và các học viên Đại Pháp nên phối hợp cùng nhau như một chỉnh thể.

Chúng tôi đã cùng nhau đến một huyện để phát những cuốn sách nhỏ nhưng các khung cửa ở huyện đó quá hẹp đến mức chúng tôi không thể nhét sách vào. Người học viên kia nói, “Hãy sang huyện khác đi.” Phản ứng tức thời của tôi là, “Sao tôi lại phải nghe chị?” Nhưng sau đó tôi đã nhớ lại những lời giảng của Sư Phụ,

“… bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.” (“Nhận thức tiếp nữa“, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi trả lời: “Chắc chắn rồi! Đi thôi!” Khi chúng tôi đến đường chính, một luồng nhiệt ấm nóng chảy qua cơ thể tôi. Sư Phụ đã khích lệ tôi vì đã đồng hóa với Pháp, rằng trong mọi vấn đề đều phải cân nhắc đến người khác trước bản thân mình.

Sư Phụ giảng,

“…vì sự đề cao của chư vị là ở vị trí số một; không có sự đề cao của chư vị thì còn bàn gì đến điều gì khác nữa, cũng không nói được tới cứu độ chúng sinh. Không có sự đề cao của chư vị, thì không có viên mãn của chư vị; chúng sinh mà chư vị cứu sẽ đi đâu? Ai cần [họ]?” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008”)

Tôi đã thực hiện rất nhiều công việc để cứu độ chúng sinh, nhưng tôi vẫn còn thiếu sót trong việc đề cao tâm tính của mình. Trong khi làm việc Đại Pháp, tôi mang một tâm thuần chính, nhưng khi đối mặt với những xung đột ở nhà, tôi đã quên tu luyện bản thân mình. Tôi cần phải nghiêm khắc hơn với chính mình và làm tốt ba việc.

Con xin cảm tạ Sư Phụ tôn kính!

Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/7/13/讲清真相-不断修去执着心-243876.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/8/18/127548.html
Đăng ngày 5-9-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share