Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục

[MINH HUỆ 16-03-2022] Năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi tu luyện, năm đó tôi 27 tuổi, và mắc bệnh phong thấp nặng, nằm trên giường không dậy nổi, mất khả năng lao động. Tôi cũng bị viêm phế quản dạng hen suyễn, sốt thương hàn, viêm phần phụ (bệnh phụ khoa), liệt dây thần kinh mặt, vai đông lạnh, chóng mặt, u xơ tử cung, đau thắt lưng, đau chân, cảm lạnh và sốt càng là chuyện bình thường như cơm bữa. Vào ngày Tam Phục nắng nóng nhất, tôi mặc quần áo bông mà vẫn cảm thấy đặc biệt lạnh.

Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chỉ hơn một tháng, trong bất tri bất giác, tất cả các chứng bệnh của tôi hoàn toàn biến mất, cảm giác hết bệnh thân nhẹ nhàng thực sự hạnh phúc không gì sánh được! Tôi nghĩ đến liền rơi nước mắt. Cảm ân Sư phụ từ bi cứu độ con, thanh tẩy tội nghiệp khắp thân con.

1. Chân-Thiện-Nhẫn chỉ đạo tôi làm người tốt

Lúc nhỏ khi chồng tôi ba tuổi, được cụ ông và cụ bà của anh ấy nhận làm cháu thừa tự (cụ ông là em trai của ông nội anh ấy). Cụ ông cụ bà không có con trai con gái, nên nhận cháu về nuôi và phụng dưỡng tuổi già. Trước khi tôi quen biết chồng, cụ bà đã qua đời. Chồng là người nông thôn, còn tôi theo gia đình về quê thời cách mạng văn hóa, hai chúng tôi quen biết nhau từ đó. Năm 1980, sau khi tôi trở lại thành phố, chúng tôi mới kết hôn.

Bấy giờ, nông dân Trung Quốc là “công dân hạng hai” thấp kém. Tôi cùng chồng kết hôn, bằng như vừa nhảy ra từ “hố lửa” này lại nhảy vào “hố lửa” kia. Gia tộc tôi đều “phát hỏa”, lúc đó cha mẹ tôi đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Người nhà chồng tôi không tin tôi có thể sống với cháu trai, con trai họ cho đến trọn đời, sợ sẽ xôi hỏng bỏng không. Vì vậy khi tôi và chồng kết hôn, không có lễ thành hôn, không có một xu làm của hồi môn, thậm chí chăn bông mới cũng không có. Lúc đó, cô hai hứa sẽ may cho chúng tôi hai chiếc chăn mới khi chúng tôi kết hôn, nhưng sau đó cô cũng không thực hiện. Tôi và chồng đã kết hôn trong thời kỳ lịch sử đặc thù với hoàn cảnh gia đình đặc thù như vậy đó. Sau khi kết hôn, chúng tôi sống cùng cụ ông.

Một năm sau, tôi sinh con gái. Hết thời kỳ thai sản, tôi phải làm việc, nên dời về thành phố sống. Cụ ông khó lòng rời quê, nên ở lại nhà. Mấy năm sau, tuổi tác của cụ ông lớn, cần có người chăm sóc trong cuộc sống thường ngày. Vì những lý do nói trên, chồng muốn đón cụ ông đến sống với chúng tôi, nhưng anh ấy khó mở lời với tôi. Một hôm, chồng nói với tôi rằng: “Ông bệnh rồi, sắp chết rồi. Ông chẳng còn mấy ngày để sống.” Anh ấy lo lắng tôi không đồng ý đón cụ ông về nhà chúng tôi, nên thăm dò thái độ của tôi. Lúc đó, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nghĩ mình phải chiểu theo yêu cầu của Pháp của Sư phụ. Lúc đó tôi và chồng chạy xe ba bánh về đón cụ ông đến nhà tôi. Cụ ông chẳng có bệnh gì, chỉ là thiếu dinh dưỡng. Mỗi ngày tôi mua những món mà cụ ông thích ăn, và mua theo cách khác nhau để bổ sung dinh dưỡng cho ông. Trải qua hơn một tháng chăm sóc, sắc diện của cụ ông hồng hào, lên xuống lầu không còn khó khăn tốn sức, có thể tự mình đi dạo bên ngoài. Đi bộ hơn 500 mét cũng không ho, không thở dốc, rất nhẹ nhàng. Tôi còn mua cho cụ ông rất nhiều quần áo để thay đổi theo bốn mùa xuân hạ thu đông. Nói chồng dẫn cụ ông đi tắm bồn ở nhà tắm công cộng mỗi tuần; cắt tóc và cạo râu theo định kỳ.

