Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Công tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-06-2022] Tôi tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) đã 24 năm và năm nay tôi 77 tuổi, sống ở vùng ngoại ô. Tôi luôn được đắm chìm trong Phật ân hạo đãng của Sư phụ. Nếu không có Sư phụ từ bi cứu độ, chúng ta sẽ không có cuộc sống an khang hạnh phúc và vinh diệu ngày hôm nay. Kiếp này có thể tu luyện trong Đại Pháp, còn có thể trợ Sư chính Pháp cứu độ chúng sinh, quả thực vô cùng may mắn. Con quyết sẽ không cô phụ sự từ bi khổ độ của Sư tôn.

Thông qua học Pháp, tôi ngộ được rằng trong tu luyện, cứ kiên tín Sư phụ, kiên tín Đại Pháp, chỉ cần trong tâm có Pháp thì quan nào cũng có thể vượt qua. Dưới đây là một vài ví dụ.

Gặp vấn đề đừng quên gọi Sư phụ

Ngày 23 tháng 12 năm 2000, tôi thanh trừ can nhiễu và đến nhà ga Cáp Nhĩ Tân. Tôi mua vé và chờ lên xe đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Lúc này, người thân trong nhà và một số quan chức chính phủ ở thị trấn phát hiện ra tôi đã rời đi, vì thế họ huy động hơn 20 người thân cùng cán bộ chính phủ đến thành phố Cáp Nhĩ Tân tìm tôi. Tất cả các con đường và nhà ga đều phái người đi tìm, giống như lật tung cả trời mà tìm vậy.

Khoảng 1 giờ 40 phút chiều bắt đầu soát vé, tôi đứng xếp hàng. Lúc này, tôi nhìn về phía trước liền thấy anh rể tôi đứng ở phía trước hàng bên trái. Lúc đó, tôi còn chưa kịp nghĩ gì, trong tâm chỉ nghĩ cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, xin hãy giúp con. Đừng để cho anh ấy nhìn thấy con.” Tôi lập tức quay mặt sang phía bên phải nhưng vừa nhìn lại thấy em gái út của chồng tôi đứng ngay phía bên phải. Tôi lại thầm cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, còn một người nữa ở đây, xin Sư phụ đừng để cho hai người họ thấy con.” Hai người họ ở phía trước nhìn cẩn cận thận từng người. Khi đến lượt tôi đứng trước họ, hai người họ như thể không nhìn thấy tôi vậy. Vậy là tôi đã đi qua cửa soát vé một cách thuận lợi.

Lúc đó, tôi căn bản cũng chưa hiểu thế nào là phát chính niệm, thậm chí cả cựu thế lực và an bài của chúng, tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết rằng lúc nào Sư phụ cũng ở bên tôi bảo hộ cho tôi. Nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi mới có thể thuận lợi mà bước lên tàu đi Bắc Kinh để chứng thực Pháp.

Loại bỏ nhân tâm đường đường chính chính thoát khỏi trại giam

Với sự tin tưởng vào chính phủ và quyền thỉnh nguyện được quy định trong Hiến pháp, tôi đến Quảng trường Thiên An Môn để nói cho mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Ngày 23 tháng 12 năm 2000, khi đến nơi, tôi thấy Quảng trường Thiên An Môn được lính canh gác rất nghiêm mật. Cảnh sát mặc thường phục và quân phục ở khắp nơi nên tôi không sao vào được.

