Bài chia sẻ của Quy Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-06-2022] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 92 tuổi sống ở vùng nông thôn tỉnh Hà Bắc. Tôi đã tới nhà con gái ở vài ngày để nhờ cháu giúp tôi viết xuống những kinh nghiệm tu luyện để chia sẻ với mọi người. Sau khi cháu viết xong, tôi vẫn cảm thấy những trải nghiệm của mình chưa được thể hiện đầy đủ. Vì vậy, sau khi trở về nhà, tôi lại nhờ con trai tôi giúp đỡ chỉnh lý.

Các con tôi không tu luyện, nhưng đều biết Đại Pháp là tốt. Tôi đã nhờ các cháu viết xuống những gì các cháu biết về việc tôi được hưởng lợi rất nhiều từ Pháp Luân Đại Pháp. Từ một người ốm yếu, tôi đã trở nên khỏe mạnh, tôi rất biết ơn sự cứu độ của Sư tôn! Sau khi các cháu hoàn thành, tôi đã chuyển bài viết cho một học viên, nhờ cô ấy giúp tôi thực hiện một số chỉnh sửa trước khi gửi lên Minh Huệ Net.

Hoàn cảnh gia đình tôi khá phức tạp. Con dâu tôi qua đời vì bệnh. Con trai tôi đã tái hôn. Vợ thứ hai của cháu có một đứa con trai 20 tuổi đang độc thân. Họ đã đến sống cùng với chúng tôi. Cứ như vậy, tôi đã có đứa cháu trai thứ ba. Hai cháu trai đầu của tôi đều đã lập gia đình và sống tự lập. Đối với đứa cháu trai thứ ba này, chúng tôi phải lo cưới hỏi cho cháu, giúp đỡ khi vợ của cháu sinh con, đồng thời cũng chăm sóc cho đứa con mới ra đời đó.

Vì vậy, tôi phải nấu ăn cho một gia đình sáu người và dọn dẹp nhà bếp. Mặc dù tôi đã làm những việc mình cần làm mà không hề tỏ ra không vui, nhưng thành thật mà nói, trong tâm tôi vẫn có một chút phân biệt, cảm thấy đứa cháu trai này không phải là người thân ruột thịt của tôi, nhưng tôi vẫn phải phục vụ gia đình cháu. Tôi biết cần phải loại bỏ tâm phân biệt này. Hơn nữa, họ cũng từng là người thân của Sư phụ và là những sinh mệnh đến vì Pháp. Nếu tôi làm tốt, họ sẽ biết Đại Pháp là tốt và được cứu. Nhưng đôi khi đi làm về mệt mỏi, tâm bất bình của tôi lại bùng lên. Tuy nhiên, khi tôi thấy gia đình con trai mình hòa thuận, tôi cảm thấy lẽ ra mình không nên mất bình tĩnh như vậy.

Tôi rời quê hương lên thành phố, chẳng phải tôi đến đây để phục vụ chúng sao? Mặc dù khi đó tôi đã không hoàn toàn có thể từ trong Pháp mà đề cao bản thân, nhưng tôi biết môi trường gia đình này là nơi để tôi tu luyện. Khi tôi đã loại bỏ hoàn toàn tâm bất bình của mình, năm nay gia đình cháu trai tôi đã dọn ra ở riêng.

Tuy nhiên, hằng ngày tôi vẫn phải giúp các cháu. Mỗi buổi sáng, con dâu đều nhờ tôi luộc một quả trứng cho cháu ngoại. Con dâu tôi gửi trứng luộc đến cho cháu ngoại, sau đó tôi mới bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho gia đình. Nói đến con dâu của tôi, cháu thực sự đã đến đây để giúp tôi tu luyện.

Khi con dâu sống cùng chúng tôi, bữa ăn phải được chuẩn bị sẵn sàng ngay sau khi cháu đi làm về. Sau khi ăn tối xong, cháu thường xem TV, đọc tin nhắn điện thoại hoặc thư giãn và ăn nhẹ. Ban đầu tôi cảm thấy mất bình tĩnh vì tôi không thích sự lười biếng của cháu. Tôi đã nhờ con dâu dọn dẹp nhà cửa, rửa bát và phụ giúp việc nhà, nhưng cháu chỉ cười mà không nói gì, sau đó cũng không làm gì cả.

Tất nhiên, tôi không bao giờ tỏ ra khó chịu với cháu và vẫn đảm đương mọi công việc trong gia đình. Tôi tự nhủ: Mình là một học viên, không có việc gì là ngẫu nhiên. Tôi chỉ nghĩ rằng việc này xảy ra là do tôi nợ họ và đang trả nợ. Vì vậy, tôi luôn có tâm trạng thoải mái khi chăm lo việc nhà.