Chồng thấy tôi hiếu thuận với cụ ông thì rất vui! Cuối cùng nỗi lo lắng của anh ấy cũng buông xuống, quét sạch những âu lo về gia đình trong anh, và bỏ đi tâm bệnh. Con gái cũng học theo tôi, rửa chân và cắt móng tay cho cụ ông. Cả gia đình đắm mình trong hạnh phúc của hào quang Đại Pháp!

Chị dâu ở nhà mẹ đẻ tôi nói: “Sao em lại đón cụ ông về? Lúc đầu nhà họ chẳng cho một xu của hồi môn, chẳng có gì phải ái ngại cả? Em không chăm sóc cụ ông, cụ ông cũng chẳng nói được gì.”

Chị dâu cảm thấy bất bình thay tôi. Tôi nói: “Chị này, em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, dùng tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn yêu cầu bản thân, làm một người tốt thực sự. Trước đây cụ ông nuôi cháu, chẳng phải để sau này phụng dưỡng tuổi già sao? Phụng dưỡng người già không thể nói điều kiện, đây là đạo lý của trời đất. Sư phụ Đại Pháp dạy em nghĩ cho người khác, em không thể để cụ ông thất vọng đau khổ, khiến cụ ông cảm thấy cuối đời lạnh lẽo thê lương, khiến con cháu cụ ông không yên tâm.”

Cụ ông thường khen tôi hiếu thảo khi gặp người ngoài. Khi tôi trở về làng, dân làng đều coi trọng tôi. Mẹ tôi nói: “Con gái, con đã làm cho cha mẹ nở mặt nở mày. Ông nội con đi đến đâu cũng khen con: ‘Có một đứa cháu tốt, có cháu dâu còn tốt hơn’.”

Cụ ông sống trong nhà tôi 10 năm, vào mùa đông năm 87 tuổi thì ông mắc bệnh. Đôi khi phân rơi vãi khắp nhà. Một lần, tôi tan ca về nhà, vừa mở cửa, mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt tôi, và điều đập vào mắt tôi là: Từ phòng ngủ của cụ ông cho đến phòng khách, đến phòng tắm, tất cả các bức tường đều dính phân. Đây là sau khi cụ ông đại tiện trên giường xong, khi đi vào phòng tắm dùng bàn tay dính phân vịn lên tường mà ra. Tôi chẳng nói lời nào, mang găng tay cao su, lấy chiếc quần dơ của cụ ông, và kéo ga giường ra giặt sạch, không hề trách móc.

Mùng Hai Tết năm đó, cụ ông đã ra đi thanh thản. Khi lo việc tang lễ cho cụ ông, cha chồng, bác hai và cô hai bàn nhau đưa tro cốt của cụ ông về quê trong ba ngày (phong tục địa phương). Chú hai và cô hai ở nhà mẹ tôi, sợ tôi chịu thiệt nên đến gặp cha chồng tôi bàn bạc mà không cho tôi biết, chi phí tiếp đãi trong ba ngày này sẽ do cha chồng tôi đảm nhiệm. Em rể và vợ nghe xong thì không muốn làm nữa.

Sau khi tôi biết, lập tức tìm cha chồng thưa chuyện, tôi nói: “Cha à, mặc dù theo lý mà nói, ai sắp xếp chuyện này thì người ấy trả chi phí, nhưng người nhà chúng ta đều là người nông thôn, kiếm từng đồng và tiết kiệm từng đồng cũng không dễ dàng gì. Dù sao con cũng kiếm được tiền sinh hoạt, bản thân cụ ông cũng có chi phí tang lễ, như thế là đủ. Chi phí tiếp đãi người thân bạn bè sẽ do chúng con chịu trách nhiệm.” Vì tôi đã giải quyết xong vấn đề cho cha chồng, nên em rể và vợ cũng yên tâm. Tôi nhờ em rể mua giúp thuốc lá, rượu, thịt… Sau ba ngày, số thuốc lá, rượu, thịt còn lại được phân phát. Cụ ông được ‘nhập thổ vi an’ (vào đất là bình yên, người chết nhập thổ là trở về), người thân bạn bè cũng hài lòng. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không làm được như vậy.

Về sau, chị dâu thứ hai nói với tôi: “Khi vợ chồng em đón cụ ông về, người trong làng đều nói: chưa đầy 10 ngày hay nửa tháng sẽ trở lại thôi, cô ấy (chỉ tôi) có thể chăm sóc không? Bây giờ thì người trong làng đều khen em, bội phục em. Nói rằng không ngờ người luyện Pháp Luân Công đều tốt.”

Thông qua sự kiện này, tôi chứng thực được sự vĩ đại của Sư phụ Đại Pháp! Sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp! Hai cháu gái của tôi cũng lần lượt bước vào tu luyện Đại Pháp.