Một cảnh sát mặc thường phục bắt tôi lại và yêu cầu tôi mạ lỵ Sư phụ và Đại Pháp. Tôi không làm theo, mà hỏi anh ta: “Các anh đang làm gì vậy? Tại sao các anh lại yêu cầu người khác mạ lỵ Sư phụ?” Họ kéo tôi vào một xe cảnh sát, rồi đưa tôi đến đồn cảnh sát Thiên An Môn và nhốt tôi vào chiếc lồng sắt. Tôi liên tục hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Ngày 29 tháng 12 năm 2000, cảnh sát từ đồn cảnh sát thị trấn đưa tôi quay trở lại trại tạm giam huyện. Một tháng sau, ngày 29 tháng 1 năm 2001, tôi bị chuyển đến nhà tù huyện, một nơi kỳ quái và kinh khiếp. Ngày nào tôi cũng nghe thấy tiếng chửi mắng đánh đập ở đó. Cục trưởng Cục An ninh Chính trị huyện và trưởng ban Chính trị và Pháp luật huyện hàng ngày đều đến nói chuyện với chúng tôi, tìm cách ép buộc chúng tôi phải viết cam kết chuyển hóa và từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công.

Một hôm, lính canh tìm tôi nói: “Ngày mai bà có thể về nhà. Bà viết cam kết rất tốt.” Tôi tự hỏi ai đã viết vậy. Điều họ nói là thật hay giả? Nhưng bất kể là ai viết, tôi cũng không thể thừa nhận, thừa nhận chính là làm hại họ.

Lúc này, tôi nghĩ: “Tại sao họ lại cần tôi phải thể hiện thái độ đồng ý trong khi bản cam kết đó là do người khác đã viết thay tôi? Chẳng phải chính là để tôi lựa chọn con đường cho mình sao? Nghe theo tà ác hay là đi theo Sư phụ. Tôi minh bạch được rằng thời khắc then chốt thì phải tự mình định đoạt cho bản thân.”

Vì vậy, tôi đã nói không phải tôi viết bản cam kết đó và tôi sẽ không thừa nhận. Lính canh nói nếu tôi không thừa nhận đã viết bản cam kết đó thì tôi sẽ không được thả. Tôi nói, “Căn bản không phải là tôi viết thì tôi thừa nhận thế nào đây? Tôi không tin anh có thể cầm tù tôi cả đời được. Tôi không nói đâu xa, chỉ nói nếu huyện chúng ta không có ai tu luyện mà chỉ có duy nhất một người tu luyện thì đó chính là tôi. Bây giờ, tôi mới cảm thấy lúc ấy, tôi có tâm tranh đấu, tâm hiếu thắng, tâm tự cho mình là đúng thật mạnh mẽ, tôi thực có lỗi với sự từ bi khổ độ của Sư phụ.

Tôi đã giảng chân tướng cho họ, nhưng vì danh lợi, họ vẫn làm việc họ phải làm. Ngày 9 tháng 4, tôi lại bị đưa đến phòng dự thẩm. Trưởng ban Chính trị và Pháp luật huyện đã đưa cho tôi giấy bút và yêu cầu tôi nhanh chóng viết cam kết từ bỏ tu luyện.

Ông ta nói: “Bà viết xong rồi về nhà. Nếu không viết, tất cả những ai đến Bắc Kinh thỉnh nguyện đều phải vào trại lao động cưỡng bức. Chỉ cần viết bốn bản cam kết, dễ thế còn gì. Tôi sẽ nói với Sư phụ của bà rằng tôi đã yêu cầu bà viết và đó không phải là ý muốn của bà. Sư phụ của bà sẽ không trách bà đâu.” Trong tâm tôi thầm nghĩ: “Chẳng phải anh sẽ lấy những thứ tôi viết rồi đến nói với Sư phụ rằng ông nhìn xem đệ tử của ông viết đây này sao.”

Nghĩ đến đó, trước mắt tôi bừng sáng, sao tôi lại không tận dụng cơ hội này để viết những gì tôi nên viết chứ? Mặt khác, những nhân tố tà ác ở các không gian khác nhất định sẽ bị diệt trừ. Vì thế, tôi không chút do dự cầm bút lên và viết bốn bản cam kết. Ở chính giữa phía trên tôi viết hai thật chữ to: “Thanh minh”, phía dưới ghi: 1. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. 2. Pháp chính càn khôn. 3. Tôi từ đáy lòng nói lớn Pháp Luân Đại Pháp hảo. 4. Tôi tu luyện Đại Pháp không bao giờ từ bỏ. Người thanh minh: [giấu tên], ngày 9 tháng 4 năm 2001.”

