Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp miền đông bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-06-2022] Do tình hình dịch bệnh, khu vực chúng tôi bị phong tỏa hơn 40 ngày. Điều này đã làm đảo lộn cuộc sống sinh hoạt của tôi. Trước đây, tôi thường đi làm vào buổi sáng, còn buổi chiều ra ngoài giảng chân tướng trực diện. Buổi tối, về đến nhà, chồng tôi đã chuẩn bị xong bữa tối. Chồng tôi thất nghiệp nên anh đảm đương việc nội trợ. Thỉnh thoảng anh mới ra ngoài làm chút việc thời vụ. Anh ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Vì chính sách phong tỏa, tôi phải ở nhà nên đột nhiên phải đảm đương rất nhiều việc vặt trong gia đình. Nhìn thì chỉ là việc lặt vặt, nhưng chúng lại phơi bày ra rất nhiều chấp trước của tôi. Trước tiên, tôi nghĩ vì tình hình dịch bệnh không thể ra ngoài, tôi nên dành nhiều thời gian hơn để học hệ thống một lượt kinh văn giảng Pháp tại các nơi của Sư phụ. Tất cả những gì tôi nghĩ tới đều là “tôi”. Tôi nhận ra tư tâm của mình.
Vấn đề thứ hai là về việc nấu ăn. Cuộc sống trước đó khiến tôi hình thành quan niệm rằng chồng tôi thất nghiệp ở nhà, còn tôi làm công tác bên ngoài, tôi đóng góp cho gia đình nhiều hơn, nên đương nhiên chồng tôi cần đảm đương hết thảy việc nhà. Tôi ôm giữ một thái độ rằng mình giỏi giang hơn chồng.
Một hôm, chồng tôi bảo tôi nấu ăn, nhưng tôi không muốn, trong tâm thầm phàn nàn: mình vừa ở nhà liền bảo mình nấu cơm rồi. Tôi đã không nghĩ cho anh ấy — vốn là bậc trượng phu, hàng ngày phải đảm nhận công việc bếp núc thật không hề dễ dàng.
Lúc tôi nấu ăn, thấy bếp, tủ bát đều chưa được thu dọn sạch sẽ, tôi liền trách móc anh. Càng nói, tôi càng gay gắt, toàn bộ tâm oán hận của tôi đều bộc lộ ra hết. Lúc này, chồng tôi nói: “Em có thể đối xử tốt với người khác. Vậy sao lại không đối xử tốt với anh?” Tôi lặng người, một người tu luyện mà bị nói như vậy, tôi nhận ra chính là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi thông qua lời của chồng tôi.
Chồng tôi có thói xấu là hút thuốc và uống rượu. Hàng ngày nhìn anh, tôi đều thấy phiền lòng. Mỗi khi anh vừa châm điếu thuốc, tôi liền khó chịu nói: “Anh ra ngoài hành lang mà hút”, hơn nữa còn cằn nhằn thêm vài câu. Điều này khiến tôi nhận ra tâm lấn át và coi thường người khác.
Trước đây, chính vì những thói xấu của chồng mà chúng tôi thường xuyên cãi nhau. Nhưng từ khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi tưởng rằng mình đã loại bỏ được tâm phàn nàn này, nhưng thực ra tâm đó tôi vẫn chưa buông, chỉ là không cãi nhau mà thôi. Hơn nữa, bởi vì tôi thường xuyên không ở nhà nên mắt không thấy, tâm không phiền. Hiện giờ, khi hàng ngày đều nhìn thấy chồng hút thuốc và uống rượu, tôi cảm thấy rất khó chịu trong tâm.
Tại sao tôi lại cảm thấy không thoải mái như vậy? Chẳng phải đó là tâm chấp trước sao? Đó cũng không phải là trạng thái của người tu luyện. Tôi tĩnh tâm lại, hướng nội và thấy rằng tôi đã không từ bi và quá chấp vào những khuyết điểm của chồng. Tôi phải buông bỏ hết những tâm không tốt này, không thể trì hoãn thêm nữa. Tôi đã ôm giữ chúng quá lâu rồi.
Một hôm, trong bữa cơm, chồng tôi nói: “Anh sẽ bỏ rượu.” Khi tôi loại bỏ tâm chấp trước của mình, chồng tôi đã thay đổi. Nếu như tôi sớm buông bỏ, chẳng phải chồng tôi đã sớm không uống rượu nữa rồi sao? Hướng nội tìm quả đúng là một Pháp bảo!
Thông qua những ngày ma luyện bản thân, tôi đã có thể làm việc nhà mà không phàn nàn. Trước kia, tôi đã không chú ý đến những chi tiết này. Khi thấy chồng tôi hút thuốc hay uống rượu, tôi đã có thể thản nhiên xem như nhìn mà không thấy. Kỳ thực, chồng tôi tựa như một tấm gương, anh làm mọi việc rất bình thản, việc gì cũng không cố chấp. Ví dụ như trong khi lau cửa kính, anh nói: “Em cứ lau sạch phía bên trong phòng là được rồi, bên ngoài có thể lau được bao nhiêu thì lau, kẻo bị ngã”. Nhưng tôi nhất định phải lau cả trong lẫn ngoài.
Khi rửa muôi lớn, tôi dùng miếng cước kim loại cọ sạch từng chút một. Chồng tôi từ trong phòng nói vọng ra: “Như thế là sạch rồi! Em đừng cọ nữa!” Nhưng tôi vẫn cứ chà. Tôi thậm chí còn rửa lại cả những thứ mà chồng tôi đã rửa để mọi thứ thật hoàn mỹ. Chồng tôi nói: “Em thật ngoan cố”. Tôi nhớ có hôm, tôi cọ một cái nồi cũng theo cách như vậy. Nó đã sạch rồi mà tôi vẫn cứ cọ. Tôi cọ quá mạnh đến nỗi đáy nồi bị thủng một lỗ và không thể dùng được nữa. Chồng tôi lại chỉ ra cho tôi: “Em quá ngoan cố”. Đó là gì vậy, chẳng phải là chấp trước ư? Tôi đã không thuận theo tự nhiên.
Những ngày đó, tôi tăng cường học Pháp. Tôi lấy các kinh văn giảng Pháp trước 20 tháng 7 năm 1999 để học hệ thống một lượt. Tôi đã phát hiện ra nhiều chấp trước và phát chính niệm để thanh trừ chúng. Hiện giờ, tôi đả tọa một giờ không đau chân nữa, cũng có thể tĩnh lại được. Tôi đã được thể nghiệm sự siêu thường của Đại Pháp.
Cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ! Con nhất định sẽ buông bỏ hết thảy các chấp trước, cùng Sư phụ về nhà.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/4/443939.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/31/202551.html
Đăng ngày 21-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.