Đồ ăn của tôi cũng đều là thức ăn thừa của mọi người. Ngoài ra, tôi cũng làm các việc mà không ai chịu làm. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ phàn nàn về gia đình con dâu và cháu trai với bất kỳ ai. Ai hỏi tôi, tôi luôn nói những lời tốt đẹp về họ. Tôi tự nhủ: Mình nên dẹp bỏ thái độ oán giận, coi thường người khác, phàn nàn về người khác hay sự mất bình tĩnh. Vì chúng không phải thuộc về tôi. Chúng là những chấp trước và quan niệm cần phải loại bỏ trong tu luyện của tôi. Sau khi loại bỏ chúng, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, tôi lại nhẩm câu:

“Khổ kỳ tâm chí.” (Khổ kỳ tâm chíHồng Ngâm)

Sau đó tôi lại tiếp tục làm việc mình cần làm.

Tuy nhiên, cũng có những lúc tâm thái của tôi không ổn định.

Vào thời điểm đó, tôi bắt đầu nghe chương trình phát thanh của Minh Huệ. Các bài chia sẻ của các học viên đã truyền cảm hứng và giúp tôi rất nhiều. Một lần nọ, tôi nghe một câu chuyện về hai mẹ con học viên nọ đã cố gắng giống như “tiểu hòa thượng”.

Tôi nghĩ: Đúng rồi! Tôi không nên coi mình là một bà già nữa. Tôi cũng muốn trở thành một “tiểu hòa thượng” làm những việc mà không ai ở chùa muốn làm.

Sau đó, tôi cảm thấy cơ thể mình run lên, với một dòng năng lượng ấm áp xuyên qua người tôi từ đầu đến chân. Tôi cực kỳ thích thú. Không có bất kỳ lời phàn nàn nào, tôi cảm thấy vô cùng thư thái. Tôi đã cảm tạ Sư phụ từ sâu thẳm trái tim. Thật tuyệt vời khi có Sư phụ ở bên cạnh!

Quay đầu nhìn lại, trước khi tu luyện, tôi là người rất ốm yếu. Tôi bị thoái hóa đốt sống cổ, cứng vai, thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng và nặng hơn nữa là bệnh hen suyễn. Tôi đã luôn cần người khác chăm sóc, chứ đừng nói đến chuyện đi chăm sóc người khác. Mặc dù vậy, khi đó tôi vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.

Kể từ năm 1997, khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tất cả bệnh tật vốn luôn hành hạ tôi trong vài thập kỷ đều đã biến mất. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng và không còn bệnh tật!

Chẳng bao lâu sau, tôi đã có thể làm việc trên cánh đồng. Tôi cũng học cách đi xe đạp khi đã 67 tuổi! Đó là nhờ Sư phụ Lý Hồng Chí từ bi đã loại bỏ nghiệp lực cho tôi và mang lại cho tôi một cơ thể khỏe mạnh. Nếu không có Sư phụ, không có Đại Pháp, tôi đã không được như ngày hôm nay!

Ngay sau khi bệnh tật của tôi được loại bỏ, tôi bắt đầu tham gia nhóm học Pháp mỗi buổi tối. Nhìn thấy mọi người cầm cuốn Chuyển Pháp Luân để đọc, tôi trở nên lo lắng. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con là đệ tử kém cỏi của Ngài. Con chưa bao giờ đi học. Làm thế nào để con có thể đọc cho đúng cuốn sách này đây ạ?“

Tôi thường cầm cuốn sách và ngồi thẳng lưng để luyện đọc Pháp. Đôi khi tôi thấy mệt mỏi, liền nằm xuống và nhìn lên trần nhà. Nhìn đến đâu cũng đều thấy những ký tự lần lượt hiện lên. Chúng di chuyển như phụ đề trên TV, tôi có thể xem bất cứ khi nào mình muốn. Chúng không chỉ xuất hiện ở trên trần nhà mà còn xuất hiện ở khắp nơi khác trong phòng, bất kể tôi đang nhắm mắt hay mở mắt. Khi tôi nhắm mắt luyện bài công pháp thứ hai, những ký tự đó lại xuất hiện trước mặt tôi. Những ký tự này cứ hiện ra trước mắt và đọng lại trong tâm trí tôi.

Những sự việc như vậy vẫn luôn diễn ra từ khi tôi bắt đầu tu luyện và cho đến cả bây giờ.

Chính Sư phụ đã khiến những chữ này xuất hiện trong tâm trí và trái tim tôi. Bây giờ tôi đã có thể đọc Chuyển Pháp Luân cũng như tất cả các bài giảng mới của Sư phụ. Khi gặp những từ mà tôi không biết, tôi sẽ hỏi mọi người trong gia đình.

Tôi đã 92 tuổi rồi, nhưng thính giác và thị lực vẫn tốt, lưng vẫn thẳng. Tôi có mái tóc đen, mượt và bóng. Răng của tôi cũng tốt. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng khi đi bộ. Những việc giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, tôi đều làm rất nhanh. Ngoài ra, tôi đã không dùng bất kỳ loại thuốc nào trong hơn 20 năm qua. Mỗi ngày tinh thần của tôi đều rất tốt. Không ai nói tôi là người đã ngoài 90 tuổi!