Từ đó về sau, họ không bao giờ yêu cầu tôi viết cam kết gì nữa. Ngày 14 tháng 5 năm 2001, tôi đường đường chính chính rời khỏi trại giam. Và từ đó đến nay, tôi luôn làm những việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm.

Thể nghiệm được uy lực của chính niệm

Làm tốt ba việc là trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp, cũng là sứ mệnh của bản thân. Vì vậy, việc tu luyện bản thân, chứng thực Pháp và cứu chúng sinh là ba việc nhất định phải làm mỗi ngày.

Một lần, tôi đã phun sơn lên những cây lớn và cột điện thoại ở hai bên đường, để sơn thành tấm biểu ngữ Đại Pháp vĩnh viễn ở đó. Phun chữ xong, tôi đạp xe về thẳng nhà. Tôi ngẩng đầu lên và thấy trước mặt không xa có một chiếc xe cảnh sát từ đồn cảnh sát ở thị trấn đang chạy về phía tôi. Tôi không chút sợ hãi, mà lập tức cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm, không thể để họ tạo nghiệp, hãy mau lái xe quay lại, tôi còn chưa xong việc, nên cũng không thể để họ trông thấy những chữ này, nếu tôi xóa đi thì làm sao cứu người đây? Khi tôi xuất một niệm như vậy, Sư phụ đã khiến xe họ đi chậm lại, quay đầu và lái đi khỏi. Tôi thực sự thể nghệm được uy lực vô tỉ của chính niệm.

Có một lần, tôi đến một làng khác giảng chân tướng, tôi gặp một người trên đường và nói chân tướng cho ông ấy. Ông vừa nghe, vừa cầm điện thoại thu hình lại, rồi nói đây là chứng cứ và ông ấy sẽ báo cảnh sát. Ông ấy còn nói điều bất hảo về Đại Pháp.

Lúc ấy, tôi nghĩ: “Không thể để ông báo cảnh sát được. Ông sẽ tạo nghiệp mất. Tôi cần tranh thủ thời gian nhanh chóng hướng nội xem mình có chỗ nào hữu lậu, không phù hợp với yêu cầu của Pháp không.” Tâm tôi bất động. Tôi nói đây đều là giả tướng, đồng thời phát chính niệm thanh trừ nhân tố tà ác đằng sau ông ấy. Lúc này, ông ấy cất điện thoại vào trong túi và nói: “Bà không được nói về Pháp Luân Công ở làng chúng tôi.” Nói rồi, ông liền rời đi.

Tôi ngộ được rằng vì ngay trong lúc nguy cấp, niệm đầu tiên tôi nghĩ tới là vì người khác, tôi đã buông bỏ được tự ngã. Niệm này không phải vì tự tư mà là thuần thiện và phù hợp với nguyên lý của Đại Pháp nên mới khởi tác dụng. Tôi thực sự cảm nhận được Sư phụ thời khắc đều ở bên cạnh bảo hộ.

Một lần khác, khi tôi bị đồn công an khám xét nhà, trưởng đồn cảnh sát dẫn theo năm, sáu người, trong đó có cả thư ký đảng ủy. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi chạy ba lần, rốt cuộc cũng thoát khỏi bị bắt.

Đặt đúng cơ điểm, tu luyện dựa trên Pháp

Sư phụ giảng:

“Vào 20 tháng Bảy, 1999 tôi đã đẩy toàn bộ các học viên [theo học Đại Pháp] trước 20 tháng Bảy đến vị [trí] rồi, đẩy đến vị trí tối cao của chư vị.” (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ [2002])

