Bài viết của Hương Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-05-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, trải qua nhiều sóng gió bước tới ngày hôm nay, thời gian đã hơn 20 năm rồi. Tôi bị giam giữ bất hợp pháp hai lần, mỗi lần trong vòng hai năm hoặc ít hơn. Tuy nhiên, không điều gì có thể ngăn cản tôi kiên định tu luyện và quyết tâm theo Sư phụ trở về nhà.

Vượt qua nỗi sợ hãi

Vào năm 2019, khi tôi đang phân phát tài liệu giảng chân tướng, tôi bị một người dân chưa minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp báo cáo với chính quyền. Tôi cùng một học viên khác đã bị bắt và đưa đến một trại tạm giam. Sau một năm rưỡi tôi đã trở về nhà.

Sau đó tôi lập tức tham gia một nhóm học Pháp, nhưng nỗi sợ hãi bị bức hại của tôi quá dữ dội, nó bám lấy tôi như một cái bóng.

Trước khi bị bắt, tôi đã giảng chân tướng trực diện để cứu người, nhưng bây giờ tôi không dám mở miệng ra nữa. Tôi sợ đến nỗi khi đi phát tài liệu tôi cũng cải trang vì sợ bị người khác nhận ra. Tôi mang theo vài chiếc mũ để thay đổi, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Một lần tôi đọc một bài viết chia sẻ kinh nghiệm trên trang web Minh Huệ. Trong đó, đồng tu đã những người cảnh sát minh bạch chân tướng đã bảo vệ các học viên Đại Pháp khỏi bị bức hại. Vì vậy, tôi quyết định gửi một lá thư giảng chân tướng cho viên cảnh sát phụ trách trường hợp của tôi, với hy vọng rằng anh ấy sẽ không còn tham gia vào cuộc bức hại và lựa chọn cho mình một tương lai tốt đẹp hơn.

Khi đó tâm thái của tôi rất thuần tịnh, hoàn toàn vì muốn tốt cho viên cảnh sát đó. Sau khi học Pháp vào ngày hôm đó, tôi đã gửi bức thư đi. Tuy nhiên, ngay sau khi tôi gửi thư, nỗi sợ hãi lại quay trở lại. Rất nhiều suy nghĩ tiêu cực nảy sinh, tôi bắt đầu tưởng tượng rằng viên cảnh sát sẽ đoán được rằng chính tôi là người đã gửi bức thư. Hơn nữa, anh ấy cũng biết địa chỉ của tôi. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bị giám sát và theo dõi? Hằng ngày tôi đi học Pháp nhóm vào một giờ cố định. Điều này chẳng phải không an toàn cho các học viên khác sao? Càng nghĩ về điều này, tôi càng sợ hãi. Tôi có cảm giác dường như nguy hiểm sẽ đến rất nhanh, vì vậy tôi đã dọn dẹp chỗ ở của mình và giấu các cuốn sách Đại Pháp. Tôi không thể ngủ được và phải thức dậy để phát chính niệm.

Lúc này tôi mới nghĩ đến việc dùng chính niệm để phá tan nỗi sợ hãi của mình. Nỗi sợ hãi này không phải là chân ngã của tôi, tôi không thừa nhận nó. Tôi đã cố gắng cứu viên cảnh sát đó, vì vậy tôi đã gửi cho anh ấy bức thư. Vì vậy, mối quan hệ của chúng tôi là người cứu và người được cứu, không phải là bắt bớ và bị bắt bớ. Tôi là một đệ tử Đại Pháp đang bước đi trên con đường thần thánh. Tôi chỉ đi theo con đường tu luyện do Sư phụ an bài. Cựu thế lực không đủ tư cách dùng bất kỳ lý do nào để can nhiễu hay khảo nghiệm tôi. Họ hoàn toàn không thể chạm đến tôi. Ngoài việc phát chính niệm bốn lần mỗi ngày, tôi còn phát bổ sung thêm hai lần nữa. Do tôi thường xuyên phát chính niệm, trường không gian của tôi trở nên thuần tịnh hơn rất nhiều.

Một lần ở trong một bệnh viện tôi đã giảng chân tướng cho hai người tự xưng là hai mẹ con. Người mẹ đang nằm lên đùi cô con gái và xem điện thoại. Tôi ngồi cạnh cô con gái và bắt đầu trò chuyện với cô ấy. Cô con gái chăm chú lắng nghe nên tôi quyết định nói thêm một chút. Tôi đã đề cập đến “vụ tự thiêu Thiên An Môn” được dàn dựng. Tôi nói thêm về các phong trào chính trị bạo lực trước đây của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại những người tốt. Cuối cùng tôi cũng nói về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi đã giúp cô ấy thoái xuất khỏi các tổ chức thanh niên của ĐCSTQ.