Có những lần tôi xuất hiện các triệu chứng nghiệp bệnh. Khi điều đó xảy ra, niệm đầu tiên của tôi luôn là: “Một học viên sẽ không có bất kỳ bệnh tật nào!” Sau đó, tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm của mình trong khi hướng nội để xem tà ác đang lợi dụng chấp trước nào của tôi để can nhiễu.

Đồng thời, tôi phát chính niệm mạnh mẽ để phá bỏ mọi nhân tố tà ác đang cố gắng bức hại tôi. Cơ thể của tôi chỉ để chứng thực Pháp, chứ không thể bị tà ác bức hại. Mặc dù tôi có những thiếu sót, tôi sẽ không cho phép tà ác bức hại tôi. Tôi để Sư phụ an bài mọi thứ. Đối với những thiếu sót của tôi, chúng sẽ được chính lại trong Pháp, chứ không thể bị tà ác lợi dụng.

“Phật nào, Đạo nào, Thần nào, ma nào, đều chớ có mong động được cái tâm của tôi.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, tôi luôn đối mặt với khổ nạn với tâm bình tĩnh và không bao giờ cảm thấy sợ hãi. Khi tôi không thể chịu đựng được, tôi đã cầu xin sự giúp đỡ của Sư phụ. Mỗi lần như thế, giả tướng nghiệp bệnh của tôi biến mất khá nhanh.

Vào lúc 3 giờ 20 phút sáng ngày 25 tháng 8 năm 2020, tôi vừa định thức dậy để luyện công thì đột nhiên nhận ra rằng chân trái của tôi bị sưng. Toàn bộ vùng chân đau đớn vô cùng. Cơn đau mạnh mẽ đến mức tôi thậm chí không thể vắt chân được. Tôi ngay lập tức nói: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, tà ác nào cũng không thể làm tổn thương ta. Pháp chính càn khôn. Tà ác toàn diệt. Tôi tiếp tục phát chính niệm mạnh mẽ. Vào lúc 3 giờ 40 phút sáng, giả tướng nghiệp bệnh này đã biến mất. Sau khi luyện công xong, tôi đi chuẩn bị bữa sáng như bình thường.

Sau đó, tôi đã chia sẻ với con trai và vợ của cháu những gì đã xảy ra với tôi vào sáng hôm đó. Tôi nói: “Nếu tôi không được Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp che chở, ai biết được điều gì sẽ xảy ra với mẹ. Các con thực sự nên cảm ơn Sư phụ và Đại Pháp. Với tuổi của mẹ, nếu mẹ bị ốm, chẳng phải các con sẽ phải chăm sóc mẹ rồi sao?”

Một lần nữa, gia đình tôi được chứng kiến ​​sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Họ cảm thấy thực sự biết ơn Sư phụ!

Tôi sống trên tầng bốn của tòa nhà không có thang máy. Khi thấy tôi đi bộ lên xuống cầu thang rất nhanh, những người sống trong khu nhà tôi đều ghen tị với sức khỏe và trạng thái tinh thần tốt của tôi.

Sư phụ cũng đã an bài cho tôi gặp những người có duyên để tôi có thể nói cho họ biết chân tướng về Đại Pháp. Một số người hỏi tôi: “Bác chăm sóc bản thân như thế nào? Chế độ ăn của bác như thế nào?“ Tôi chỉ mỉm cười và đáp: Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Môn này có tác dụng chữa bệnh và giữ cho thân thể khỏe mạnh, vô cùng tuyệt vời. Sau đó họ hỏi: “Có thật không bác?” Tôi nói: “Thật mà. Mọi vật chất trong vũ trụ đều được bao hàm trong môn tu luyện này. Nếu thiếu bất cứ vật chất gì trong cơ thể, khi tu luyện môn này, các bác sẽ được bổ sung đầy đủ. Vì vậy, tôi không phải lo lắng về dinh dưỡng, cũng như không phải quá chú ý đến việc phải ăn những gì. Nếu không thì làm sao tôi có được một cơ thể khỏe mạnh như vậy? Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, làm sao tôi có thể có một trạng thái tinh thần tuyệt vời như vậy?” Sau đó tôi nói với họ về vụ “tự thiêu” được dàn dựng tại Quảng trường Thiên An Môn và việc thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Sau khi họ lắng nghe chân tướng, hầu hết đều đã dùng tên thật để thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi biết rằng Sư phụ ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh như vậy là để tôi giảng chân tướng và cứu người. Tôi sẽ cố gắng tinh tấn để tu luyện bản thân thật tốt và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa, để Sư phụ có thể yên tâm.

Con xin cảm tạ ơn cứu mạng của Sư phụ! Hợp thập!

Cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/5/444479.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/5/202102.html

Đăng ngày 23-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share