Bài viết của Hải Dung, một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 19-07-2011] Các học viên Đại Pháp trong thành phố chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ để cứu độ chúng sinh. Vào năm 2001, tôi đã giới thiệu một đồng tu cho thành phố của chúng tôi. Cô ấy và tôi đã phối hợp rất tốt và chúng tôi chưa bao giờ có bất kỳ xung đột nào. Chúng tôi đã phân phát các tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp tại ba vùng ngoại ô khác nhau ở thành phố của chúng tôi. Mỗi lần chúng tôi đi ra ngoài, chúng tôi đã phải đi bộ hơn 32 km (20 dặm). Chúng tôi đi bộ qua mọi ngõ ngách của thành phố và phân phối các tài liệu giảng chân tướng. Đôi khi chúng tôi còn đi bộ 12 giờ đồng hồ mà không hề nghỉ ngơi.

Có một đồng tu khác cũng hợp tác rất tốt với tôi trong công việc Đại Pháp. Vào năm 2007, đồng tu đó đã bị ngã cầu thang và bị gãy chân. Khi tôi nghe nói về điều đó, tôi đã rất lo lắng và phát chính niệm mỗi ngày. Sau đó, tôi đột nhiên có một ý nghĩ: “Sư Phụ có thể khiến một người mà đã bị liệt trong nhiều năm đứng dậy. Là một học viên Đại Pháp, tôi nên làm theo những gì mà Sư Phụ đã dạy chúng ta để giúp cô ấy đứng dậy”. Trong tâm tôi xin Sư Phụ để cô ấy được nhanh chóng hồi phục. Sau đó, tôi gọi cho đồng tu đó và nói với cô ấy rằng tôi rất bận và cần sự giúp đỡ của cô ấy. Cô ấy nói: “Em phải đi bằng nạng. Sao em có thể đến gặp chị ngay bây giờ được?” Tôi nói, “Hãy bảo cả hai đồng tu khác cùng đến chỗ chị ngay cả khi em phải dùng đến nạng.” Cô ấy đến, với vẻ không hài lòng. Tôi nói với cô ấy: “Lần này em đến đây bằng nạng. Lần sau, em sẽ không cần dùng đến nạng nữa.” Chưa đầy hai tuần sau đó, cô ấy đã bình phục, đi lại bình thường.

Một đồng tu khác cũng đã giúp tôi trong công việc Đại Pháp. Sau khi chế độ cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, cô ấy đã giúp nhiều học viên mới đắc Pháp. Chồng cô ấy là một giám đốc xưởng in tại thành phố chúng tôi. Khi cuộc đàn áp bắt đầu, anh ta đã ủng hộ nó. Nếu một số học viên đến nhà họ, anh ta sẽ báo cho các cơ quan có thẩm quyền. Anh ta không muốn vợ mình tập công hay học Pháp. Nếu nhìn thấy cô ấy làm những việc đó, anh ta sẽ đánh cô ấy. Cuối cùng, bệnh của đồng tu này đã tái phát và cô ấy bị đưa đến bệnh viện. Sau khi đã điều trị một thời gian dài, nhưng không có tiến triển. Đôi vợ chồng này đã sử dụng hết tiền của họ nhưng sức khỏe của cô ấy đã không được cải thiện. Sau đó cô ấy đã nói với chồng mình rằng nếu cô ấy tập Pháp Luân Công thì sức khỏe của cô ấy sẽ trở lại bình thường. Chồng cô ấy nói rằng anh ta cũng sẽ tập Pháp Luân Công nếu cô ấy khỏe lại. Sau khi anh ta nói thế, cô ấy đã cảm thấy khá hơn. Ngày hôm sau, cô trở về nhà từ bệnh viện và bệnh của cô đã thuyên giảm. Cô nói với chồng: “Anh đã hứa với em rằng nếu em hồi phục sau khi tập Pháp Luân Công, thì anh sẽ tập luyện với em.” Chồng của cô ấy bắt đầu học cách tập luyện và cuối cùng đã trở thành một học viên thực sự. Nếu một người nào đó bức hại các học viên tại nhà máy của anh, anh ấy sẽ đứng lên để bảo vệ họ.

