Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-05-2022] Tôi là một đệ tử Đại Pháp tại thành phố Trường Xuân, quê hương của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi đã tu luyện được 26 năm. Thời gian đầu, Sư phụ liên tục tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi biết tu luyện là tốt, nhưng luôn bận rộn với công việc kinh doanh và không thể luyện công hàng ngày.

Năm 1999, khi Đại Pháp bị bức hại, do tâm sợ hãi quá lớn và không thể buông bỏ tư lợi nên tôi cảm thấy mình không tu luyện không theo kịp. Vì vậy, tôi đã bị rơi rớt lại trong tiến trình Chính Pháp. Tuy nhiên, bất cứ khi nào Sư phụ công bố kinh văn mới, các đồng tu đều đưa cho tôi một bản để mang về nhà đọc. Tôi cũng thỉnh thoảng đọc Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ không bao giờ bỏ rơi tôi. Năm 2010, một đồng tu đã đến thăm và đưa cho tôi một số bài chia sẻ kinh nghiệm từ trang web Minh Huệ. Cô cũng trò chuyện với tôi một lúc lâu, bảo rằng chúng sinh trong thế giới của tôi đều đang chờ tôi cứu họ; nếu tôi không tu luyện nữa thì họ sẽ thế nào? Tôi thấy sốc. Ngay lúc đó, tôi quyết định phải quay lại tu luyện để hoàn thành thệ ước của mình.

Vững chắc thực tu suốt 10 năm qua

Kể từ khi quay lại tu luyện Đại Pháp, hàng ngày tôi đều kiên trì học hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và các kinh văn mới. Khi thấy buồn ngủ, tôi đứng hoặc quỳ để học Pháp. Đôi lúc không thể tập trung, tôi đọc lại những gì vừa đọc. Tôi cũng cố gắng hoàn thành năm bài công pháp mỗi ngày, và phát chính niệm vào bốn khung giờ.

Vì phải rời nhà lúc 6 giờ sáng để làm việc, nên tôi đã dậy lúc 2 giờ 50 sáng để luyện công. Tôi đi ngủ lúc 9:30 tối, rồi thức dậy lúc 11:50 tối để phát chính niệm. Sau đó, tôi ngủ lại vài tiếng trước khi thức dậy để luyện công. Tôi đã duy trì thời gian biểu này trong nhiều năm. Mặc dù chỉ ngủ vài tiếng mỗi ngày nhưng tôi không cảm thấy buồn ngủ mà lại tràn đầy năng lượng. Sau khi nhạc luyện công mới và bài công pháp thứ hai một tiếng được công bố, tôi đã luyện công buổi sáng trong hai tiếng rưỡi. Bất kể là ngày thường, cuối tuần, ngày lễ hay trong kỳ nghỉ, tôi luôn cố gắng hoàn thành tất cả các bài công pháp.

Tôi cũng gặp khảo nghiệm tâm tính. Thỉnh thoảng, khi chuông báo thức kêu, tôi không muốn thức dậy chút nào. Tuy nhiên, tôi nhớ mình là người tu luyện, nếu không chịu đựng chút khó khăn này, làm sao tôi có thể viên mãn? Vì vậy, ngay khi nghe thấy chuông báo thức, tôi liền bật dậy. Tôi cũng có thể tuân thủ việc phát chính niệm vào bốn thời điểm đã định. Nếu bỏ lỡ lần nào, tôi sẽ tìm thời gian để bù lại.

Hàng tuần, các học viên giao tài liệu giảng chân tướng cho tôi, và tôi tận dụng thời gian đi phát vào buổi chiều hoặc buổi tối. Cho dù phải đi bộ bao xa, hay leo bao nhiêu bậc thang, tôi luôn cảm thấy rất nhẹ nhàng và không bao giờ mệt mỏi. Bất kể trời gió, mưa, băng giá, đường phủ đầy băng tuyết, tôi vẫn luôn đi phát tài liệu cứu người.

Chú tâm học thuộc Pháp

Tôi tham gia một nhóm học Pháp mỗi tuần một lần. Năm 2018, một đồng tu đề nghị mỗi buổi học Pháp, sẽ học thuộc lòng hai đoạn trong Chuyển Pháp Luân. Tôi cảm thấy thuộc hai đoạn Pháp mỗi tuần thì hơi khó. Tôi nghĩ: Làm sao tôi có thể học thuộc cuốn sách nhiều trang như vậy? Ngay từ đầu, tôi đã không dồn hết tâm huyết vào việc học thuộc, tôi cũng không nhận ra tầm quan trọng của việc này hay hướng nội để xem xét lại.