2. Môi trường tu luyện đột nhiên thay đổi, càng phải chứng thực Pháp Luân Đại Pháp hảo

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ma đầu Giang dẫn đầu tập đoàn tà ác điên cuồng trấn áp Pháp Luân Đại Pháp, tiến hành bức hại tàn khốc đệ tử Đại Pháp, môi trường tu luyện của chúng tôi lập tức thay đổi. Khi tôi đi Bắc Kinh duy hộ Pháp trở về, thì bị cách chức. Tôi từ hình mẫu trong đơn vị phút chốc trở thành đối tượng bị bức hại, phải làm công việc của một công nhân. Tôi không vì hoàn cảnh ác liệt bên ngoài mà bị đả kích, thay vào đó, tôi vui vẻ làm tốt công việc mỗi ngày.

Buổi tối, tôi và các đồng tu đi phát tài liệu chân tướng cứu người, dán tấm chân tướng, treo biểu ngữ chân tướng tại địa phương hoặc các thôn làng. Khi tấm chân tướng không được dán chặt, liền có một đường sáng phát ra. Bầu trời quang đãng sẽ lóe lên tia chớp. Đôi khi tôi đi ra ngoài vào ban đêm và trở về nhà vào rạng sáng ngày hôm sau, đi bộ qua vài ngôi làng. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, đều ‘hữu kinh vô hiểm’ (vượt qua khó nạn mà không gặp nguy hiểm gì). Sau khi về đến nhà, tôi dọn dẹp, dọn dẹp rồi đi làm, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.

Vào ngày 10 đầu năm 2000, tôi vừa thay đồng phục đi làm, hai cảnh sát từ cơ quan công an đến đơn vị bắt cóc tôi, thậm chí còn không để tôi thay quần áo. Tôi đang mặc đồng phục lao động mỏng (mùa đông ở Đông Bắc rất lạnh), bị cảnh sát bắt cóc đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn bất hợp pháp. Cả buổi sáng, họ không hỏi gì cả.

Khi họ vu cáo Sư phụ, tôi nói: “Sư phụ tôi có 100 triệu đệ tử, và mỗi đệ tử của chúng tôi tặng Sư phụ một Nhân dân tệ, thì Sư phụ tôi là tỷ phú rồi. Tuy nhiên, Sư phụ chúng tôi không cần một xu từ đệ tử, chỉ cần cái tâm hướng thiện của chúng tôi.” Bởi vì tôi không buông bỏ tu luyện Đại Pháp, cuối cùng, tôi bị cảnh sát đưa đến trại tạm giam địa phương, và bị giam phi pháp 42 ngày.

Sau khi từ trại tạm giam trở về, tôi mua một bộ quần áo tươm tất, cắt tóc gọn gàng và phấn chấn tinh thần đi làm. Lãnh đạo đơn vị liền kề và công nhân đều đến gặp tôi, muốn xem dáng vẻ tôi trông thế nào sau khi bị giam giữ phi pháp trong 42 ngày. Lãnh đạo và các công nhân gặp tôi nói: “Sao chị bị đàn áp mà tinh thần lại phấn chấn hơn vậy?”

Tôi nói: “Tôi bị oan, Đại Pháp bị oan, Pháp Luân Đại Pháp là thiên cổ kỳ oan! Tương lai chân tướng nhất định sẽ sáng tỏ trong thiên hạ. Trong tâm người tu luyện có Chân-Thiện-Nhẫn, làm người tốt không có sai.”

Giám đốc nhà máy nói: “Tôi thắc mắc, tại sao những người tập Pháp Luân Công lại là những người giỏi nhất tại nơi làm việc? Rốt cuộc là ai sai?” Trong đơn vị tôi còn có hai đồng tu đều được đánh giá là cá nhân tiên tiến.

Nhân viên thống kê của đơn vị hỏi tôi: “Chị đã tẩy mặt bằng mỹ phẩm gì vậy? Da mặt trắng sáng.” Vì trước khi tu luyện, khắp mặt tôi đều có những đốm bướm đối ứng, mỹ phẩm dùng cũng nhiều rồi, nghĩ mọi biện pháp cũng nhiều rồi, nhưng đều không tác dụng, hơn nữa càng làm càng tệ hơn. Tôi nói với chị ấy rằng, Pháp Luân Công là công pháp tính mệnh song tu. Sư phụ Đại Pháp bảo chúng tôi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt.

Như trước đây, tôi đến sớm và về muộn, chăm chỉ làm tốt công việc. Tôi là công nhân duy nhất được miễn kiểm tra chất lượng sản phẩm trong đơn vị, hầu như tháng nào tôi cũng được tiền thưởng hạng nhất. Hai tháng sau, giám đốc nhà máy nói: “Thấy chị làm việc như vậy tôi cũng không cam lòng, nhất định phải đổi vị trí cho chị.” Tôi lại được sắp xếp công tác kiểm tra sản phẩm. Càng ở trong môi trường này, tôi càng phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân.