Có thời gian, mẹ của anh này bị ốm. Mẹ anh ấy là một cán bộ ngân hàng đã về hưu và lương hưu hàng tháng của bà là trên 2.000 nhân dân tệ. Bà ấy đã được đưa đến bệnh viện để điều trị. Tết thì đang tới gần và họ thì đã dùng đến hàng chục ngàn nhân dân tệ cho việc điều trị, nhưng bà ấy vẫn không có sự cải thiện rõ ràng nào cả. Anh ấy đã gọi cho vợ mình và thảo luận xem họ nên làm gì. Người vợ nói: “Hãy đưa mẹ về nhà và dạy mẹ tập Pháp Luân Công, mẹ sẽ khỏe lại.” Sau khi mẹ của anh ấy đọc nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp Tốt!” tại bệnh viện, bà ấy đã có thể ăn được một ít thức ăn. Họ đã đưa bà ấy về nhà và bây giờ bà ấy đã bình phục. Chính điều này đã khiến anh ấy thậm chí còn nhiệt tình hơn trong việc bảo vệ Đại Pháp. Một lần tôi đã đến nhà họ để đưa một tấm áp phích về đồ hình Pháp Luân. Người vợ không dám treo bức tranh lên, nhưng anh ấy nói, “Tại sao không?” Sau đó, họ đã treo biểu tượng của Pháp Luân ngay giữa phòng khách của họ.

Một đồng tu khác là một giáo viên tiếng Trung đã nghỉ hưu tại một trường trung học trong thành phố. Bà đã phân phát gần ba nghìn bản sao cuốn Cửu Bình về ĐCSTQ, cùng với các tài liệu giảng chân tướng khác. Ban ngày, bà chủ yếu là phân phát các tài liệu này. Không có ai tố cáo bà bất kể nơi nào bà đến, bao gồm khu dân cư hay các văn phòng thuế quản lý tài chính. Một lần bà ấy đã đến thẳng đồn công an. Vào lúc đó không có ai ở trong văn phòng. Khi bà ấy đến văn phòng cuối cùng, một công an đã đi ra và quát: “Bà đến đây làm gì?” Bà trả lời: “Tôi đến đây để cứu ông.” Viên công an này nói, “Bà cứu chúng tôi như thế nào?” Bà đáp: “Tôi muốn ông biết được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.” Sau đó bà đã bị bắt. Một công an nói: “Tất cả chúng tôi đều biết bà đã phát tán cửu bình. Bây giờ bà lại còn dám đến cả văn phòng của chúng tôi.” Bà đã bị giam trong một phòng, vì vậy bà đã phát chính niệm. Một viên chức đã nhận xét rằng bà vẫn tiếp tục tập luyện ngay cả khi bà đang ở trong đồn công an. Vào buổi chiều, bà đã được thả mà không phải đưa ra một lý do nào.

Điều đó đã khiến một số công an cảm thấy khó chịu. Họ đã quyết định đến nhà bà để lục soát. Họ muốn lấy được một số “bằng chứng” để tống giam bà. Hơn mười công an đã đến nhà bà. Bà đã yêu cầu họ không được chạm vào bức hình của Sư Phụ hay đồ hình Pháp Luân. Họ lục lọi khắp nơi và tìm thấy một phim chụp X-quang. Cảnh sát đã hỏi con trai của bà là mẹ anh mắc bệnh gì. Anh ấy trả lời: “Ung thư.” Sư Phụ đã an bài việc đó để giúp bà tránh bị bắt vào tù. Đã bốn năm trôi qua, và giờ đây người giáo viên tiếng Trung vẫn đang sống một cuộc sống khỏe mạnh. Công an đã rời đi sau khi khám phá ra tất cả về việc này.