Lúc này, tôi nhận thấy hình ảnh của tôi xuất hiện trên điện thoại của mẹ cô ấy. Vì tôi đang tập trung vào việc giảng chân tướng, tôi không để ý nhiều đến người mẹ. Chỉ sau khi tôi về đến nhà, tôi mới nhận ra rằng bà ấy đang ghi âm những lời tôi nói. Nỗi sợ hãi của tôi quay trở lại. Tôi nhanh chóng đến trước ảnh của Sư phụ và cầu xin Ngài giúp hóa giải ma nạn này. Đồng thời, tôi tâm niệm rằng mình là một đệ tử Đại Pháp có thần thông do Sư phụ ban cho. Tôi lập tức phát chính niệm, dùng ban vận công xóa đoạn ghi âm và ghi hình kia.

Lúc đó, tôi cảm thấy chính niệm của mình rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, khi nhìn lại, tôi nhận ra đây là một hình thức thừa nhận bức hại khác. Nếu tôi có thể nhìn mọi việc từ góc độ của Pháp, tôi không nên thừa nhận điều đó: Bà ấy không thể tiếp cận tôi và không đủ tư cách để can nhiễu dưới bất kỳ hình thức nào. Không được phép để chúng sinh phạm tội với Đại Pháp! Tôi là một đệ tử Đại Pháp, vậy làm sao bà ấy có thể can nhiễu đến tôi?

Khi tôi hướng nội, tôi thấy rằng trường không gian của tôi vẫn chưa đủ thanh tịnh, và có những vật chất gây ra sợ hãi. Đó chính là cựu thế lực đang cố gắng ngăn cản tôi cứu người. Tôi cần phủ nhận cựu thế lực, tìm ra nguyên nhân gốc rễ của nỗi sợ hãi và loại bỏ nó hoàn toàn, tôi đã coi trải nghiệm này như một bước để đề cao bản thân. Tôi cần suy nghĩ tích cực, tìm kiếm sự giúp đỡ từ các vị Thần và củng cố chính tín của mình.

Bằng cách liên tục học Pháp, phát chính niệm và loại bỏ tâm sợ hãi, chính niệm của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn. Giờ đây, tôi có thể trực tiếp giảng chân tướng và không còn sợ hãi khi phân phát tài liệu giảng chân tướng.

Uy lực của chính niệm

Một lần, chiếc răng hàm của tôi đột nhiên bị đau. Lúc đầu tôi không chú ý lắm. Sau đó nửa đầu và cả hai tai của tôi cũng bắt đầu đau. Tôi không thể ăn hay ngủ. Tôi phải phá bỏ can nhiễu này và không để nó ảnh hưởng đến tôi. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm một vài lần, sau một thời gian, răng của tôi không còn đau nữa.

Tôi thường sử dụng máy nghe nhạc nhỏ khi luyện công. Có một lần, hai nút của máy nghe nhạc không hoạt động. Sau đó tôi sử dụng chính niệm để giao tiếp với chúng: “Các ngươi là những sinh mệnh đến vì Pháp. Ngươi đồng hành cùng ta trong việc luyện công. Ngươi đã làm được rất nhiều việc. Ngươi thật may mắn, ta hy vọng ngươi có thể đi cùng ta cho đến giây phút viên mãn khi ta trở về ngôi nhà thực sự của mình. Bây giờ ngươi đang ở trong trạng thái không bình thường, hãy nhanh chóng dùng Đại Pháp để quy chính. Ta cũng có những chỗ làm chưa tốt và cần cải thiện. Chúng ta hãy cùng dùng Đại Pháp để quy chính. Hãy nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’” Ngày hôm sau, chiếc máy nghe nhạc đã hoạt động bình thường.

Tôi cũng có một chiếc điện thoại di động dùng để nhắc tôi phát chính niệm và luyện công mỗi ngày. Một lần chiếc điện thoại bị rơi xuống đất và không phát ra âm thanh nữa, vậy nên tôi chỉ có thể dùng chế độ rung. Đôi khi, tôi không nghe thấy tiếng rung vào nửa đêm. Tôi nói chuyện với chiếc điện thoại nhiều lần: “Tất cả là lỗi của ta. Ta đã vô tình làm ngươi bị vỡ, ta xin lỗi. Ta hy vọng ngươi sẽ bình phục càng sớm càng tốt. Ta không muốn bỏ ngươi. Xin hãy dùng Đại Pháp để quy chính.” Sau đó điện thoại của tôi cũng đã có thể sử dụng bình thường trở lại.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/14/441665.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/5/202105.html

Đăng ngày 24-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share