Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục
[MINH HUỆ 01-05-2022] Con đường tu luyện của tôi đã trải qua một quá trình khúc khuỷu quanh co. Từng vì lầm tin tà thuyết oai lý của Trung Cộng mà suýt rơi vào quỷ môn quan vạn kiếp không trở ra được. May mắn nhờ Sư tôn từ bi vĩ đại an bài đồng tu giúp tôi thoát khỏi xiềng xích tinh thần của tà ma, mới thoát thai hoán cốt và tái sinh.
Năm 38 tuổi, tôi từ quân đội chuyển ngành sang làm công chức trong một cơ quan chính quyền cấp thành phố. Vào thời điểm đó, tôi vẫn còn sức khỏe tốt và cơ bản đảm nhiệm được công việc. Nhưng từ 40 tuổi, nhiều căn bệnh đã ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi, khiến tôi dần dần bị quấn vào đó. Đầu tiên, lưng và chân đau đến nỗi không thể duỗi thẳng thắt lưng, thậm chí đi bộ cũng rất khó khăn (thắt lưng của tôi từng bị thương trong quân đội), được bệnh viện chẩn đoán là thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng. Nằm viện hơn hai tháng, sau ba lần dùng phương pháp kéo thì triệu chứng thuyên giảm, nhưng sau khi xuất viện, chứng bệnh cứng đầu “lồi đĩa đệm thắt lưng” vẫn hành hạ tôi hết lần này đến lần khác; hai năm sau, tình trạng tức ngực, khó thở, và cảm giác khó chịu của tim đập đứt quãng “ngừng đập” (nhịp đập sớm) lại xuất hiện. Mỗi ngày đều cảm thấy sức cùng lực kiệt, ban đêm buồn ngủ đến độ hai mắt không mở lên nổi nhưng vẫn không sao ngủ được, khổ không kể xiết.
Có đồng nghiệp kiến nghị đưa tôi đi luyện một môn khí công nào đó (trước đây tôi chưa bao giờ tiếp xúc qua bất kỳ môn khí công nào), nhưng khi luyện đến ngày thứ hai thì xuất hiện khó chịu nghiêm trọng, hầu như ngất xỉu ở chỗ luyện công, nên đành bỏ cuộc. Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ liên tục nói “huyết áp quá cao” (chỉ số cao tới 170/280 mmHg), phải nhập viện điều trị. Sau một tháng nằm viện, huyết áp của tôi hạ xuống, khi ra viện, bác sĩ liên tục dặn dò: “Hễ không khỏe thì lập tức đến bệnh viện khám nhé; uống thuốc bốn lần một ngày và phải đúng giờ!”
Sau một thời gian, tôi lại cảm thấy cơn đau dạ dày ngày càng tăng. Sau những xét nghiệm vô cùng khó chịu như nội soi dạ dày, nội soi đại tràng, nội soi hậu môn thì kết luận là viêm teo dạ dày mãn tính. Nằm viện được hai tháng, sau khi hội chẩn với các bác sĩ chuyên khoa tiêu hóa và tim mạch, bệnh viện khuyên tôi nên về nhà từ từ điều dưỡng, bác sĩ điều trị chính nhỏ nhẹ nói với tôi: Thuốc chống đông máu mà anh sử dụng để điều trị bệnh tim là bắt buộc, cuối cùng tổn hại là gan và thận, nhưng chính dạ dày đang phải ‘đứng mũi chịu sào’, tuy nhiên nếu không có loại thuốc này thì tim của anh không thể chịu đựng nổi, hiện nay vấn đề này đang là một vấn đề y tế nan giải trên toàn thế giới, chỉ có thể coi đây là vấn đề nổi cộm nhất.
Những ngày sau đó, tôi liên tục đau đớn vật vã và khổ sở chạy chữa khắp nơi.
Vào mùa thu năm 1996, nhờ bạn giới thiệu, tôi may mắn đắc được Pháp Luân Đại Pháp. Trong luyện công, tôi nghiêm túc lĩnh ngộ, luôn luôn chiểu theo Pháp lý của Đại Pháp, kiên trì thực hiện theo tiêu chuẩn của người tu luyện. Bất tri bất giác, tất các những bệnh đã đeo bám tôi nhiều năm đều biến mất. Trước đây, khi ra vào văn phòng và ký túc xá của tôi (tất cả trên tầng ba) đều phải dùng tay kéo chân, thở hổn hển mới có thể đi hết (mấy tầng), nhưng giờ đi như có người đẩy sau lưng vậy, nhẹ nhàng và không hề tốn sức lực, thực sự thể nghiệm được cảm giác hết bệnh thân nhẹ nhàng.