Con trai của một đồng tu khác là người làm việc tại một tòa án trong thành phố. Kể từ khi các học viên Pháp Luân Công bị bức hại, anh đã luôn bảo vệ mẹ mình và không cho phép công an sách nhiễu bà. Anh nói rằng mẹ anh đã trở nên khỏe mạnh kể từ khi bà tập Pháp Luân Công. Trước khi tập Pháp Luân Công, bà đã bị đủ các loại bệnh, nhưng bây giờ bà ấy rất khỏe mạnh. Nếu công an khiến mẹ anh bị bệnh trở lại, anh ấy dọa sẽ đưa bà đến nhà của họ.

Trước cuộc bức hại, đã có hơn 100 người công khai tập Pháp Luân Công trong thành phố của chúng tôi. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, phần lớn trong số họ đã ở nhà và không ra ngoài tập công. Bây giờ, sau khi được các học viên vẫn tiếp tục tập luyện giảng chân tướng, khoảng 80% những người này đã quay trở lại tập luyện. Các học viên trong thành phố này cũng đã làm rất tốt trong việc thuyết phục mọi người thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Một vị dược sĩ Trung y đã nghỉ hưu cũng là một đồng tu của chúng tôi. Sau khi nghỉ hưu, bà đã làm cho một hiệu thuốc tư nhân. Công an liên tục đi đến cửa hàng để sách nhiễu bà. Người chủ cửa hàng trở nên khó chịu và nói với công an: “Bà ấy là người mà tôi đã thuê. Tại sao các ông cứ đến đây gây rắc rối thế? Bà ấy là một người tốt. Tại sao các ông cứ đến đây để gây sức ép với bà ấy thế? Nếu bà ấy vi phạm pháp luật hoặc phạm phải một số tội, tôi sẽ trực tiếp đưa bà ấy đến. Những gì các ông muốn là tiền chứ gì.” Sau đó, đã không còn ai đến để quấy rối bà nữa.

Một học viên khác, 70 tuổi, thường đi nhặt rác trong thành phố chúng tôi và thường sử dụng nó như cơ hội để phân phát rất nhiều tài liệu giảng chân tướng. Một trong những công nhân mà bà ấy đã gặp hỏi: “Sao bà không bán những tài liệu này để tái chế?” Bà nói, “Tài liệu này được dùng để cứu người và không nên bỏ đi. Nếu không người đó sẽ phải chịu quả báo. Tôi có con và cháu. Cô nghĩ rằng có đáng phải mạo hiểm như thế để kiếm một ít tiền không?” Người công nhân ấy trả lời: “Bà đang làm một việc tốt mà có trách nhiệm đối với thế hệ trẻ.”

Khi cuộc đàn áp bắt đầu, bí thư ủy ban chính trị và luật pháp huyện đã rất tích cực trong việc giam giữ các học viên và gửi họ đến các trại lao động cưỡng bức. Sau đó, con của ông này đã bị bệnh bạch cầu và bị mù. Các học viên đến thăm ông ấy, giảng chân tướng, và đã làm thức tỉnh lương tâm của ông ấy. Ông đã lắng nghe, và mỗi ngày cả gia đình của ông đã đọc, “Pháp Luân Đại Pháp là tốt!” Sau đó con trai của ông đã khỏi bệnh và có thể nhìn lại được. Cả gia đình của ông đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Một bí thư ủy ban chính trị và luật pháp huyện khác và trưởng đồn công an đã nói với các học viên, “Các vị có thể làm bất cứ điều gì các vị muốn để giảng chân tướng về Pháp Luân Công.” Khoảng 80% người dân trong thị trấn chúng tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Đó thực sự là tin đáng mừng. Một lần, một cơn lốc xoáy đã đổ vào vùng của chúng tôi. Các loại cây trồng trong thị trấn chúng tôi đều an toàn, nhưng các loại cây trồng ở các thị trấn lân cận đã bị hư hại rất nhiều. Người dân ở các thị trấn lân cận đã hỏi: “Các vị thờ Bồ Tát nào vậy?” Chúng tôi trả lời, “Chúng tôi nhẩm thuộc ” Pháp Luân Đại Pháp Tốt!”