Tôi nghĩ Sư phụ đã đẩy chúng ta đến cao như vậy, chính Pháp đã đến tối hậu của tối hậu rồi, chúng ta cần luôn bảo trì chính niệm và thanh tỉnh. Khi gặp bất cứ sự việc gì, đầu tiên cần đặt đúng cơ điểm, sau đó cần xét xem làm thế nào để có thể dựa trên Pháp mà hành xử. Thời thời khắc khắc ghi nhớ bản thân là đệ tử Đại Pháp thời kỳ chính Pháp, là có sứ mệnh, có trách nhiệm cứu độ chúng sinh. Thời thời khắc khắc không thể quên mình là ai, bởi một khi trong tâm có Pháp sẽ không đi lầm đường. Trong vũ trụ, những nhân tố vi quan có thể gián cách chúng ta đều đã được Sư phụ giải quyết xong trong chính Pháp. Khi gặp vấn đề, chân ngã của chúng ta – chủ nguyên thần – có thể suy xét vấn đề dựa trên Pháp.

Ví như, tháng trước, một đồng tu tới nhà tôi để giải quyết một số vấn đề trong tu luyện. Sau khi chúng tôi trao đổi xong xuôi, đột nhiên điện thoại trong túi anh vang lên. Lúc ấy, tôi rất bình tĩnh, niệm đầu tiên nghĩ đến là vấn đề an toàn của anh ấy, tôi nói với anh ấy: Tới gặp tôi mà sao anh lại mang điện thoại vậy, anh biết nhà tôi và cục công an ở cùng một khu. Nhà tôi cũng bị lộ rồi mà. Đợt bắt giữ quy mô lớn năm 2018 cũng có tôi trong đó. Đại đội trưởng trong trại giam trước kia đã tố cáo tôi, Cục Công an tới nhà tôi để xác minh, họ đã đến đây nhiều lần và mới chỉ cách đây vài tháng thôi, anh mang điện thoại theo như vậy là không an toàn cho anh.“

Lúc này tôi nhớ đến một đoạn Pháp Sư phụ giảng:

“Một hôm, Thích Ca Mâu Ni cần tắm, ở trong rừng rậm ấy Ông yêu cầu đệ tử của mình dọn sạch bồn tắm. Vị đệ tử của Ông đến coi, thấy trong bồn tắm bám đầy côn trùng; nếu dọn sạch bồn tắm sẽ giết chết những côn trùng ấy. Đệ tử quay lại nói với Thích Ca Mâu Ni rằng bồn tắm bám đầy côn trùng. Thích Ca Mâu Ni không nhìn vị đệ tử này, nói một câu: ‘Con hãy đi dọn sạch bồn tắm’. Vị đệ tử này đến chỗ bồn tắm thấy rằng không biết hạ thủ ra sao; hễ [dọn] thì côn trùng phải chết; vị này loanh quanh một vòng rồi lại quay lại hỏi Thích Ca Mâu Ni: ‘Bạch Sư tôn, bồn tắm bám đầy côn trùng; nếu [dọn sạch] sẽ làm côn trùng kia chết mất’. Thích Ca Mâu Ni [đưa mắt] nhìn vị ấy và nói: ‘Điều ta bảo con là hãy đi dọn sạch bồn tắm’.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ rằng, tại sao Sư phụ giảng cho chúng ta về trạng thái tu luyện của đệ tử thời đó của Thích Ca Mâu Ni. Pháp lý cao hơn tôi chưa ngộ đến, chỉ ngộ được đoạn Pháp này có Pháp lý tín Sư tín Pháp. Chúng ta có 100% hoàn toàn tín Sư tín Pháp hay không? Chúng ta có thể thực sự nghe theo lời của Sư phụ không?

Sư phụ trong Pháp đã giảng nhiều lần về vấn đề an toàn điện thoại. Như vậy nhìn trở lại, chúng ta có hành xử được như hành xử của đệ tử của Thích Ca Mâu Ni năm đó không. Tôi biết hiện tại vẫn còn có đồng tu sử dụng wechat trên điện thoại. Thông qua sự việc này, tôi cũng tìm ra được rất nhiều chấp trước.