Trong những năm đó, ngoài việc hoàn thành tốt công việc, tôi còn phải đảm đương những việc nhà tương đối nặng: Mỗi ngày đạp xe hàng chục km đi và về từ đơn vị công tác, giữa hai bên gia đình và nhà trường, chăm sóc mẹ vợ già bị tai biến mạch máu não (bố vợ mất, mẹ vợ già không ai trông coi), đón con gái nhỏ còn đang học tiểu học. Nhưng tôi vẫn tràn đầy sinh lực và làm việc không biết chán, không hề cảm thấy mệt mỏi. Nhiều năm liền được đơn vị đánh giá là nhân viên làm việc tiên tiến, lao động kiểu mẫu cấp khu vực, nhiều lần được tặng bằng khen cá nhân hạng ba.
Ngoài việc hồi phục thể chất, tôi còn thực sự vượt qua một quan tâm tính.
Một lần, một đồng nghiệp cấp cơ sở đến văn phòng công tác, tôi đã giới thiệu với cô ấy đồng nghiệp lái xe mới của văn phòng. Sau khi tiễn khách, vừa trở lại văn phòng, người đồng nghiệp mới bỗng đỏ mặt tía tai quát tôi. Tôi lập tức nhận ra rằng chuyện này không phải là ngẫu nhiên, nhất định có liên quan đến tu luyện của tôi. Tôi mỉm cười, bình tĩnh nói với anh ấy, đầu tiên đừng vội nóng, có chuyện gì từ từ nói, nếu tôi sai ở đâu, anh hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ xin lỗi anh. Đồng nghiệp khác cũng phê bình anh ấy quá hấp tấp và bốc đồng. Người đồng nghiệp đó cũng hết giận, anh ấy nhẹ nhàng nói với tôi rằng, tôi đến đơn vị anh, không chỉ với tư cách tài xế mà còn có thể làm bất kỳ công việc nào khác trong văn phòng. Tôi tiếp lời của anh ấy rằng, tôi tiếp thu phê bình của anh. Là do tôi vùi dập nhân tài, tôi xin lỗi anh! Trong văn phòng bỗng tràn ngập bầu không khí tường hòa.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, tập đoàn Giang Trạch Dân và Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công, tiến hành tuyên truyền bôi nhọ một cách phô thiên cái địa, đối diện với sự thay đổi đột ngột “mây đen áp xuống thành phố như muốn hủy diệt thành phố”, do tôi học Pháp không sâu nên rơi vào trạng thái mơ hồ, bị cựu thế lực an bài “ở nhà luyện công”, mỗi ngày “bị học tập” các tờ báo, tạp chí và tài liệu video mà họ cung cấp (trên thực tế, đó toàn tà thuyết oai lý của tà đảng bôi nhọ Đại Pháp). Tôi bị phong bế trong một vòng tròn hẹp giới hạn bởi đơn vị, mặc dù vẫn có thể luyện công, và đi tham gia một số “lớp học khoa học dưỡng sinh”, nhưng hoàn toàn ngăn cách kết nối với Đại Pháp và các đồng tu. Tư tưởng của tôi dần dần lệch khỏi Đại Pháp, thân thể khỏe mạnh cũng ngày một sa sút, cho đến lúc xảy ra “nhồi máu cơ tim lớn”, tôi đành phải nhập viện để đặt stent tim khi đã 60 tuổi (2010). Sau khi phẫu thuật phải uống thuốc. Nhưng kết quả lại gây ra vấn đề về dạ dày cũ, khiến tôi lại rơi vào hai vòng luẩn quẩn “không dùng thuốc tim mạch thì không chịu nổi, mà dùng thì bao tử cũng đau không chịu nổi”.