Tôi không dùng biện pháp trừng phạt xử lý người lao động với các sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, thay vào đó chiểu theo Pháp lý mà Sư phụ giảng, dùng phương thức thiện để quản lý. Đứng ở góc độ công nhân để lý giải, nhẫn nại giải thích về chất lượng công việc và đạo lý làm người, làm tốt công việc là bổn phận làm người. Như vậy, tỷ lệ chất lượng của toàn bộ sản phẩm trong đơn vị đã được cải thiện đáng kể, và sản lượng đã tăng lên một lượng lớn. Nửa năm sau, tôi lại được phục hồi công việc quản lý của mình.

Tôi đã phối hợp với các đồng tu trong đơn vị để giảng chân tướng cho mọi người ở đây, để người hữu duyên được cứu. Giám đốc nhà máy đã dùng tên thật để thoái các tổ chức của tà đảng; đại bộ phận công nhân cũng đã làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của Trung Cộng). Nhìn lại những năm này, tà đảng đàn áp điên cuồng đệ tử Đại Pháp, nhưng mỗi đệ tử Đại Pháp chân tu đều không bị đánh đổ, ngược lại còn lý trí hơn trong hoàn cảnh của từng người, chứng thực Đại Pháp, cứu chúng sinh.

3. Sư phụ hóa giải đại nạn ‘nhân mệnh quan thiên’ của gia đình tôi

Chồng tôi là tài xế taxi, anh ấy không tu luyện, nhưng luôn ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Trong thời kỳ Trung Cộng bức hại Pháp Luân Đại Pháp tà ác nhất, anh ấy giúp chúng tôi vận chuyển tài liệu chân tướng Đại Pháp. Khoảng 9 giờ sáng ngày 2 tháng 8 năm 2021 (anh ấy thường về nhà ăn trưa vào khoảng 11 giờ), anh ấy về nhà, dáng vẻ trông rất hoảng loạn và nói với tôi: “Vừa nãy thật kỳ lạ! Nghĩ tới còn thấy sợ.”

Tôi lo lắng hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh ấy nói: “Vừa rồi anh đang lái xe bình thường, khi chạy thẳng qua ngã tư thì bất ngờ có một người đàn ông đi xe máy điện lao tới, ‘bang bang’ ngã xuống phía trước xe của anh, và anh đã phanh gấp. Bước xuống xe thoạt nhìn, đó là một ông cụ khoảng 70, 80 tuổi. Anh nói: ‘Ông có sao không? Ổn không? Ông đã vượt đèn đỏ, nguy hiểm quá!’ Ông cụ nói: ‘Không sao, cháu giúp ông dựng xe lên là được.” Và anh đã giúp ông cụ dựng xe máy điện lên, sau đó ông cụ lên xe rồi rời đi.”

“Anh càng nghĩ càng sợ, nên về nhà. Ông cụ đó tuổi tác cao như vậy, ngã nặng như vậy, không ngờ là chẳng sao cả, thật thần kỳ! Mặc dù chuyện này không phải lỗi của anh, là do ông cụ vượt đèn đỏ, nhưng rốt cuộc ông ấy cũng là con người mà, nếu đụng phải đâu đó (trên thân thể) thì trong tâm anh cũng bất an! Lại nói, nếu phía sau có xe thì rắc rối to rồi. Anh đang lái xe đi thẳng, nếu đột nhiên phanh gấp sẽ gây ra một loạt các vụ va chạm từ phía sau.”

Nhìn khuôn mặt tái nhợt sợ hãi của chồng, tôi nói: “(Cuối cùng) không phải vậy phải không? Chính là sư phụ Đại Pháp đã giúp chúng ta hóa giải đại nạn ‘nhân mệnh quan thiên’ này! (sinh mệnh con người có liên quan tới trời). Ấy là do anh tin tưởng Đại Pháp nên được Sư phụ Đại Pháp bảo hộ! Chúng ta mau cảm ân Sư phụ Đại Pháp nhé!” Tôi song thủ hợp thập cảm ân Sư phụ! Tôi nói, người ta nói phá sản tránh được tai họa, nhưng gia đình chúng ta không phá sản vẫn tránh được tai họa.

Chồng tôi rơm rớm nước mắt, anh ấy tự thì thầm: “Dường như ai tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp đều thụ ích! Con thực sự cảm tạ Sư phụ Đại Pháp!”

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/3/16/真、善、忍指引我做好人-438752.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/13/202761.html

Đăng ngày 17-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share