Tôi cảm thấy nếu chưa thuộc kỹ cũng không sao, vì còn có các học viên khác nhắc cho tôi. Vì vậy, cứ đến lượt thì tôi đọc. Sau một thời gian, tôi nhận ra tâm thái này không đúng, vì tôi không coi trọng việc học thuộc Pháp. Sau đó, tôi chú tâm học thuộc từng đoạn Pháp và không cho phép mắc bất kỳ lỗi nào.

Tôi coi mỗi câu là một đoạn, và tôi học thuộc từng câu trong Chuyển Pháp Luân. Tôi phải nhẩm từng câu nhiều lần trước khi chuyển sang câu tiếp theo. Sau đó, tôi xem lại câu trước, rồi ghép lại, cho đến khi tôi thuộc lòng cả đoạn. Nhờ kiên trì học thuộc Pháp, tôi đã lĩnh hội được rất nhiều điều khi gặp khó khăn, tôi biết cách hướng nội và nghĩ cho người khác trước. Quá trình này cũng giúp tôi tu bỏ nhiều chấp trước.

Buông bỏ “tình” với gia đình

Vài năm trước, con trai và con dâu tôi muốn mua một căn biệt thự. Vì thiếu tiền trả trước nên các con hỏi tôi bán nhà để giúp, sau đó chuyển đến ở với chúng. Tôi không nghĩ nhiều và lập tức đồng ý. Ngôi nhà mới rộng rãi. Tôi có phòng ngủ riêng và đồ nội thất mới. Tôi thậm chí còn dọn dẹp nhà cửa. Mọi thứ dường như thuận lợi, và các con không phản đối tôi làm ba việc.

Tuy nhiên, sau khi dịch COVID-19 bùng phát, việc phong tỏa diễn ra khắp nơi và mọi người đều hoảng sợ. Các con tôi lo ngại việc tôi ra ngoài giảng chân tướng sẽ mang virus về nhà và ảnh hưởng đến chúng. Vì vậy, chúng không cho tôi ra ngoài nữa. Tôi kiên nhẫn nói với các con rằng đệ tử Đại Pháp được Sư phụ bảo hộ nên tôi sẽ ổn, nhưng chúng không nghe. Vì vậy, để không ảnh hưởng đến việc cứu người của tôi và tránh gây áp lực quá lớn cho các con, tôi quyết định chuyển đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô của con tôi.

Mặc dù chính tôi đã đưa ra quyết định đó, nhưng khi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy khó chịu. Tôi nghĩ: Mình đã vất vả nuôi dạy con trai, vậy mà nó lại đối xử với mình như thế này. Ngay lúc đó, một đoạn Pháp của Sư phụ hiện ra trong đầu tôi:

“Người ta nói: ‘Ta đến xã hội người thường, giống như đến khách sạn, tá túc vài ngày, rồi vội rời đi’. Một số người cứ lưu luyến nơi này mãi, quên cả nhà của bản thân mình.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Sau đó, tôi minh bạch rằng là một học viên, làm sao tôi có thể chấp trước vào những việc người thường? Mục đích cuối cùng của tôi là trở về gia viên với Sư phụ. Bây giờ tôi có môi trường tu luyện của riêng mình. Vì vậy, tôi thực sự cảm kích về việc này. Sự bực bội và cảm giác khó chịu của tôi lập tức tan biến.

Tu bỏ chấp trước trong khi cứu người

Khi đại dịch bùng phát lần đầu tiên vào đầu năm 2020, chúng tôi đều cảm thấy gấp gáp trong việc cứu người. Để giúp mọi người biết chân tướng, chúng tôi đã nỗ lực hơn nhiều. Tôi và một đồng tu đã phối hợp phát tài liệu chân tướng và dán tờ hướng dẫn cách tránh đại dịch. Chúng tôi đã phát những thông tin này cho mọi khu dân cư.

Hàng tuần, bất kể thời tiết thế nào, chúng tôi đều ra ngoài hai, ba lần. Chúng tôi đặt các tài liệu thông tin trong các túi quà nhiều màu sắc và phân phát khắp nơi, mỗi lần từ vài chục đến cả trăm bản. Chúng tôi đến từng hộ gia đình và treo túi tài liệu trên tay nắm cửa hoặc dính bằng nam châm trên mỗi cánh cửa. Trên đường đi, chúng tôi không nói chuyện gì không liên quan đến việc cứu người. Chúng tôi chỉ nhẩm “Luận ngữ” và các bài thơ trong Hồng Ngâm, cũng như phát chính niệm để làm tịnh trường không gian của những nơi chúng tôi đến. Chúng tôi cũng cầu xin Sư phụ để những người nhận tài liệu biết trân trọng và chia sẻ chúng với người thân và bạn bè của họ để họ có thể lựa chọn tương lai tốt đẹp cho bản thân.