Tôi kiên trì chế độ ăn uống và “khoa học dưỡng sinh” mỗi ngày, tôi còn mua các sản phẩm dinh dưỡng chăm sóc sức khỏe với giá cao theo kiến nghị của các chuyên gia dinh dưỡng. Nhưng kết quả sau khi đổ ra một lượng lớn tiền là, ngoại trừ bệnh đau dạ dày giảm được chút ít ra, thì bệnh tim hễ động một tí là kháng cự tôi. Một buổi tối mùa đông năm 2013, khi tôi vừa rời ký túc xá chuẩn bị đi dạo thì đột nhiên cảm thấy triệu chứng tim rất khó chịu, tôi lập tức trở về ký túc xá, uống thuốc mới, rồi nằm xuống giường. Khi đó vợ tôi đã nghỉ hưu và ra nước ngoài giúp con gái chăm cháu, trong căn nhà lớn chỉ có mình tôi cô độc, trong tâm tôi trống rỗng lạ thường, thường thấy trong các bài báo trên nhiều kênh truyền thông đưa tin về xác những người già trơ trọi trong ngôi nhà đơn độc và những trường hợp khác, luôn lởn vởn trong tâm tôi. Tôi đã được đưa đến bệnh viện. Hàng ngày tôi sống trong sự đau đớn gặm nhấm, tôi thực sự lo lắng rằng một ngày nào đó mình cũng trở thành “vai chính” trên “bản tin”…
Cho đến ngày đó, ngày 4 tháng 6 năm 2014, tôi bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại hiển thị số điện thoại cố định của mẹ tôi, nhưng sau khi bắt máy, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà đã lâu không gặp – một đồng tu cũ! Trong phút chốc, tôi cảm thấy không khí như đóng băng, trong tâm có vạn lời muốn nói, nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, tôi nghẹn ngào và chỉ có thể nói được một câu “Tôi sẽ quay lại… ” và sau đó tôi không nói được gì nữa. Tôi quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ, những giọt nước mắt hối hận tuôn rơi, và hơn thế nữa là niềm vui được tái sinh: Đệ tử lạc lối, cuối cùng đã tìm được nhà rồi! Tôi định nghĩa ngày này là “Quay về Đại Pháp – ngày tái sinh của tôi”.
Kể từ ngày đó, chủ nguyên thần của tôi lại làm chủ thân tâm tôi. Đầu tiên, tôi viết nghiêm chính thanh minh và vô hiệu lực tất cả những lời nói hành vi không phù hợp với tiêu chuẩn yêu cầu của Đại Pháp trong thời gian bản thân mê mờ (trước đây tôi đã làm thanh minh thoái xuất Đảng, Đoàn, Đội của tà đảng Trung Cộng), biểu thị quyết tâm bắt đầu lại từ đầu, kể từ bây giờ, tinh tấn thực tu, cố gắng làm ba việc mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta, bù đắp gấp đôi những tổn thất do lỗi của tôi gây ra cho Đại Pháp, phủ định toàn diện an bài của cựu thế lực, kiên tu Đại Pháp đến cùng, theo Sư phụ trở về nhà!
Mỗi ngày tôi thức dậy sớm lúc 3 giờ 50 phút, hoàn thành năm bài công pháp, phát chính niệm toàn cầu bốn lần và không bỏ sót lần nào. Kể từ đó, tôi tập trung toàn thân tâm vào học Pháp, học thuộc Pháp, và phối hợp với đồng tu in kinh sách Đại Pháp, in ấn và phát cuốn tài liệu chân tướng nhỏ, tờ rơi, v.v.. Tôi tìm lại những đồng tu lạc lối, giảng chân tướng và khuyên tam thoái cho họ, giúp đồng tu soạn thảo, sửa đổi, gửi các tài liệu pháp lý tố cáo Giang Trạch Dân, v.v., tôi không hề cảm thấy mệt mỏi và không dám giải đãi dẫu chỉ một chút.
Trong buổi chia sẻ học Pháp nhóm vào mùa đông năm đó, có đồng tu nói đến thể hội thực hiện lời hứa cá nhân, làm tôi chợt nhớ đến lời hứa với mẹ cách đây vài năm: Nói chuyện với bốn em gái của tôi về khoản tiền đền bù đã được phân bổ cho tôi khi nhà nước phá dỡ ngôi nhà cũ. Chuyện này đã trôi qua nhiều năm, và tôi cũng quên mất. Thoạt nghĩ, tôi đã giật mình toát mồ hôi lạnh: Người tu luyện sao có thể thất hứa! Phải thực hiện lời hứa ngay bây giờ! Khi tôi nói với mẹ (đồng tu) về điều này, mẹ cũng bày tỏ sự đồng ý. Tôi chia đều 33.000 Nhân dân tệ mà tôi nhận được thành năm phần cho năm anh chị em, rồi đưa cho mỗi em gái 7.000 Nhân dân tệ. Các em gái liền nói, anh cả chia tiền được đền bù cho chúng ta, chưa kể còn nhiều hơn mức trung bình. Từ nay về sau, đối với những chuyện của anh cả và mẹ trong gia đình, chúng ta phải cố gắng làm tốt mới xứng đáng với anh cả. Và, mối quan hệ gia đình của chúng tôi đã hòa thuận hơn.