Một sinh viên đại học đã đắc Pháp tại một thị trấn khác và sau đó anh ấy đã trở về quê nhà. Anh ấy đã kêu gọi mọi người tham gia tập luyện Pháp Luân Công cùng với mình. Một lần đã có một đám cháy trên cánh đồng của những học viên này. Nhưng đám cháy chỉ chạy xung quanh những cây trồng, vì thế cây trồng của họ đã không bị hư hại gì. Dân làng khác nghĩ rằng điều đó thật kỳ lạ và hỏi: “Tại sao lửa lại không làm cháy các cây trồng của các vị?” Các học viên đã giảng chân tướng cho họ. Sau đó, hầu như tất cả dân làng bắt đầu tập Pháp Luân Công.

Một vị bác sĩ và một giáo viên lâu năm đã đưa các học viên đến thăm một ngôi làng miền núi. Một đồng tu nữ đã bị lạc trong chuyến đi. Vị bác sĩ và giáo viên đã rất lo lắng trong khi đợi cô ấy. Họ hét lên, “Bây giờ cô đang ở bất cứ đâu, thì chúng tôi đang đợi cô ở đây. Hãy đến và tìm chúng tôi nhanh lên!” Thật kỳ lạ là đồng tu nữ đó đã nghe thấy tiếng gọi và tìm được họ.

Trong thành phố của chúng tôi, chúng tôi cũng đã tham gia vào việc thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Một bác sĩ về hưu đã bước ra và thuyết phục mọi người rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, mọi người đã nghe những gì bà ấy nói. Một hôm, tôi hỏi bà ấy, “Có phải bà đã thuyết phục được hai nghìn người thoái xuất không?” Bà ấy trả lời: “Tôi đã thuyết phục được nhiều hơn thế.” Một giáo viên tiểu học đã nghỉ hưu khác đã thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi Đảng và các tổ chức liên đới của nó mỗi ngày, bà đã thuyết phục được hơn một nghìn người thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Một học viên khác là một cán bộ nữ. Bà đã thuyết phục được hơn 1.000 người thoái ĐCSTQ, bao gồm các quan chức cấp cao ở cấp thành phố và các cán bộ cấp thấp hơn ở cấp thôn. Chồng bà là một cán bộ trực thuộc thành phố đã nghỉ hưu. Bà đã đi đến văn phòng của chồng mình để thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Lần đầu tiên bà đến đó, một số người nói rằng họ sẽ suy nghĩ về điều đó. Sau đó, bà ấy đã trở lại và tiếp tục giải thích sự thật nhiều hơn nữa cho họ. Cuối cùng, tất cả mọi người trong văn phòng đều đồng ý thoái ĐCSTQ. Bà cũng nói với họ hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp Tốt!” Không lâu sau, một vụ chập điện đã xảy ra trong văn phòng đó. Cửa văn phòng đã bị đóng nên mọi người không thể chạy ra ngoài. Họ hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp Tốt!” Ngọn lửa ngay lập tức tắt ngấm, cứ như thể công tắc đã được đóng lại.

Vào Thế Vận Hội 2008, công an đã nói với chồng của học viên này là hãy bảo vợ của ông đừng đi ra ngoài để giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công. Ông trả lời: “Các ông không nên yêu cầu tôi làm thế. Nếu tôi không niệm “Pháp Luân Đại Pháp Tốt! Tôi có thể đã chết rồi.”