Hồi còn đi phát tài liệu chân tướng một mình, tôi thấy một số nhà lắp đặt camera giám sát. Vì vậy, để bảo vệ bản thân, tôi không vào những nhà đó. Nếu thấy có người ra, tôi không dám phát tài liệu, mà nhanh chóng chạy xuống.

Sau khi bắt đầu phối hợp với đồng tu này, tôi nói với đồng tu rằng trên cửa có camera giám sát. Cô nói: “Nó không làm gì chúng ta được; chúng ta đang thực hiện sứ mệnh thiêng liêng.” Lời nói của đồng tu khiến tôi chấn động. Sau đó, tôi nhận ra việc cứu người của tôi là có điều kiện. Khi cảm thấy không an toàn, thì tôi không làm việc mình phải làm. Nếu không cứu người hữu duyên hay chúng sinh đã đặt hy vọng vô hạn vào chúng ta, tôi có còn là người tu luyện không? Tôi thực sự cảm kích lời nói đầy chính niệm của đồng tu. Khi đối chiếu với bản thân, tôi mới thấy rõ tư tâm của mình.

Gần đây, khi đang phát tài liệu, tôi thấy trên tường có thông báo “Bạn đã vào vùng giám sát”. Nhưng tôi không để tâm hay cảm thấy lo sợ. Tôi biết Sư phụ đang ở ngay bên cạnh tôi. Phát tài liệu xong, tôi vẫn cảm thấy rất bình tĩnh. Một lần, khi treo tài liệu lên nắm cửa, tôi thấy một người đàn ông đi về phía tôi. Tôi biết anh ấy đã nhìn thấy tôi, nhưng tôi rất điềm tĩnh nói với anh ấy: “Tôi đến đây để mang phúc báo cho anh.” Anh ấy không nói gì, và nét mặt của anh ấy rất hiền từ. Sau đó, tôi tiếp tục treo các gói tài liệu trên tay nắm cửa từng tầng mà không cảm thấy sợ hãi.

Thần tích của Đại Pháp trong đời tôi

Trong 10 năm qua, tôi luôn chiểu theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn và không ngừng đề cao tâm tính. Mỗi ngày học Pháp, luyện công, tôi liên tục được Sư phụ tịnh hóa thân thể. Vì vậy, tôi đã trải qua nhiều biến đổi cả về tinh thần lẫn thể chất. Tôi đã 62 tuổi và trông trẻ hơn những người cùng tuổi. Da tôi rất mỏng và mịn màng, rất ít nếp nhăn, nước da hồng hào.

Tôi cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng khi đi bộ. Khi đi thang bộ lên hơn 30 tầng để phát tài liệu, tôi không hề cảm thấy mệt. Tôi chỉ ngủ năm tiếng mỗi ngày, nhưng tràn đầy năng lượng. Bản thân tôi đã trải qua nhiều biến đổi đối với người tu luyện như Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân – nhất là từ khi chúng tôi học thuộc Pháp.

Năm 2019, công ty tôi đã tổ chức khám sức khỏe cho toàn bộ nhân viên. Khi siêu âm, tôi hỏi bác sỹ: “Bụng của tôi thế nào?” (Tôi đã phẫu thuật cắt bỏ tử cung cách đây 20 năm) Cô ấy nói với tôi: “Mọi thứ đều ổn.” Bắt đầu từ tháng 11 năm 2020, tôi bắt đầu có kinh nguyệt đều đặn. Trạng thái này diễn ra gần một năm. Lần tôi phẫu thuật cách đây 20 năm, bác sỹ nói: “Chị sẽ không có kinh sau khi cắt bỏ tử cung.” Khi đó, tôi mới 40 tuổi. Đó là một cú sốc đối với tôi, và tôi rất đau đớn. Giờ tôi lại có kinh nguyệt như bình thường. Đây không chỉ là một kỳ tích về mặt y học, mà còn là triển hiện Thần tích của Đại Pháp nơi thế gian con người! Đại Pháp đã vượt xa khoa học, và Sư phụ của chúng ta là toàn năng!

Giờ đây, tôi có thể tinh tấn bước đi trên con đường tu luyện của mình nhờ sự bảo hộ của Đại Pháp và Sư phụ. Ngài đã vớt tôi ra khỏi địa ngục và tẩy tịnh thân thể tôi để tôi có thể phản bổn quy chân.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/29/440292.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/29/202517.html

Đăng ngày 11-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share