Vài ngày sau, đồng tu đó lại đến, đầu tiên tôi hỏi: anh có mang theo điện thoại di động không? Đây chính là không tin tưởng đồng tu, nghi ngờ vô căn cứ, chính là nghi tâm.

Tu luyện là nghiêm túc, tôi cảm thấy tu luyện chính là vô luận gặp chuyện gì đều dựa vào Pháp để đối chiếu xem có phù hợp với Pháp hay không, sau đó kịp thời tìm ra nhân tâm và tu bỏ nó. Chỉ có không ngừng hướng nội tìm ở bản thân, không ngừng tu, mới có thể theo kịp tiến trình chính Pháp, mới có thể chứng thực Pháp và cứu được nhiều chúng sinh hơn nữa.

Một hôm, toàn dân phải đi kiểm tra DNA, bạn của con gái tôi hỏi: tại sao dì bạn không tới làm. Con gái về nói với tôi việc này, tôi không nghĩ gì mà nói với con gái: sao con không hỏi lại bạn rằng việc này từ lúc nào lại thuộc về bạn quản vậy? Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền biết mình nói sai rồi, sau đó giải thể những lời vừa nói, lập tức dùng Pháp quy chính bản thân. Đó chẳng phải là tâm tranh đấu sao, tôi cảm thấy mình giống như trường hợp Sư phụ giảng trong Bài giảng thứ bảy về tâm tật đố của Thân Công Báo. Cần đem tất cả những tâm oán hận, tật đố, tranh đấu, tâm tự tư tự ngã từ trong tư tưởng mà chuyển biến quan niệm, dùng chính niệm của Thần để trong hành vi làm được đến vô tư vô ngã, tu bỏ các loại nhân tâm mà đạt tới tiêu chuẩn của đệ tử Đại Pháp, mới có thể chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh.

Mọi người minh bạch và cảm kích Đại Pháp

Những năm qua, tôi cũng nhớ mình đã cứu được bao nhiêu chúng sinh, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thống kê. Tôi chỉ đưa ra hai ví dụ để thấy được rằng chúng sinh thực sự cảm kích từ đáy lòng đối với Sư phụ và Đại Pháp.

Khi tôi một mình giảng chân tướng trên đường phố, một người đàn ông vui vẻ bước tới chỗ tôi và hỏi tôi có biết ông ấy không. Tôi nói tôi không nhớ nữa. Ông ấy nói: “Có năm, hơn chục người chúng tôi đến nhà chị trú mưa. Chị đã giảng chân tướng cho chúng tôi và giải thích những gì đang xảy ra với Pháp Luân Công.”

“Kể từ đó, mỗi ngày tôi đều niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Tôi không chỉ khỏi bệnh, mà phụ thể trên thân những năm qua tốn bao nhiều tiền không chữa được cũng sợ hãi mà biến mất. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ của Đại Pháp đã cứu tôi. Chị hãy giúp tôi và người nhà tam thoái nhé.”

Tôi nói anh cần có sự đồng ý của người nhà mới giúp họ thoái được. Ông ấy nói: “Cả nhà tôi đều minh bạch chân tướng và tất cả họ đều theo tôi niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Chúng tôi đều biết đệ tử Đại Pháp là những người tốt. Sau khi trở về, tôi sẽ nói cho người thân và bạn bè mình rằng: ‘Pháp Luân Đại Pháp là tốt’. Đại Pháp là chính Pháp. Pháp Luân Đại Pháp mới đúng là chân chính cứu độ chúng sinh!”

Trường hợp thứ hai, người lái xe minh bạch chân tướng đã nói: “Pháp Luân Đại thực sự tuyệt vời! Đệ tử của Pháp Luân Đại Pháp đều rất thiện lương. Anh giơ hai tay qua đầu và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Pháp Luân Đại Pháp vạn tuế, Sư phụ Pháp Luân Công vạn tuế”.

Cảnh tượng xúc động ấy thực sự vô cùng đáng nhớ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/18/441192.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/19/202864.html

Đăng ngày 12-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share