Một lần tôi đã cố gắng thuyết phục một kế toán viên của phòng khám thú y trong thành phố chúng tôi thoái ĐCSTQ. Do chúng tôi là bạn, cô cảm thấy khó chịu và không đồng ý điều đó. Tôi nhận thấy cái nhìn bối rối của cô ấy và nói với cô ấy hãy nghĩ lại về điều đó. Sau đó, tôi trở về nhà. Một hoặc hai tuần sau đó, cô ấy đã đưa cho tôi một danh sách của hơn 30 người mà theo cô ấy nói đã đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi đã hỏi cô ấy làm thế nào mà cô ấy biết được điều đó. Cô ấy nói rằng đó là nhờ xem truyền hình, mà tôi đoán đó là chương trình của đài truyền hình Đài Loan đã phát sóng một chủ đề nói lên sự thật. Tôi nói với cô ấy rằng nó chỉ có giá trị khi họ thật sự đồng ý thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cô nói: “Tôi sẽ thuyết phục tất cả những người này thoái ĐCSTQ.”
Tôi đã thuyết phục được rất nhiều đảng viên cao cấp trong thành phố của tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau đó, những người này cũng đã giúp thuyết phục nhiều người khác thoái đảng.

Một học viên trẻ, người chuẩn bị các tài liệu giảng chân tướng cũng làm rất tốt công việc của anh ấy trong xã hội người thường. Đồng thời anh ấy cũng đã thuyết phục được hơn 1.000 người thoái ĐCSTQ thông qua Internet.

Chúng tôi đã làm rất tốt trong việc cứu độ chúng sinh ở thành phố của mình. Những áp phích mà chúng tôi trưng ra như: “Trời sẽ diệt Trung Cộng đã không bị tháo bỏ đi. Mặc dù một số các chữ đó đã bị mờ đi bởi nước mưa, và chúng tôi có thể nói rằng những tấm áp phích cũ đã không bị xé đi khi chúng tôi dán những tấm mới hơn lên cùng chỗ đó. Một lần có một đồng tu ở tỉnh đã đến chỗ chúng tôi để tránh bị bắt. Trong lúc ở thành phố chúng tôi, tôi đã gợi ý cô ấy hãy đi cùng tôi để dán thêm các tấm áp phích. Cô ấy nói: “Tôi đã không hoàn toàn tin tưởng khi chị nói với tôi rằng các tấm áp phích của chị không bị giật xuống. Bây giờ tôi thấy rằng đó là sự thật.” Tôi nói với cô ấy rằng phần lớn chúng sinh ở đây đã được cứu độ. Đó là lý do tại sao chúng tôi lại có thời tiết tốt, thu hoạch mùa màng tốt, và người dân ở đây trông cũng rất vui vẻ!

Tôi muốn nói từ tận đáy lòng mình rằng: Hãy trân quý cơ hội này. Chúng ta phải dành thêm nhiều thời gian để học Pháp và làm tốt ba việc. Những người trong tương lai sẽ ngưỡng mộ chúng ta, nhóm người có may mắn được làm học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp – cũng giống như chúng ta ngưỡng mộ những học viên đã may mắn được trực tiếp nghe các bài giảng của Sư Phụ. Chúng ta quá may mắn bởi vì chúng ta có thể được ở trong thế giới này cùng với Sư Phụ. Chúng tôi hy vọng rằng Sư Phụ có thể trở về Trung Quốc sớm hơn. Chúng tôi cũng muốn được nghe Sư Phụ trực tiếp giảng Pháp.

Những gì mà Sư Phụ ban cho chúng ta khó có thể diễn tả được đầy đủ bằng lời. Chính Sư Phụ đã dẫn dắt và giúp đỡ chúng ta đi tới giai đoạn này của Chính Pháp. Khi thủy triều rút đi, những gì còn lại là vàng. Tôi chỉ là một đệ tử bình thường trong số những học viên này. Những câu chuyện mà tôi đã đề cập trong bài viết này là những gì đã xảy ra xung quanh tôi. Còn rất nhiều điều nữa mà tôi sẽ không bao giờ có thể kể hết ra được.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/7/19/谈谈本市大法弟子救度众生的故事-244081.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/7/31/127113.html
Đăng ngày: 21-8-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share