Khoảng một tuần sau đó, tôi đột nhiên xuất hiện trạng thái tiêu nghiệp khá nghiêm trọng: Đau não phải dữ dội, đau họng, nghẹt mũi, ho dai dẳng có đờm, nước mũi đặc, và ngày càng nặng hơn, đêm nào cũng phải chuẩn bị sọt giấy, bình khạc nhổ và rất nhiều khăn giấy ở cạnh giường, rất giống với viêm phổi do tâm trạng buồn bã từng quấy nhiễu tôi nhiều lần trước đây, nhưng khi học Pháp luyện công thì tôi không bị ho hay nghẹt mũi. Mẹ thấy vậy thì mỉm cười nói: “Sư phụ thật tốt với con, thấy con tinh tấn, nên an bài cho con tiêu nghiệp.”
Vào một đêm sau bốn ngày, trong giấc ngủ say, một giọng nam trung (là giọng nam trong âm nhạc cổ điển, với âm vực nằm giữa giọng Nam trầm và giọng Nam cao) rất rõ ràng vang lên bên tai tôi: “Với trạng thái này của chư vị, chết trong nhà bao lâu cũng không ai biết!” Tôi tỉnh giấc, lập tức ý thức đây chẳng phải là nói trạng thái của tôi trước khi quay lại Đại Pháp sao?” Bây giờ tôi có Sư phụ quản, còn sợ gì chứ?! Tôi lập tức ngồi dậy, tự tin trả lời giọng nói kia: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, mệnh của ta chỉ nghe theo an bài của Sư phụ ta, bất kỳ lời nào khác đều không tác dụng, không nghe!”. Phút chốc cảm giác thấy một dòng nhiệt ấm áp từ đầu đến chân thông thấu toàn thân. Các triệu chứng đã xảy ra với tôi trong bốn ngày lập tức hoàn toàn biến mất.
Trong tâm tôi tràn đầy lòng biết ơn Sư phụ, tôi đứng lên trong nước mắt, và vứt bỏ các thứ đã sử dụng trong nhiều ngày như khăn giấy, sọt rác, bình khạc nhổ, rồi rửa mặt và tay sạch sẽ, cúi đầu ba lần trước Pháp tượng Sư phụ, nói với Sư phụ rằng: “Sinh mệnh của đệ tử là Sư phụ ban cho! Đệ tử nhất định ghi nhớ sự dạy bảo của Ngài, đệ tử chỉ có tinh tấn thực tu, kiên trì làm tốt ba việc, cứu nhiều người hơn để báo đáp ân Sư! Trở thành một đệ tử Đại Pháp đạt tiêu chuẩn trong thời kỳ Chính Pháp!”
Từ những kinh nghiệm xương máu, và suy ngẫm về đoạn đường vòng mà bản thân đã đi trong quá trình tu luyện, suy cho cùng là do tôi học Pháp không nhập tâm, nên bị cựu thế lực nắm cứng sơ hở. Bài học giáo huấn quá đỗi khắc cốt ghi tâm! Thời gian đó, bản thân không có nghe theo lời của Sư phụ, tư tưởng bản thân buông thả, lo lắng được mất cá nhân, tâm sắc dục, tâm danh lợi, tâm sợ hãi… tất cả đều nổi lên hết lần này đến lần khác, khiến tà ác dùi vào sơ hở, xuất hiện trạng thái nghiệp bệnh, mang lại tổn thất cho Đại Pháp và người nhà.
Hy vọng những trải nghiệm của tôi có thể giúp ích cho đồng tu, mong đồng tu hãy coi đây như lời nhắc nhở, hãy bước đi cho tốt và ổn định trong tiến trình Chính Pháp.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/5/1/沐浴佛恩-脫胎換骨獲新生-441576.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/28/202001.html
Đăng ngày 06-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.